Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi

Chương 7



Anh nói cực kỳ nghiêm túc.

Lâm Giai Hân nhanh chóng trấn an: "Anh hai cứ yên tâm ạ."

Trình Hi lại giống như một con mèo bị chọc giận, nhe nanh múa vuốt với Lâm Hành Tri: "Đây là nhà của em, anh dựa vào cái gì mà bảo em cút ra ngoài!"

Lâm Hành Tri nhìn Trình Hi, nói: "Em có thể thử xem."

Trình Hi nhìn mẹ Lâm, cô vẫn nhớ kiếp trước mẹ đã bảo vệ cô như thế nào: "Mẹ, anh hai..."

Mẹ Lâm luôn có chút sợ đứa con trai cả, hơn nữa bà cũng cảm thấy cứ ồn ào nhốn nháo như vậy thì không hay, rất dễ bị người ta chê cười. Vừa rồi khi Trình Hi và Lâm Giai Hân làm trò khóc lóc chửi nhau trước mặt người ngoài, bây giờ nghĩ lại, bà đột nhiên cảm thấy có chút mất mặt: "Nghe lời anh hai của bọn con đi."

Lâm Hành Tri gật đầu một cái với bác Lưu, sau đó nhìn mẹ Lâm nói: "Mẹ, chúng ta vào trong thư phòng nói chuyện đi."

Mẹ Lâm nhanh chóng đồng ý, đi theo Lâm Hành Tri, cũng không quên dặn dò: “Bảo người đưa ít quần áo mới tới cho Hi Hi."

Lâm Giai Hân nói: "Mẹ, con vẫn còn một số đồ chưa mặc, con có thể đưa cho em ấy trước."

Mẹ Lâm nghe vậy thì bảo: “Cũng được, vậy thì…”

Lâm Hành Tri vội ngắt lời bà: "Bảo người đưa đồ mới tới đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian."

Nếu là chị em có quan hệ tốt, thậm chí là giữa bạn tốt với nhau thì tặng nhau quần áo và trang sức mới cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng với mối quan hệ giữa Lâm Giai Hân và Trình Hi, điều này ngược lại sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Trình Hi, khiến con bé cảm thấy mình bị coi thường, bị bố thí.



Lâm Hành Tri nhẹ nhàng nói: "Trình Hi cũng nên có thứ gì đó của riêng mình."

Nghe xong Lâm Giai Hân nói, Trình Hi vốn còn đang định chửi ầm lên thì lại nghe được những lời này của Lâm Hành Tri. Cô ngây ngẩn cả người, không nhịn được mà nhìn về phía anh. Đời trước, ban đầu cô đều sử dụng những thứ có trong tủ quần áo của Lâm Giai Hân, lúc đó cô cảm thấy mình đã cướp lại được mọi thứ thuộc về mình. Nhưng không hiểu sao, khi nghe thấy những lời này của anh, cô lại vô cớ cảm thấy sống mũi cay cay, có chút muốn khóc.

Bước vào thư phòng, Lâm Hành Tri trước tiên mời mẹ Lâm ngồi xuống, lại bảo người làm đưa lên hai cốc nước ấm, sau đó mới nói: "Mẹ, xét theo tình hình hiện tại, Trình Hi và Lâm Giai Hân hẳn là đã thật sự bị ôm nhầm rồi."

Mẹ Lâm vừa rồi đã khóc rất lâu, hiện tại uống mấy ngụm nước cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, nghe vậy liền nói: "Ai mà nghĩ chuyện này có thể xảy ra cơ chứ."

Lâm Hành Tri đợi mẹ Lâm đặt cốc nước xuống mới hỏi: "Mẹ, mẹ đã nghĩ đến sau này nên làm thế nào chưa?"

Mẹ Lâm nghi hoặc nhìn về phía con trai cả nhà mình: “Làm thế nào cái gì cơ?”

Lâm Hành Tri không nhanh không chậm lên tiếng, khiến người ta bất giác thả lỏng hơn: "Sau khi có kết quả giám định, sắp xếp cho Trình Hi và Lâm Giai Hân như thế nào đây."

Mẹ Lâm hơi sửng sốt một chút mới hỏi lại anh: “Nhà họ Trình đã không có ai, nhà chúng ta lại có tiền, không bằng nuôi luôn cả hai đứa nhé?”

Sắp xếp như vậy cũng không có gì sai, nhưng vấn đề là mối quan hệ giữa Trình Hi và Lâm Giai Hân thực sự quá gay gắt, Lâm Hành Tri ăn ngay nói thật: "Con sợ là hai đứa nó sẽ khó mà chung sống hòa bình với nhau được."

Mẹ Lâm cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ chỉ là lúc đầu không thể tiếp nhận được thôi. Cứ để bọn chúng ở chung một thời gian là sẽ tốt lên ngay ấy mà.”

Lâm Hành Tri không nói thẳng ra là mẹ Lâm suy nghĩ quá ngây thơ, mà chỉ đưa ra ý nghĩ riêng mình: "Con muốn tìm người đi tra xem cuộc sống của Trình Hi trong những năm gần đây thế nào trước đã. Xem vợ chồng nhà họ Trình có đối xử tốt với con bé không, hai năm sau khi nhà họ Trình xảy ra chuyện thì con bé sống như thế nào?"