Tối Cường Tiên Đế Trọng Sinh

Chương 12: Đại ca em không dám



“ĐMM, nói mày đó, bị điếc à?”

Kiều Phong nóng tới mức mồ hôi chảy ướt lưng, trong lòng gã vốn bực bội, lại thấy có người dám không nghe lời của mình, nhất thời tức giận quát.

“Đi, tất cả đi theo tao, hôm nay không đánh tên này cho tàn phế, lão tử cũng không phải họ Kiều!”

Kiều Phong nói xong vung tay lên, mười mấy người sau lưng lập đều chạy lên lầu.

Ánh mắt Vương Hải lóe lên vẻ dữ tợn, cũng bụm mặt chạy theo lên.

Lầu hai trước quầy, Diệp Lăng đang ở đó xem xét một số loại trung dược.

Vương Hải còn cho là hắn sẽ nhảy lầu chạy, thấy Diệp Lăng còn ở nơi này, lập tức cười lạnh nói:

“Mày không nghe lời Phong ca nói à? Vừa rồi không phải là rất hung hăng sao? Sao hiện tại không dám lớn tiếng nữa?”

Diệp Lăng ngay cả đầu đều không quay, không thèm nhìn lấy một cái.

“ĐM, mày câm hay sao?!”

Trong đầu Vương Hải đã tưởng tượng bộ dáng tên này quỳ ở trước mặt mình, kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ.

Thấy Diệp Lăng không phản ứng, gã có chút kinh ngạc, cảm thấy mọi chuyện không giống với gã nghĩ.

“Phong ca, em thấy tên này thật sự là sợ đến phát hoảng rồi, ở chỗ này giả vờ bình tĩnh đó.”

Hắn ở phía sau Kiều Phong giống như con khỉ nói.

“Nhị Tử, bắt tên kia đến đây cho tao, lão tử muốn cho nó nếm thử mùi vị của đầu ngón chân.”

Kiều Phong nói.

“Được rồi!”

Lập tức liền có một tên đi đến cạnh Diệp Lăng, giơ nắm tay uy vũ đánh tới.

“Phong ca gọi mà mày dám không nghe à? Còn ở nơi này giả điếc!”

Lúc giơ nắm đấm lên đánh, Nhị Tử còn phách lối hô một tiếng.

Mắt thấy nắm tay sắp đánh trúng Diệp Lăng, đúng lúc này, Diệp Lăng bỗng xuất thủ, bắt lại nắm đấm của Nhị Tử, bóp mạnh một cái!.

“A!!!”

Trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết của Nhị Tử vang lên như muốn phá vỡ cả nóc nhà.

“Nhìn mày ốm yếu như vậy, không ngờ giọng điệu lại lớn như vậy.”

Diệp Lăng bắt lại Nhị Tử, cười nói:

“Tử? Ngay cả tên đều đặc biệt, tại sao mày không gọi là tôn tử luôn đi?”

Diệp Lăng vừa nói, tay lại hơi dùng sức.

Thật chỉ là hơi dùng sức mà thôi, nhưng Diệp Lăng là Hậu Thiên Sơ Kỳ, có thể giơ lên vật nặng đến một ngàn kg, chỉ cần hơi dùng sức một chút thôi cũng đủ để Nhị Tử đau chết đi sống lại.

“A! Đau! Đau a!”

Nhị Tử đau đến sắp khóc.

Gã cảm giác tay trái của mình đã hoàn toàn bị phế đi, thậm chí đều có thể nghe được đầu khớp xương bị bóp gãy kêu răng rắc.

“Mày còn sợ đau?”

Diệp Lăng cười nói:

“Mày dám đánh tao thì phải có chuẩn bị bị ta phế đi chứ.”

“Đại ca, đại ca, em sai rồi, anh đừng bóp mạnh nữa, tay em sẽ thực sự bị phế đi a!”

Nhị Tử kêu thê lương thảm thiết, nếu Diệp Lăng thực dùng sức, thì một nửa người gã đều đã nằm trên đất.

“Tiểu tử, buông Nhị Tử ra!”

Kiều Phong quát.

“Bịch bịch!”

Diệp Lăng đá Nhị Tử qua một bên, tùy ý duỗi người, nhìn về phía Kiều Phong.

“Ngươi đang nói chuyện với ta?”

“ĐMM, lão tử không nói chuyện với mày chẳng lẽ nói với ma à?”

Sắc mặt Kiều Phong âm trầm như muốn chảy ra nước.

“Lên cho tao, đánh hắn tàn phế đi!”

Kiều Phong vung tay lên.

Hơn mười người lập tức nhào lên, hướng phía Diệp Lăng quyền đấm cước đá.

“Thình thịch!”

Diệp Lăng còn có phản ứng nhanh hơn.

Căn bản không thấy rõ hắn có động tác gì, mà đã có hai tên trực tiếp bay ra ngoài.

Vương Hải trợn mắt há hốc mồm, không đến một phút mà hơn mười người đều bị Diệp Lăng xử lí xong.

“Đau chết tao rồi...”

“Ôi, cái xương sườn của tao gãy rồi, nó..., cái tên này ra tay thật tàn nhẫn!”

“ĐM, mau gọi 120, tao sắp chết rồi.”

Từng tiếng kêu thảm thiết từ trên mặt đất truyền đến, đối với mỗi người, Diệp Lăng đều chỉ dùng có một kích, nhưng chỉ một cú đánh đã thiếu chút nữa phế bỏ bọn họ.

Diệp Lăng hạ thủ đều có chừng mực, cũng không phế bỏ bọn họ, cũng không đánh chết bọn họ, vậy mà hết lần này tới lần khác để bọn họ không đứng nổi.

Kiều Phong há to miệng, vẻ âm trầm trên mặt đã biến mất rồi, còn sót lại chỉ là hoảng sợ.

“Đẹp mắt không?”

Diệp Lăng vừa nói ra, làm cho Kiều Phong phản ứng lại.

Thân thể gã chừng hơn 100kg giống như con heo mập mạp không nói hai lời, xoay người chạy!

“Chạy thêm một bước, tao sẽ giết mày.”

Diệp Lăng lớn tiếng kêu lên, lời nói truyền vào trong lỗ tai của Kiều Phong:

“Đừng hoài nghi lời của tao.”

Hiện tại thời tiết cực kì nóng bức, nhưng phía sau lưng Kiều Phong là một hồi khí lạnh bốc lên.

Gã dừng ngay cước bộ, sau đó ngoan ngoãn quay trở lại lầu hai.

“Phù phù!”

Kiều Phong trực tiếp quỳ xuống, trên mặt lộ ra vẻ đáng thương.

“Đại ca, đại ca, em trên có mẹ già dưới có con thơ, ở giữa còn có người vợ mắc bệnh ung thư, nằm ở trên giường bệnh, anh tạm tha cho em một mạng đi, về sau em không dám nữa a đại ca...”

Kiều Phong khóc trời kêu đất, có điều với bộ dạng mập mạp của hắn, thật không thể cho người ta có cảm giác đáng thuơng gì.

“Vợ mày nằm trên giường bệnh mà mày còn đi tìm ‘gái’?”

Diệp Lăng trên mặt hiện lên tiếu ý nhìn Kiều Phong nói.

“Em …”

Trong lúc nhất thời Kiều Phong không mượn được cớ, tròng mắt xoay tròn một hồi, lại khóc lóc nói:

“Em cũng là không còn cách nào, đại ca cũng là nam nhân, biết nỗi khổ của nam nhân chúng ta, em đã nhịn hơn hai năm, nếu như còn không tiết ra chỉ sợ sẽ nhịn đến chết a!”

“Mày có nhịn đến đến chết, thì tao không biết, nhưng tao có hai chuyện cần mày hỗ trợ.”

Diệp Lăng nói.

Kiều Phong sững sờ, vội vàng nghiêm túc nói ra:

“Đại ca phân phó, dù là vào dầu sôi lửa bỏng. Chỉ cần em có thể làm được, nhất định không hề chối từ!”

“Cũng không cần vào dầu dầu sôi lửa bỏng, nếu thật là vào dầu sôi lửa bỏng thì tao sợ mày cũng không dám.”

Diệp Lăng chỉ Vương Hải, nói:

“Chuyện đầu tiên, giúp tao xử lý tên tiểu tử này, nhìn cái mặt đầy máu của nó thật sự là rất chướng mắt.”

“Được, đại ca, em làm ngay...”

“Phù phù!”

Kiều Phong còn chưa nói hết, Vương Hải liền quỳ xuống đất.

“Đại ca, đại ca ơi em trên có mẹ già dưới có con trẻ, ở giữa còn có người vợ bệnh ung thư, nằm ở trên giường bệnh, anh tha cho em một mạng, về sau em cũng không dám nữa a đại ca...”

Diệp Lăng trừng mắt há miệng, Vương Hả và tên Kiều Phong này nói giống nhau như đúc, một chữ không sai a!

“Bịch bịch!”

Kiều Phong lập tức đá một cước vào mặt Vương Hải.

“Lời này là lão tử nói trước, mày không thể biên tập khác đi sao? Tao hận nhất người khác lặp lại lời nói của tao, ngày hôm nay không giết chết mày, tao sao có thể bàn giao với đại ca?”

Vừa nói, Kiều Phong vừa tiến lên, đá mạnh liên hồi.

Trong lòng gã vốn đang bực bội, vừa lúc đụng phải Vương Hải, đương nhiên phải phát tiết.

“Được rồi, đánh tiếp nữa sẽ xảy ra án mạng.”

Diệp Lăng khoát tay áo, nói ra:

“Chuyện thứ hai...”

Thân thể béo mập của Kiều Phong run lên, rất sợ Diệp Lăng lại để cho gã làm cái gì, tỉ như tự sát các loại.

“Tao muốn mua một ít trung dược, thế nhưng không đủ tiền, mày đi ra ngoài mượn đi, tao chưa quen cuộc sống nơi đây, lại không có người cho tao mượn, thật là có chút khó khăn a...”

Diệp Lăng thở dài một cái, nói rất là trôi chảy y như thật vậy.

Kiều Phong tuy béo mập chậm chạp, nhưng đầu óc phản ứng vẫn là rất mau lẹ, lập tức vung tay lên, hào khí vạn trượng nói ra:

“Đại ca, tiệm này là lão... Là em bảo kê, có thể giảm 50%, mọi chi phí để em gánh chịu!”

“Được!”

Diệp Lăng vỗ đùi, dọa Kiều Phong giật mình.

“Này, thằng não tàn kia, đừng có mà giả bộ chết.”

Diệp Lăng nói với tên Vương Hải đang nằm trên đất:

“Mau dậy, tao mua chút thuốc liền đi, ở lại lâu mày còn phải bị đánh.”

Quả thật khi nghe được lời nói của Diệp Lăng, tên Vương Hải này vội vàng đứng lên, mang vẻ mặt tràn đầy nhiệt huyết, hớn hở, ai có thể nhìn ra gã là người vừa bị đánh sắp chết chứ?

....