Tôi Đã Chờ Em Rất Lâu Rồi

Chương 46



Chương 46: Đã chiếu áng mây trôi (5)
Sau khi cúp điện thoại, Giang Liên Tuyết còn chụp một tấm ảnh gửi qua
Một hộp giấy lớn được mở ra, bên trong đựng khoảng năm sáu hộp nhỏ, hai cái đã bị Giang Liên Tuyết bóc ra.Trên ghế sofa đặt một chiếc túi họa tiết bàn cờ, vừa nhìn là Ôn Dĩ Ninh đã nhận ra đó chính là mẫu mới của bộ sưu tập mùa xuân năm nay. Giang Liên Tuyết mới chỉ tính giá một cái chứ chưa tính hết. Tổng cộng cũng phải mười mấy vạn được đưa tới tận cửa. Truyện được edit bởi SẮC team: Táo Mèo. Copy vui lòng giữ nguyên credit và up sau page 3 chương. Fanpage Sắc - Cấm Thành
Giang Liên Tuyêt vẫn còn chất vấn qua điện thoại,"Có phải nó xơi con rồi không?"
Trong phòng vệ sinh có người bước vào, Ôn Dĩ Ninh vội vã tắt chế độ rảnh tay, nhỏ giọng nói,"Không có, không có"
"Vậy sao nó lại tặng mẹ nhiều túi thế, con nói gì kích động nó hả?"
Ôn Dĩ Ninh hoang mang,"Con có nói gì đâu"
Cô đi ra ngoài hơi lâu, lúc quay lại phòng bao, Phó Tây Bình lập tức kêu gào,"Mới có vài phút mà mà mày đã đứng ngồi không yên thế hả, sao, có phải bị cái ghế này châm chích gì không thế? Tao nói mày đấy, Đường Kỳ Sâm"
Đường Kỳ Sâm hỏi,"Chưa thua đủ hử?" Sau đó anh hạ bài, ăn con tám bích của Phó Tây Bình, cậu ta chép miệng, ném cái bật lửa tới trước mặt anh,"Đúng là làm người không được ăn nói bậy bạ..."
Thắng đã được kha khá chip, Đường Kỳ Sâm đập cánh tay người ngồi cạnh ra hiệu nhường chỗ. Rồi anh bước tới cạnh Ôn Dĩ Ninh, "Đừng quan tâm tới cậu ta, cậu ta bỗ bã quen rồi"
Ôn Dĩ Ninh hỏi một cách bất đắc dĩ,"Anh tặng nhiều túi cho mẹ em thế làm gì?"
"Mẹ em nhận được rồi?"
"Bà ấy sợ cuống cả lên, còn tưởng em làm chuyện xấu gì ở ngoài" Ôn Dĩ Ninh vẫn không hiểu lý do anh tặng túi
"Làm gì có chuyện xấu, toàn chuyện tốt cả" Đường Kỳ Sâm cười,"Sau này dì Thúy, dì Lục hay dì Hồng gì đó cũng không dám khoe khoang trước mặt bà nữa"
(*)dì Thúy(xanh biếc), dì Lục (xanh lá cây), Dì Hồng(đỏ)
Ôn Dĩ Ninh chợt hiểu ra, bối rối hồi lâu mới tìm lại được tiếng nói,"Anh, anh...ông chủ anh"
Đường Kỳ Sâm vòng tay qua gáy cô, kéo đầu cô sát vào vai mình. Môi anh chạm vào tóc cô tiếp lời,"Ông chủ yêu em"
Ngọt ngào tới tận chân răng
"Này này này, làm gì đấy làm gì đấy ~" Một người bạn đứng cách đó không xa, cầm mic rống lên,"Tung đủ cẩu lương chưa hai thím ơi? Có thấy thương cho Tây Bình không vậy? Kỳ Sâm, mày tàn nhẫn quá đi"
Phó Tây Bình gác chéo chân đánh bài, bị điểm tên bèn mất hứng,"Lô Đình Nam, mày câm miệng ngay, muốn kéo ông đây chết chung à! Niệm Niệm, ném đi, em ném hết cho anh đi, cẩu lương gì đó cứ ném thẳng vào đầu anh đây này!"
Mấy người đàn ông hơn 30 đều thả lỏng, ngông cuồng, Đường Kỳ Sâm đã quen cảnh này, anh nắm tay Ôn Dĩ Ninh nói,"Nếu em không thích thì chúng ta về nhé"
Ôn Dĩ Ninh nói không sao. Cô thật sự không muốn làm anh mất hứng. Tối nay anh dẫn cô tới đây đồng nghĩa với việc chính thức để cô bước vào trong cuộc sống của anh, Ôn Dĩ Ninh không can tâm để lại cho bọn họ hình tượng một người hẹp hòi quái dị
Phó Tây Bình không đánh bài nữa, cậu ta đứng dậy đi tới chỗ Ôn Dĩ Ninh nói,"Đừng sợ nhé, về sau em tới nhiều sẽ quen thôi. Bọn anh nhiều lắm thì chỉ bằng cầm thú, duy nhất có một đứa không bằng cầm thú, chính là sếp Đường đứng cạnh em đây"
Đường Kỳ Sâm khẽ cười mắng một câu, hôm nay anh khác hẳn thường ngày, bớt đi vẻ chỉn chu lạnh lùng, nhiều hơn vẻ lười biếng và nhàn hạ nhưng vẫn giữ được sự thanh lịch
Phó Tây Bình nói,"dĩ Ninh, đi, đi chọn vài chai rượu với anh"
Ôn Dĩ Ninh mím môi liếc nhìn Đường Kỳ Sâm
Đường Kỳ Sâm rất hưởng thụ ánh mắt này, anh vỗ tay cô,"Đi đi, muốn ăn gì thì bảo nó mua cho"
Ôn Dĩ Ninh đi theo Phó Tây Bình ra khỏi phòng bao, hành lang trải thảm khá dầy, rất êm và mềm mại, khó mà nghe được tiếng bước chân. Thỉnh thoảng có vài người phụ vụ đi cao gầy khôi ngô tuấn tú đi ngang qua, trông thấy Phó Tây Bình đều cung kính chào,"Chào Phó tổng"
Đối với người ngoài, Phó Tây Bình cư xử rất ôn hòa, với nữ phục vụ lại càng không tiếc nụ cười. Cả đoạn đường khá thuận lợi. Đi chọn rượu cùng Phó Tây Bình thực ra chỉ là cái cớ, Ôn Dĩ Ninh cũng đã đoán được, có lẽ cậu có chuyện muốn nói
Quả nhiên, Phó Tây Bình dẫn cô lên một phòng khách nhỏ trên sân thượng,"Trong kia ngột ngạt quá, ở đây có gió mát mẻ hơn nhiều"
Phó Tây Bình chống tay lên lan can, ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không châm lửa,"Dĩ Ninh, anh biết em và Kỳ Sâm có thể ở bên nhau không phải chuyện dễ dàng gì. Bây giờ nhắc lại những chuyện không vui vẻ thì đúng là có chút sát phong cảnh. Nhưng anh vẫn muốn giải thích"
Phó Tây Bình nói tiếp,"Năm ấy, anh trêu chọc Đường Kỳ Sâm rằng nó đối xử tốt với em là vì có nguyên nhân khác. Nó thấy anh phiền nên mới cố tình nói ngược lòng mình mà thừa nhận. Thật ra lúc đó nó cáu lắm, nhưng vừa mới nói xong câu kia thì bị em nghe thấy. Em xem, náo loạn một hồi hóa ra tất cả chỉ là sự hiểu lầm, khiến em phải tủi thân rồi. Chuyện này là anh không đúng, anh với nó chơi với nhau từ nhỏ, nói năng thường không suy nghĩ, lại hay đùa giỡn. Sau hôm đó, nó làm lơ anh tận nửa năm, lại còn bảo do bát tự xung khắc, phải tới Ngũ Đài Sơn mời đạo trưởng về làm phép trừ tà cho anh. Anh còn dám tới chỗ nó sao?"
Ôn Dĩ Ninh cười, cũng tựa vào lan can, đưa mắt ngắm cảnh đêm Thượng Hải
"Đã lâu rồi anh không thấy Kỳ Sâm cao hứng như hôm nay. Nó là người hay che giấu cảm xúc, em cố gắng hiểu cho nó nhé, ở địa vị đó thực sự không dễ dàng gì. Mong em chăm sóc nó nhiều hơn" Phó Tây Bình thẳng thắn biểu đạt ý nghĩ một cách thông suốt thấu đáo
Từ trên sân thượng có thể nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa trên con sông Hoàng Phố. Đèn đường rực rỡ, ánh trăng sáng tỏ trên nền trời quang mây tạnh. Thỉnh thoảng lại có tàu lướt qua trên mặt sông, thân tàu được vây quanh băng những bóng đèn màu, từ từ chậm rãi, giống như cuốn trôi hết cơn giận hờn năm xưa
Ôn Dĩ Ninh quay đầu mỉm cười nhìn Phó Tây Bình,"Anh Tây Bình, anh không cần xin lỗi đâu, lúc đó quả thực em cảm thấy rất tổn thương, nhưng không phải vì lý do. Là do em còn trẻ, quá bướng bỉnh, quá ngoan cố, tùy hứng thích làm theo ý mình, lại hay suy bụng ta ra bụng người, đó là khuyết điểm của em. Nhưng lúc ấy ông chủ, ông chủ..."
Ôn Dĩ Ninh dừng lại, rồi thở phào,"Giống như anh nói, cảm xúc của anh ấy được giấu quá kỹ, cần có thời gian mới xác định được tình cảm, tính cách lại khó đoán, đương nhiên năm ấy em không đủ kiên nhẫn, cũng chẳng thể đoán ra"
Kêt quả, vết sẹo và sự hiểu lầm được tạo thành bởi hai người đều cố chấp, không ai chịu xuống nước trước cứu vãn tình hình. Lời nói của một người ngoài cuộc dù có khó nghe tới cỡ nào thì cũng không phải là gốc rễ vấn đề. Một người chưa hạ quyết tâm, một người không chấp nhận nghe giải thích. Một dao chia đôi mối tình xưa còn đang dang dở.
Nhiều năm trôi qua, gương vỡ lại lành
Hai người đã phải vượt qua bao nhiêu khổ đau nhân thế, chỉ có người trong cuộc mới biết
Phó Tây Bình có thể hiểu được ý của cô, cũng cảm nhận được sự nhẹ nhõm nơi cô
Hơn 10 giờ, Đường Kỳ Sâm đưa Ôn Dĩ Ninh về trước. Sau khi lên xe, Giang Liên Tuyết lại gọi điện tới, bà nói mấy cái túi kia vẫn còn đóng gói nguyên xi, cô mau gửi cho bà địa chỉ để mai bà chuyển phát nhanh trả lại
Ôn Dĩ Ninh nói,"Được rồi, địa chỉ con gửi qua wechat cho mẹ, mẹ dùng dịch vụ chuyển phát của SF ấy, giá cả đảm bảo hơn"
"'Vậy tới lúc có con nhớ trả lại phí gửi chuyển phát cho mẹ nhé. Bạn trai con gây chuyện đừng hòng mà vắt được đồng nào từ mẹ" Giang Liên Tuyết keo kiệt chanh chua đã thành tính, rồi bà thuận miệng hỏi,"Con đang ở đâu thế?"
Ôn Dĩ Ninh che loa điện thoại,"Bên ngoài"
Giang Liên Tuyết cao giọng,"Bên ngoài là ở đâu, Ôn Dĩ Ninh, mẹ cảnh cáo con, đừng có mà coi lời mẹ nói như gió thoảng qua tai nhé! Nếu quan hệ thì nhớ bảo nó dùng bao, đừng có mà ngu đi uống thuốc tránh thai đấy!"
Giọng của lớn tới nỗi vang vọng cả trong xe, ngay cả Đường Kỳ Sâm cũng nghe rõ rành rành
Ôn Dĩ Ninh thót tim, không biết phải nói sao nữa
Lúc này, Đường Kỳ Sâm chìa tay ra,"Đưa đây, để anh nói chuyện với bà"
Ôn Dĩ Ninh thì thào qua điện thoại,"Mẹ có thể đừng nói chuyện này nữa được không, người ta đang ở ngay cạnh con, anh ấy muốn nói chuyện với mẹ"
Giang Liên Tuyết vừa rồi còn đang hùng dũng oai phong hiên khí phách lập tức im bặt, nhưng sự sĩ diện không cho phép bà chấp nhận chữ "sợ", bà vẫn gân cổ chống đối,"Mẹ không nói với nó, nó chỉ nhỏ hơn mẹ được mấy tuổi, có gì hay mà nói, không nói nghe chưa!!!"
Sau một tràng ồn ào huyên náo, điện thoại bị cúp thẳng thừng
Ôn Dĩ Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô quay đầu nhìn Đường Kỳ Sâm, xin lỗi,"Tính mẹ em là thế, chua ngoa nhưng tốt bụng. Bà thẳng thắn quen rồi, anh đừng để tâm"
Đường Kỳ Sâm cười, vẫn rất trầm tĩnh,"Ừ, là anh không lo lắng chu toàn, đáng ra anh nên tới thăm mẹ em trước"
Ôn Dĩ Ninh cảm thấy trong lòng ấm áp, câu nói này của Đường Kỳ Sâm quá nội hàm, ý tứ cơ bản chính là "đậy nắp quan tài rồi mới luận định"
Cô chưa nghĩ ra, cũng không cách nào tiếp lời về chủ đề này
Đường Kỳ Sâm liếc mắt nhìn cô,"sao thế?"
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu, chuyển sang nói về Giang Liên Tuyết,"Mẹ sinh em khi còn chưa tròn 19 tuổi"
Đường Kỳ Sâm bật cười,"Hèn chi" Vậy câu nói,"Chỉ lớn hơn vài tuổi" không hề sai
"Bố em thì sao?"
"Mất lâu rồi" Ôn Dĩ Ninh hạ thấp giọng, bàn tay buông thõng giữa hai chân cũng vô thức nắm chặt
Đường Kỳ Sâm dịu dàng nói."Anh nhớ em còn một cô em gái"
Chuyện này là trước đây cô tự kể cho anh nghe. Giọng Đường Kỳ Sâm rất tự nhiên như đang hỏi một vấn đề thường nhật. Ôn Dĩ Ninh chưa bao giờ chủ động nói về vấn đề này cùng anh, trươc kia anh không hỏi chỉ bởi lúc đó anh không dồn quá nhiều tâm trí, nếu cô sẵn lòng kể thì anh nguyện ý nghe. Ở chung bên nhau ngần ấy thời gian, Đường Kỳ Sâm có thể cảm giác được, trong lòng Ôn Dĩ Ninh có sự đề phòng về chuyện này. Tựa như cô tự dựng lên một tấm khiên, nhốt mình bên trong, im lặng không nói bất cứ điều gì
Cô không trả lời, điều này anh đã dự đoán trước
Đường Kỳ Sâm không truy hỏi tới cùng, anh vỗ cánh tay cô, chậm rãi nói,"Thắt dây an toàn vào, anh lái xe đây"
Ôn Dĩ Ninh không nhúc nhích
Đường Kỳ Sâm bèn cởi dây an toàn của mình, nghiêng người băng qua bảng trung tâm điều khiển, kéo dây an toàn rồi vòng qua hông cô, tiếng cài khẽ vang lên, Ôn Dĩ Ninh nói,"Em gái em chết rồi"
Động tác của Đường Kỳ Sâm thoáng khựng lại
"Nó tự sát, nhảy từ tầng sáu xuống" Ôn Dĩ Ninh chậm rãi nói từng từng chữ khó khăn thoát ra khỏi cổ họng, cô nói, "Bị trầm cảm"
Ôn Dĩ Ninh tựa như một người đã phải kìm nén đã lâu, nói xong mặt cô cắt không còn giọt máu. Lúc này, cô giống một miếng bọt biển bị hút sạch nước, nhanh chóng xẹp xuống, tâm trạng thay đổi rõ rệt, tinh thần bất ổn, ánh mắt đờ đẫn, trống rỗng. Truyện được edit bởi SẮC team: Táo Mèo. Copy vui lòng giữ nguyên credit và up sau page 3 chương. Fanpage Sắc - Cấm Thành
Đường Kỳ Sâm nắm lấy tay cô, dùng sức lay,"Niệm Niệm"
Ba hồn sáu phách của Ôn Dĩ Ninh bỗng nhiên bừng tỉnh, từ từ về đúng vị trí
Cô nhìn Đường Kỳ Sâm Đường Kỳ Sâm, ánh mắt vẫn còn chìm trong u mê chưa thoát được ra, ngay cả hơi thở của cô cũng trở nên gấp gáp
Đường Kỳ Sâm không nói gì, anh vòng tay ôm cô vào lồng ngực rắn chắc, bàn tay vuốt ve mái tóc cô,"Được rồi, được rồi Niệm Niệm, mọi chuyện đã qua rồi"
Không một từ an ủi dư thừa, cũng không cố gắng khoa trương dịu dàng săn sóc. Đôi khi, lòng tốt của mình sẽ càng mang lại áp lực cho người đang chịu tổn thương. Bởi phần lớn người đang bị vây trong nỗi đau khổ không cách nào đồng cảm được. Nếu bạn không phải là người trong cuộc thì không cách nào cảm nhận được, cũng không thể hiểu hết được chân tướng sự thật
Đường Kỳ Sâm ôm cô vào lòng, anh muốn cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình. Bởi tuy đoạn đường này có lẽ sẽ tịch mịch cô đơn, nhưng vẫn có người nguyện ý bước đi cùng cô.
Ôn Dĩ Ninh ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên quần áo anh, trái tim cũng được anh sưởi ấm. Cô ngẩng đầu, khẽ mổ lên môi anh, Đường Kỳ Sâm cười,"Gà con mổ thóc đấy à?"
Ôn Dĩ Ninh hậm hực, thoáng lùi xuống, cắn nhẹ lên cằm anh một cái
Đầu răng nhọn cộng thêm hơi dùng lực khiến anh thấy hơi đau, nhưng mặt anh vẫn không biến sắc, khoan dung hỏi,"Dễ chịu hơn chưa?"
Ôn Dĩ Ninh từ trong lòng anh ngồi thẳng dậy, khuôn mặt tươi tắn như ban đầu, u ám nơi chân mày đã tan biến quá nửa
Thứ hai, bởi trong vòng một tuần nhiệt độ liên tục chịu ảnh hưởng từ cơn bão ven biển nên hơi nóng đã hoàn toàn biến mất, sắc trời có vài phần âm u, mang tới cảm giác tiêu điều đầu thu. Tòa nhà Trung tâm tài chính quốc tế (IFC) đứng sừng sững ở đó, với trời đất làm nền và dòng xe cộ qua lại như mắc cửi góp phần tạo nên một bữa thịnh yến di động.
Cuộc họp Hội đồng quản trị giữa năm của tập đoàn Á Hối kéo dài trong vòng một ngày, 7:30 sáng, thành viên hội đồng quản trị và lãnh đạo cấp cao đã có mặt trong phòng họp. Cánh cửa gõ lim đóng kín, ngay cả công việc rót trà nước đơn giản cũng phải do trưởng phòng hành chính đích thân làm
Bàn hội nghị dài được sắp xếp vị trí theo tỷ lệ cổ phần và cấp bậc chức vị. Đường Kỳ Sâm ngồi bên tay trái ghế chủ tịch. Ông cụ Đường tuổi đã 70 có lẻ, mấy năm nay dù vẫn đảm nhiệm chức chủ tịch Hội đồng quản trị nhưng ông đã lùi về hậu đài, thực quyền dời tới tay Đường Kỳ Sâm, ông chỉ xuất hiện tham dự hai buổi họp hội đồng quản trị mỗi năm
Đường Thư Vanh đức cao vọng trọng, vẫn luôn được mọi người kính ngưỡng. Tuy bình thường ông sống nhàn hạ, thoát ly khỏi thế sự nhưng khi khoác lên mình bộ âu phục thì vẫn phong độ uy nghiêm như xưa
Trừ 15 phút ngắn ngủi đi ăn trưa, còn đâu cả ngày hôm đó, phòng họp luôn đóng chặt
"Tôi vừa mới lên phòng tài vụ xin chữ ký, đúng lúc trông thấy trợ lý Kha từ phòng họp bước ra, chắc là đi rửa tay. Sắc mặt anh ấy có vẻ khó coi, chưa bao giờ tôi thấy anh ấy như thế luôn" Sắp tới giờ tan tầm, mấy đồng nghiệp tụ tập tán dóc
"Cuộc họp không suôn sẻ chăng?" Có người hỏi
"Chắc không tới nỗi thế chứ" Người khác tiếp lời,"Nhưng mà, dự án đầu tư vào hệ thống định vị giao thông vẫn chưa được tập đoàn thông qua phải không? Chẳng lẽ lần này lại bị bác bỏ?"
"Này, các cậu nghe tin đồn gì chưa. Em trai của Đường tổng đang tranh gia sản cùng anh ấy đấy"
"Thôi đi, Đường Diệu có Minh Diệu Khoa Chế mà, bản thân anh ta có tiền thế, tranh giành có ý nghĩa quái gì chứ"
"À, cũng đúng"
Những chuyện vụn vặt này Ôn Dĩ Ninh coi như nghe tai trái rồi cho ra tai phải. Nhưng cái hội nghị này cũng kéo dài quá thể, ngột ngạt trong đó cả ngày không biết anh có đau dạ dày không
Sáu rưỡi, hạng mục nghị sự cuối cùng trong buổi họp cũng kết thúc
Sau khi tan họp, ông cụ Đường trò chuyện với Đường Kỳ Sâm hơn hai tiếng rồi mới rời đi. Còn vài nghiệp vụ bị gián đoạn cần kết thúc, tới 10 giờ, Đường Kỳ Sâm mới quay về văn phòng CEO, cả căn phòng rộng lớn chỉ bật mỗi một ngọn đèn trần, vật liệu kim loại tông màu lạnh được bày biện trang hoàng trong căn phòng dưới ánh sáng u tối càng trở nên lãnh lẽo. Kha Lễ theo sát phía sau anh, vừa đóng cửa lại, Đường Kỳ Sâm lập tức lấy lọ thuốc màu trắng và viên nang từ trong ngăn kéo thứ hai ra
Kha Lễ vội vàng rót đầy cốc nước ấm cho anh, Đường Kỳ Sâm nuốt bốn viên thuốc, rồi uống ngụm nước cho trôi. Khuỷu tay anh chống lên mặt bàn, đầu hạ thấp, thở sâu. Kha Lễ lo lắng,"Anh ổn không?"
Đường Kỳ Sâm giơ tay ra hiệu, Kha Lễ liền im lặng
Trong lòng cậu hiểu, làm sao mà ổn được.
Cuộc họp Hội đồng quản trị lần này đúng là hao công tốn sức, rõ ràng ông cụ Đường đã có chuẩn bị sẵn, trước khi bỏ phiếu, ý tứ trong lời nói của ông đã rất rõ ràng. Thành viên hội đồng quản trị có cả bạn cũ của ông cụ, chỉ cần một người lên tiếng, tất cả số còn lại đương nhiên sẽ phụ họa theo. Dự án mà Đường Kỳ Sâm luôn thúc đẩy đã được thông qua. Nhưng điều kiện tiên quyết đó là hợp tác cùng Minh Diệu Khoa Chế, cùng nhau hoàn thành việc phát triển và thúc đẩy dự án
Đường Diệu chẳng cần lộ diện mà vẫn giành được thắng lợi một cách trôi chảy. Sau khi hội đồng kết thúc, cậu ta đã gọi điện cho Đường Kỳ Sâm, nói chuyện rất rành mạch và khéo léo, thể diện chu toàn. Câu cuối cùng cậu ta nói là, mong chờ sự chỉ đạo của anh trai, anh em ta cùng nắm tay nhau tiến bước, chúc tập đoàn Á Hối ngày một phát triển, giang sơn thêm sắc.
Đường Kỳ Sâm cười khách sáo hỏi han, nói qua nói lại, cậu tiến tôi lùi, dù sao cũng không thể để mất phong độ được
"Ông cụ càng ngày càng tin tưởng Đường Diệu, em nghĩ ông cụ đã đánh mất sự công bằng rồi" Kha Lễ tức giận
Dược tính của thuốc dần có tác dụng, cơn co thắt dạ dày dần giảm bớt, Đường Kỳ Sâm ngồi thẳng lên rồi nói,"Dự án này đã bị trì trệ mãi không được thông qua, đám người cũ kia cứ cậy già mà lên mặt, nhưng thôi, thể diện này vẫn cứ phải cho bọn họ. Nếu ra sức ngăn cản thì hai bên đều lúng túng. Đây chính là Đạo Trung Dung của ông nội, ông đã suy nghĩ ra một biện pháp để có thể đi tới thỏa hiệp. Vừa rồi lúc ông nói chuyện với tôi cậu có nghe ra không?"
Kha Lễ gật đầu,"Em hiểu"
Đường Kỳ Sâm lạnh lùng nói,"Tôi sẽ nể mặt ông nội một lần này"
Kha Lễ chần chừ,"Vậy còn Đường Diệu?"
Đường Kỳ Sâm không đáp. Trong lòng anh hiểu rõ lần này Đường Diệu về không phải vì tiền cũng không phải vì quyền
Sau một ngày mệt mỏi, Kha Lễ không muốn anh phải bận tâm về công việc nữa, vì vậy bèn hỏi,"Nếu anh còn khó chịu thì để em gọi lão Trần qua nhé"
Đường Kỳ Sâm xoa mi tâm."Đừng gọi cậu ta, cậu ta nói nhiều phiền lắm"
Kha Lễ đáp lời,"Lão Trần cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi"
Đường Kỳ Sâm hít một hơi thật sâu, vùi người vào trong ghế da, mắt mắt suy nghĩ, khoác tay lên tay vịn, ngón tay khẽ gõ
Kha Lễ có thể nhận ra sắc mặt anh không tốt, thần thái mệt mỏi khó che giấu nổi, gồng mình cả một ngày mà trông người như già đi vài tuổi. Cậu lo lắng, thận trọng mở miệng,"Đường tổng, em gọi Dĩ

1 2 »