Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi

Chương 16



Mặc dù lúc này có rất nhiều chuyện vẫn còn chưa xảy ra, nhưng nếu đúng như những gì anh nhìn thấy trong giấc mơ kỳ lạ đó - Trình Hi và Lâm Giai Hân đều được sống lại, vậy thì trong nhận thức và ký ức của hai người họ, những tổn thương đó đã xảy ra rồi, hiện tại dù có muốn thì việc khiến hai người họ chung sống hòa bình cũng là điều không thể. Lâm Hành Tri chỉ có thể giúp hai người họ không đi vào con đường sai lầm như trước nữa, cố gắng bẻ thẳng lại tư tưởng cực đoan lệch lạc của cả hai mà thôi.

Trình Hi nghe Lâm Hành Tri nói mà trong lòng cảm thấy nan kham, cô nhảy dựng lên, chỉ vào Lâm Hành Tri mà lạnh giọng chất vấn: "Bây giờ anh lại vì em gái ngoan của mình mà chèn ép tôi!”

Lâm Hành Tri bình tĩnh nhìn Trình Hi: "Ngồi xuống."

Trình Hi cố ý lớn tiếng cười lạnh, nói: "Tôi không ngồi xuống đấy! Anh cho rằng anh là ai mà có thể ra lệnh cho tôi!"

Mẹ Lâm cau mày nhìn bộ dạng lúc này của Trình Hi, bà muốn nói với cô vài câu, nhưng lại nghĩ đến khi Trình Hi khóc lóc kể lể về đủ loại chuyện thiệt thòi mà con bé đã phải chịu ở nhà họ Trình, bà lại không thể nói ra được bất cứ câu trách cứ nào, chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Không được nói chuyện như vậy với anh hai con."

Trình Hi càng thấy tủi thân hơn: "Là anh ta cứ nhắm vào con! Anh ta vẫn cứ coi Lâm Giai Hân là em gái mình, nơi nơi chốn chốn bảo bọc cho nó!"

Lâm Hành Tri không tức giận, chỉ nói: "Trình Hi, không phải là cứ hễ em nói to thì người khác sẽ cho rằng em nói đúng đâu. Đừng có nhảy ra để thể hiện sự tồn tại của mình ở thời điểm không nên. Vừa rồi người anh hỏi là Giai Hân, em lại cố tình xông ra dẫn lửa về người, em được cái gì nào? Hay là bởi vì hai đứa là chị em thân thiết, nên em muốn giúp em ấy tránh bị anh tra hỏi?"

Trình Hi ngây người nhìn Lâm Hành Tri.



Lâm Hành Tri muốn dạy cho Trình Hi một số điều: "Có một vũng bùn trước mặt em, em không muốn đi vòng qua nó mà cứ một hai phải nhảy vào dính cho được một thân bùn đất, sau đó trở ra, giương nanh múa vuốt bảo là em bị người ta bắt nạt. Em không cảm thấy lố bịch lắm sao?"

Thật ra, khi Trình Hi nhảy ra nói những lời đó, Lâm Giai Hân đã mừng thầm trong bụng. Mặc dù cô lớn lên ở nhà họ Lâm, không ở chung nhiều với Lâm Hành Tri lắm, nhưng cô cũng biết tính cách và cách làm người của Lâm Hành Tri. Hành động đổ thêm dầu vào lửa như vậy chỉ mang lại tác dụng ngược thôi. Quả nhiên, Trình Hi đã bị Lâm Hành Tri khiển trách.

Lâm Giai Hân còn đang đợi Trình Hi tiếp tục cãi vã kiếm chuyện, làm hao sạch sự khoan dung của nhà họ Lâm dành cho cô ấy, đó sẽ là lúc cô nên thể hiện mình. Nhưng Lâm Giai Hân lại không ngờ rằng, mặc dù Lâm Hành Tri có khiển trách Trình Hi đấy, nhưng anh vẫn lại kiên nhẫn dạy bảo cô ấy. Đúng là có quan hệ huyết thống với nhau có khác, cho dù cô có gọi Lâm Hành Tri là anh hai hơn mười năm nay thì so ra vẫn chẳng thể bằng Trình Hi – cô em gái ruộ mới xuất hiện có hai ngày.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Giai Hân hơi có chút vặn vẹo. Cô hiểu ra rằng không thể trông cậy gì được vào ba mẹ và anh hai rồi. Cuối cùng, trong mắt họ cũng chỉ có mỗi một người là Trình Hi thôi, ngay cả khi vì Trình Hi mà cô mới chết đi nữa, những người này cũng sẽ không cảm thấy lỗi do Trình Hi đâu.

Lâm Hành Tri nói: "Ngồi xuống."

Trình Hi cắn môi dưới, nhưng lần này cô lại ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lâm Hành Tri nhìn về phía Lâm Giai Hân, hỏi lại lần nữa: "Em đang ở trường học, làm sao mà biết được chuyện của Trình Hi để xin về sớm?"