Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi

Chương 47



Lâm Hành Tri đồng ý: "Được, đến lúc đó anh sẽ thêm tiền cho đầu bếp, để mỗi ngày đầu bếp chuẩn bị nhiều hơn hai phần cho em."

Sau khi nói xong, Lâm Hành Tri nhìn đồng hồ: "Con còn có việc phải làm nên không ở lại được. Lời khuyên cuối cùng của anh dành cho hai đứa, học tập chăm chỉ là lối thoát duy nhất của các em lúc này."

*

Lâm Hành Tri định đến bệnh viện thăm bác Lưu, nhưng trước khi đến bệnh viện, anh ghé siêu thị trước một chuyến, chọn không ít nhiều trái cây, sữa và một vài thứ khác thích hợp với bác Lưu.

Bác Lưu nằm trong phòng bệnh đơn, hơn nữa còn có một y tá đặc biệt chăm sóc. Khi Lâm Hành Tri đến, bác Lưu vừa mới ngủ say, anh ngăn y tá đang định gọi bác Lưu dậy. Sau khi đặt đồ đạc xuống, anh ra hiệu cho y tá đi theo mình ra khỏi phòng để nói chuyện.

Y tá sợ Lâm Hành Tri hiểu lầm nên giải thích: "Bác Lưu cố ý dặn dò tôi rằng nếu có ai đến thăm thì phải gọi bác ấy dậy."

Lâm Hành Tri nhẹ giọng nói: "Tôi biết, bác Lưu mấy ngày nay thế nào rồi?"

Y tá nghe vậy thì đáp: "Tôi không thể tùy ý tiết lộ bệnh tình của bệnh nhân được."

Lâm Hành Tri nghe y tá trả lời như vậy thì cũng không làm cho anh ta khó xử: "Không sao, vậy phiền anh vào trong trước để trông bác Bác Lưu một chút, không cần đánh thức bác ấy dậy đâu. Chút nữa tôi sẽ vào sau."

Y tá gật đầu đồng ý.

Lâm Hành Tri đến gặp bác sĩ chủ trị của bác Lưu để hỏi về tình trạng của ông.

Bác sĩ chủ trị biết Lâm Hành Tri, hơn nữa lúc trước bác Lưu cũng là do người nhà họ Lâm đưa đến, vì vậy bác sĩ lấy phim chụp x-quang ra, cẩn thận nói với Lâm Hành Tri về tình trạng hiện tại của bác Lưu.

Bác Lưu bị gãy xương đùi, chỉ cần chăm sóc tốt thì sẽ không sao. Có điều, dù sao bác Lưu cũng đã lớn tuổi, tốt nhất vẫn là nên chú ý đi đứng cẩn thận, đừng để bị ngã, nhất là đừng để bị vật nặng làm bị thương nữa.

Lâm Hành Tri gật đầu: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ nói: "Mấy ngày nữa là ông ấy có thể xuất viện được rồi. Cứ nằm viện ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của ông ấy."

Lâm Hành Tri yên lặng ghi nhớ, lại hỏi thêm một số việc cần chú ý cũng như những thứ phải kiêng cử, sau đó mới cảm ơn bác sĩ rồi quay trở lại phòng bệnh.

Khi bác Lưu tỉnh dậy, ông mơ mơ màng màng lên tiếng: "Tiểu Trương, rót cho bác ly nước."

Tiểu Trương lên tiếng, rót ly nước đặt lên bàn rồi mới tiến lại đỡ bác Lưu đứng dậy, nói với ông: "Bác Lưu, lúc nãy có người tới thăm bác đấy."

Bác Lưu nghe vậy thì quay đầu lại, liền thấy Lâm Hành Tri đứng ở mép giường, ông kêu một tiếng: "Cậu chủ."

Lâm Hành Tri tiến lại, đưa ly nước cho bác Lưu: "Bác Lưu, uống nước trước đi đã."

Bác Lưu quả thực rất khát nước, ông uống vài hớp rồi mới hỏi: "Cậu chủ đến lúc nào? Sao không gọi tôi một tiếng?"

Thấy bác Lưu đã uống xong, Lâm Hành Tri cầm lại cái ly rồi đặt lên trên chiếc bàn kê cạnh giường, hỏi: “Bác Lưu, bác đã muốn đi vệ sinh chưa?”

Bác Lưu có chút xấu hổ. Thấy vậy, Lâm Hành Tri tiến lại, muốn đỡ ông, nhưng bác Lưu từ chối.

Tiểu Trương vội vàng nói: "Để tôi làm là được rồi."

Lâm Hành Tri cũng biết mình không giỏi trong phương diện chăm sóc người bệnh này, hơn nữa, nếu anh giúp thì bác Lưu cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, vì vậy anh gật đầu rồi tránh sang một bên. Có điều, khi Tiểu Trương đỡ bác Lưu ngồi dậy, anh vẫn nhanh nhẹn đẩy xe lăn qua.

Tiểu Trương rất khỏe, anh ta trực tiếp ôm bác Lưu đến ngồi lên xe lăn.

Chờ bác Lưu từ phòng tắm đi ra, Lâm Hành Tri mới hỏi ông: "Sau khi ngủ trưa xong thì thường làm gì ạ?"

Lúc nãy, nghe bác Lưu gọi Lâm Hành Tri là cậu chủ, Tiểu Trương cũng đã phần nào đoán được thân phận của Lâm Hành Tri rồi. Lần này anh ta không giấu giếm nữa: “Đại khái thì bác Lưu sẽ ăn chút trái cây, sau đó tôi sẽ đẩy bác ấy ra ngoài thư giãn một hồi."