Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi

Chương 21



Khi Lâm Hành Tri và Trình Hi ra khỏi thư phòng, mẹ Lâm để ý thấy đôi mắt của Trình Hi sưng đỏ, bà không quan tâm đến Lâm Giai Hân đang ngồi bên cạnh mình, chỉ chạy vội đến bên người Trình Hi, hỏi cô: “Sao vậy con? Có phải vì anh hai con nói năng nghiêm khắc quá không?

Nếu Lâm Hành Tri là một người lòng dạ hẹp hòi, nghe mẹ Lâm nói vậy, sợ là có thể sẽ sinh ra khúc mắc với cô em gái mới nhận về nhà này rồi. Có điều Lâm Hành Tri cũng chỉ gọi mẹ mình một tiếng, liền nhìn về phía trợ lý có phần dè dặt đang ngồi chờ ở dưới phòng khách. Anh đi qua đó, khom người ôm thùng các tông ở dưới đất lên rồi nói với trợ lý: "Chúng ta vào thư phòng nói chuyện đi."

Trợ lý vội vàng nói: "Sếp à, cái này để tôi..."

Lâm Hành Tri đã đứng dậy, nói: "Cầm văn kiện."

Trợ lý cầm văn kiện ở bên cạnh, vẫn cố nói: "Cái này hơi nặng, cứ để tôi làm."

Lâm Hành Tri ôm thùng các tông đi về phía thư phòng: "Đi theo tôi."

Trợ lý đã đi theo Lâm Hành Tri hai năm, cũng biết phần nào tính tình của Lâm Hành Tri, lúc này khó có thể nói thêm gì nữa, vì vậy vội vàng đi theo sau lưng anh, sao khi tiến vào thư phòng thì đóng cửa lại.

Lâm Hành Tri đặt chiếc thùng lên trên bàn, mở nó ra rồi lấy một cuốn tài liệu ôn thi cấp ba bên trong lên, lật xem.

Trợ lý có biết chút chuyện về nhà họ Lâm, tuy rằng không biết cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, nhưng là một trợ lý, anh ta vẫn biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Thế là chỉ nói: “Tôi đã tham khảo ý kiến của các giáo viên cấp ba và những người trong hiệu sách rồi, đây là những tài liệu ôn tập mà họ đề cử."

Lâm Hành Tri liếc mắt nhìn số tiền trong tài khoản, trực tiếp gõ một con số tròn trịa rồi chuyển cho trợ lý thông qua WeChat. Đây là thứ mà cá nhân anh muốn, không cần phải lẫn lộn với các khoản chi của công ty: “Vất vả rồi."

Trợ lý thật sự không cảm thấy vất vả, chỉ là chuyện tiện thể thôi, hơn nữa Lâm Hành Tri lại ra tay hào phóng, lập tức nói: "Sếp còn cần gì thì cứ nói với tôi."



Lâm Hành Tri ra hiệu cho trợ lý ngồi xuống, sau đó bắt đầu xem văn kiện và hỏi han về tình hình công ty.

Tận dụng khoảng thời gian này, Lâm Hành Tri cũng muốn ngẫm lại xem nên xử lý chuyện của Lâm Giai Hân và Trình Hi như thế nào. Mặc dù anh vẫn chưa nhận được tài liệu điều tra, nhưng theo lời Trình Hi nói thì khi còn sống, ba mẹ Trình đối xử rất tốt với cô. Thật ra Lâm Hành Tri không quá ngạc nhiên vì điều này, dù sao thì ba mẹ Trình sinh thời cũng không biết rằng Trình Hi là đứa trẻ ôm nhầm, mà bọn họ lại chỉ có một đứa con là cô.

Nếu như bọn họ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cho dù Trình Hi có biết mình bị bế nhầm, cũng sẽ không oán hận Lâm Giai Hân nhiều như vậy. Có lẽ ban đầu hai cô bé sẽ vẫn cảm thấy xấu hổ, nhưng sau đó bọn họ vẫn có thể trở thành bạn tốt, hai nhà cũng có thể lui tới bình thường.

Sau khi nghe báo cáo của trợ lý, Lâm Hành Tri nói: "Dự án này trước mắt gác lại đi đã, chờ tôi trở lại công ty rồi lại nói."

Trợ lý do dự một chút mới nói: "Bên Phó tổng giám đốc đang giục gấp lắm."

Lâm Hành Tri trầm giọng nói: "Vậy để ông ta tự mình đến gặp tôi. Anh để mắt đến ông ta kỹ vào, đừng để ông ta có cơ hội lấy danh nghĩa công ty để ra mặt bàn bạc."

Trợ lý lập tức trả lời: "Tôi hiểu rồi."

Lâm Hành Tri lấy ra một phần tài liệu khác: "Để Trương Vũ tiếp xúc với nhà sản xuất của chương trình tạp kỹ này đi, nói là công ty có ý định đầu tư, yêu cầu ông ta đưa ra một bản kế hoạch."

Trợ lý nhất nhất ghi nhớ từng điều anh nói.