Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi

Chương 29



Từ khi Lâm Hành Tri từ nước ngoài trở về, anh liền bắt đầu giải quyết các vấn đề phát sinh trong nhà, hơn nữa liên tiếp nằm mơ nên căn bản là không thể nghỉ ngơi tử tế được. Cho dù tố chất thân thể anh cũng không tệ lắm, nhưng cứ kéo dài tình trạng này thì không khỏi cảm thấy vừa mệt mỏi vừa bức bối. Anh không muốn căng thẳng với người trong nhà, lại cũng cần bình tĩnh và lý trí để xử lý công việc công ty, thế nên không thể không lánh đi một khoảng thời gian ngắn.

Mặc dù chạy trốn thì đáng xấu hổ thật đấy, nhưng không chạy thì không chịu nổi.

Lâm Hành Tri không để tài xế lái xe vào, bởi vì anh không muốn để người khác biết cụ thể chỗ ở của mình. Nơi này là không gian độc lập chỉ hoàn toàn thuộc về anh.

Tài xế biết thói quen của Lâm Hành Tri, nên chỉ nói: "Lúc nào cậu chủ cần dùng xe thì cứ gọi cho tôi."

Lâm Hành Tri gật đầu rồi đi vào trước. Về đến nhà, anh đặt máy tính và văn kiện vào trong thư phòng, sau khi tắm rửa thay quần áo thì mới bước vào căn phòng kia. Trong đó bày đầy đủ loại các loại figure lớn nhỏ khác nhau với đủ loại chất liệu. Anh đưa mắt nhìn chỗ được đặc biệt để trống kia, lại nghĩ đến cái phiên bản giới hạn mà mình không cướp được lần rồi: "Cũng không biết có thể ra giá cao mua lại nó được không đây."

*

Lâm Hành Tri ngồi nhàn nhã trên tấm thảm nhung ở giữa phòng, chiếc máy tính đặt bên cạnh đang bật, phát một chương trình tạp kỹ rất nổi tiếng trong thời gian này. Anh không chú tâm xem, thậm chí còn chẳng để ý gì đến nó, mà chỉ là muốn cho chút âm thanh náo nhiệt trong nhà thôi.

Đến khi cảm thấy đói, anh mới đứng dậy vào bếp, tự chuẩn bị bữa trưa cho mình. Cho dù đã sống ở nước ngoài gần chục năm nhưng anh vẫn không thể thích nổi đồ Tây, còn vì thế mà luyện được một tay nấu ăn không tồi nữa chứ.

Lâm Hành Tri khi ở một mình thì rất thoải mái, ngay cả lúc ăn cơm cũng không ngồi thẳng lưng giống như lúc ở nhà cũ, mà ngược lại là vừa ăn vừa xem mấy cái video clip cắt nối biên tập được anh lưu trong máy tính. Có clip về show giải trí, có phim truyện hình, có sân khấu biểu diễn,… thậm chí còn có cả mấy cái show sống còn để debut nữa. Từ phương diện trang phục tạo hình, có thể nhìn ra là đống clip này đều nằm ở những quãng thời gian khác nhau, mà điều chung duy nhất của chúng là nhân vật chính trong đấy đều là cùng một người.

Ăn uống rồi dọn dẹp xong xuôi, Lâm Hành Tri còn tranh thủ đánh được một giấc, sau đó anh mới đứng dậy chuẩn bị để đến công ty. Chỉ là sau khi ra cửa, vẻ nhẹ nhàng thư thái trên khuôn mặt anh đã biến mất, thay vào đó là sự điềm tĩnh trong lớp tây trang.



Trợ lý không ngờ chiều nay là Lâm Hành Tri đã đến rồi, vừa hay anh ta cũng đang định tìm Lâm Hành Tri để báo cáo công việc: "Sếp, bên phía phó chủ tịch rất bất mãn với yêu cầu tạm gác lại dự án đấy của anh."

Lâm Hành Tri nghe vậy thì nói: "Bảo ông ta đến tìm tôi."

Trợ lý lập tức đáp ứng.

Lâm Hành Tri bước vào văn phòng không bao lâu thì Lỗ Sầm đã vác vẻ mặt khó chịu tới tìm anh rồi.

Không đợi thư ký gọi điện thoại thông báo cho Lâm Hành Tri, Lỗ Sầm đã xông thẳng đến, đẩy cửa văn phòng của anh ra.

Lâm Hành Tri nhướng mày nhìn ông ta, cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là nói với thư ký đang đi theo sau lưng Lỗ Sầm: "Pha cho Phó tổng giám đốc Lỗ một chén trà hoa cúc."

Thấy Lâm Hành Tri không có ý trách cứ mình, nữ thư ký thở phào nhẹ nhõm: "Vâng."

Lâm Hành Tri thanh âm bình tĩnh, trên mặt anh cũng nhìn không ra một chút tức giận nào, thấy Lỗ Sầm mang vẻ hưng sư vấn tội đến tìm mình, anh chỉ nhẹ nhàng nói: "Ngồi đi."