Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi

Chương 26



Trình Hi và Lâm Giai Hân nghe mà há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra được tiếng nào.

Lâm Hành Tri hơi hơi rũ mắt: "Các loại xa xỉ phẩm đều có thể mua được bằng tiền, huống chi ba mẹ mua được thì người khác cũng có thể mua được. Khoe khoang những thứ này thật vô nghĩa. Thành tích học tập của con cái thì lại khác, chính là người thật việc thật, có tiền cũng không mua được. Theo như con biết, con cái của các chú các dì kia cũng không có mấy đứa là giỏi giang như vậy đâu.”

Những lời này chạm đến tâm khảm của ba Lâm, ông ngay lập tức gật đầu: "Đúng vậy, đến lúc đó nhà ta sẽ mở tiệc to để chúc mừng!"

Mẹ Lâm cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, rồi lại cảm thấy bọn trẻ chăm chỉ học tập là điều tốt. Nếu hai cô con gái của bà có thể thi đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại thì mấy chị em trong giới nhất định sẽ ghen tị với bà lắm á: “Vậy thì thuê thêm gia sư đi con, chọn những người giỏi giỏi ấy."

Lâm Hành Tri gật đầu: "Con đang chuẩn bị tuyển thêm một trợ lý sinh hoạt khác để phụ trách việc học cho hai đứa. Trong thời gian này, con cũng sẽ hỏi thăm một chút để có thể tìm được gia sư phù hợp."

Trình Hi vô thức hỏi: "Không phải anh nói là không cần phải đỗ top đầu hay sao?” Tại sao đột nhiên lại biến thành Thanh Hoa Bắc Đại rồi? Ngay cả thời điểm cô nỗ lực học tập nhất đi nữa, cô cũng chưa bao giờ dám nghĩ rằng mình sẽ thi đỗ vào Thanh Hoa Bắc Đại đâu.

Lần này không đời Lâm Hành Tri lên tiếng, ba Lâm đã trầm mặt mà chất vấn: "Là con gái của nhà họ Lâm, một chút chí khí như vậy mà con cũng không có hay sao?"

Trình Hi quả thực bị ba Lâm nói cho tức ngang, đây mà là chuyện liên quan đến chí khí à?

Ba Lâm có chút sợ đứa con trai cả của mình, nhưng ông không sợ Trình Hi, ngay cả khi Trình Hi đi tìm ông cụ để khiếu nại đi nữa thì ông vẫn là bên chiếm lý. Chẳng lẽ ông không được quyền yêu cầu con cái mình chăm chỉ học hành, có tinh thần cầu tiến hay sao?



Nghĩ như vậy, ba Lâm lại càng thêm tự tin: "Trong người con đang chảy dòng máu của ba, chỉ cần con dốc hết tâm huyết thì nhất định sẽ có thể thi đậu thôi."

Mặc dù những lời này có chút làm tổn thương Lâm Giai Hân, nhưng lúc này Lâm Giai Hân hoàn toàn không muốn tranh đua gì với Trình Hi hết.

Ba Lâm lại nhìn qua Lâm Giai Hân, nói: "Mặc dù con không phải là con gái ruột của ba, nhưng dù sao con cũng đã ở nhà họ Lâm nhiều năm như vậy, ba cũng đã mới rất nhiều danh sư về nhà dạy con, trong ba năm này, con cũng phải đặt hết tâm trí vào việc học cho ba."

Lâm Gia Hân: "..."

Tại sao bỗng nhiên lại nhận định rằng cô cần học lại từ lớp mười vậy? Lại còn phải thi vào Thanh Hoa Bắc Đại? Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu? Không phải bây giờ là thời điểm nên thảo luận về việc cô đi hay ở à?

Ba Lâm đột nhiên nhớ ra mình còn có một cô con gái nhỏ khác nữa: “Khi Tình Tình từ chỗ mẹ bà trở về, chúng ta cũng phải tranh thủ để con bé bắt đầu học tập thôi. Không phải người ta nói ‘ba tuổi xem lão’ hay sao? Hai con bé này xuất phát hơi chậm mất rồi." Nghĩ đến đây, ba Lâm cau mày mà trách cứ Lâm Hành Tri: “Anh làm anh cả mà thế à? Sao lại không nghĩ đến chuyện này hả?”

Lâm Hành Tri cũng không nói là mấy năm rồi anh vẫn luôn ở nước ngoài, cũng không phải là ba mẹ Lâm Giai Hân, nghe vậy thì chỉ gật đầu, rất sảng khoải mà thừa nhận: "Là do con sơ suất."

Nghe con trai nhận sai như vậy, ba Lâm càng cảm thấy thoải mái hơn cả về thể xác lẫn tinh thần, ông cảm thấy lúc này mình rất có uy nghiêm của một người đứng đầu gia đình. Thế là quay qua nói với Lâm Giai Hân và Trình Hi: “Chuyện quan trọng nhất lúc này đối với các con là học tập. Sau này ba sẽ kiểm tra thành tích hàng tháng cả đấy, nếu như điểm mà thụt lùi là đừng có trách, nghe chưa!”