Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 27



Cậu bây giờ là đang nhục mạ tôi?

Phiếu điểm được trình bày theo kiểu bảng, cột thứ nhất là thứ hạng, phía sau là họ tên, thành tích từng môn, hàng cuối cùng là tổng điểm.

Tên Thẩm Quyện này có hơi lệch môn, ngoại trừ điểm ngữ văn hơi thấp ra, toán và tổ hợp môn tự nhiên đều gần như đạt tối đa, nhất là vật lý, người này thực sự lấy được điểm tối đa 100%.

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy trong mười sáu năm sống trên đời của mình, chưa bao giờ nhận được nỗi nhục nhã lớn như vậy.

Lưu Phúc Giang rất hưng phấn. Hiện tại đây mới là lần đầu khối 11 thi tháng, vẫn chưa tiến hành ôn tập cả hệ thống, mặc dù chỉ là một đoạn nhỏ kiến thức từ khi khai giảng đến nay, nhưng bảy trăm điểm đã là điểm số rất đáng sợ rồi.

Lúc trước ở lớp 1 thực nghiệm cũng không phải không có học sinh thi được bảy trăm điểm, tuy nhiên đây chính là ở lớp 10.

Lớp 10 xếp hạng chót, lớp 10 có thành viên chiếm hơn 1/3 phòng thi cuối cùng.

"Lần này tuy rằng đề không khó, nhưng điểm số này cũng cực kỳ lợi hại rồi. Thầy đã lén lút đi nghe ngóng một chút, hình như lớp 1 có một điểm bảy trăm đấy, lớp khác vẫn chưa hỏi, có điều đến lớp 1 mà cũng chỉ có một, thì lớp khác đoán chừng cũng không có khả năng có rồi, " Lưu Phúc Giang trông cứ như người thi được 700 điểm là mình vậy, "Bài thi thầy cũng xem rồi, Thẩm Quyện có hơi lệch môn đó nha, ngữ văn kéo khá nhiều điểm. Phần viết thuộc lòng cổ văn cổ thơ em còn bỏ trống trơn nữa chứ, hai điểm đấy, đó không phải là điểm cho không à? Có phải em không thích học văn không?"

Thẩm Quyện khựng một chút, tựa hồ như đang suy nghĩ xem trả lời thế nào thì Lưu Phúc Giang nói ít lại một chút, cuối cùng bảo thủ gật nhẹ đầu.

Lưu Phúc Giang thở dài: "Vậy không được đâu, thành tích môn khác của em tốt như vậy, thế mà để ngữ văn kéo xuống nhiều điểm thế kia. Chuyện tùy hứng trong học tập thế này là tối kỵ nhất đấy, nếu không có gì ngoài ý muốn thì số điểm này của em chắc chắn là cao nhất trong khối rồi, vậy mà hiện tại còn phải xem điểm 700 của lớp 1 là bảy trăm mấy, nghe nói cũng ngoài bảy trăm. Khả năng em được hạng nhất là 50%, một nửa một nửa..."

Sau khi Lưu Phúc Giang thảo luận mười phút với Thẩm Quyện về "Em đã đến trình độ này thì không thể vì không thích mà không học thuộc thơ cổ đâu", thì lại chuyển hướng sang Lâm Ngữ Kinh, ngón tay lướt qua một vòng trên thành tích các môn của cô: "Lâm Ngữ Kinh, bài thi của em thầy cũng xem, các môn khác đều rất đồng đều, nhưng môn sinh học của em so ra có hơi thấp đấy."

Lưu Phúc Giang rất ưu sầu, "So với hóa và lý đều thấp hơn bảy tám điểm, em nói với thầy đi, có phải em không thích phong cách dạy học của thầy không? Hay là thầy có chỗ nào chưa tốt, em nói một chút xem, em thấy không hợp ở đâu?"

Lâm Ngữ Kinh: "..."

Lưu Phúc Giang thoạt nhìn còn rất bi thương, Lâm Ngữ Kinh chưa nghĩ ra phải nói thế nào thì có một giáo viên ở ngoài phòng làm việc gọi ông đi, Lưu Phúc Giang đi ra ngoài nói chuyện với người đó.

Một góc trong văn phòng môn sinh vật yên tĩnh trong nháy mắt, Lâm Ngữ Kinh xoay đầu qua.

Thẩm Quyện cũng nghiêng đầu nhìn cô, thoạt nhìn thờ ơ mà bình tĩnh.

Phiếu điểm bày ra ở giữa hai người, trên mặt bàn trước mặt, tỏa ra cảm giác tồn tại mãnh liệt, như là một tấm phông nền bị phóng đại vô số lần.

Lâm Ngữ Kinh cảm giác mình có thể đọc được từ khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Quyện tám chữ và một dấu chấm hỏi.

—— Cậu thi được ít điểm thế này sao?

"..."

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy mình bị thương thật rồi.

Cô chậm chạp mà từng chút từng chút thẳng người dậy, ngồi dựa ra phía sau, mặt không đổi sắc nhìn cậu: "703? Thi rất tốt nhỉ."

Thẩm Quyện "À" một tiếng, người vẫn nằm bò trên bàn làm việc của Lưu Phúc Giang, khen ngợi cô: "Cậu cũng thi rất tốt."

Lâm Ngữ Kinh cảm giác mình có chút hít thở không thông, hơi thở suýt chút nữa tan biến, cứ đè nặng như vậy.

Cười, trào phúng.

Cô, nữ vương Lâm Ngữ Kinh, một Lâm Ngữ Kinh cơ bản đều đứng nhất trong các kì thi trước đây, bị bạn cùng bàn, đánh nhau trốn học ngủ trên lớp, bài tập về nhà cũng không chịu làm, ngay cả định luật Ôm cũng có thể nói thành 3. 1415926, một bạn ngồi cùng bàn học tra*, cười nhạo.

(*) Nếu "học bá" là để chỉ học sinh giỏi, ham học thì "học tra" là để chỉ học sinh kém, lười học.

Cô thật sự không thể hiểu được, trước đây khi cô học ở Phụ Trung tại Đế Đô, ma quỷ có rất nhiều. Người thông minh tiếp thu nhanh quả thực nhiều, thậm chí bao gồm cả Lục Gia Hành, đều là thể loại sau giờ học là gần như không học hành gì, nhưng ít ra người ta cũng nghe giảng trong giờ học đấy.

Lâm Ngữ Kinh không biết chuyện của Thẩm Quyện rốt cuộc là thế nào, rốt cuộc là do kiến thức cô thiển cận, trước kia chưa từng gặp thiên tài, hay là thật ra Thẩm Quyện đều giả vờ, tan trường vụng trộm về nhà học?

Cô nhích lại gần hai bước, thập phần khó hiểu: "Mỗi ngày đi học cậu đều ngủ mà làm được 703?"

Thẩm Quyện chống đỡ một bên mặt, ngón tay khoác lên môi, trầm mặc một chút, từ tốn nói: "Lúc trước tôi, nghỉ học một khoảng thời gian, vì vài nguyên nhân."

Lâm Ngữ Kinh tự nhủ trong lòng tôi biết rồi, không phải do cậu suýt nữa đánh chết bạn cùng bàn của cậu sao.

"Vì vậy một ít nội dung lớp 11, tôi đã học qua rồi, quá đơn giản, nghe giảng bài lãng phí thời gian, không bằng ngủ bù." Thẩm Quyện nói.

"..."

"Hơn nữa tôi cũng đâu phải lúc nào cũng ngủ, những phần tương đối khó, tô sẽ nghe một chút." Thẩm Quyện tiếp tục nói.

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy lý do này miễn cưỡng làm cho cô thoải mái một chút, thở dài, hỏi: "Trước đây cậu, là lúc trước khi cậu chưa tạm nghỉ học đó, bao lâu thì đi học một lần?"

"Không biết, " Thẩm Quyện nhấc mí mắt, "Chắc hơn một tuần."

"..."

Lâm Ngữ Kinh mặt không biểu cảm nhìn cậu: "Bạn học Thẩm, tôi mong cậu đừng có thiếu đòn như vậy nữa, tôi thật sự không muốn vì chuyện thành tích học tập nông cạn này mà đánh mất tình nghĩa bạn cùng bàn mà chúng ta vất vả lắm mới bồi đắp nên đâu đấy."

*

Mấy phút sau Lưu Phúc Giang trở về, lại lôi kéo Lâm Ngữ Kinh phân tích mười phút, tình thâm ý thiết hỏi cô có phải có ý kiến gì với mình không, vì sao trong ba môn tự nhiên điểm môn sinh lại thấp nhất. Mãi đến khi tiết tự học đi qua mười phút, hai người mới đi ra từ văn phòng sinh vật.

Tiết tự học cuối cùng, bị giáo viên toán chiếm mất mười phút, lại đến Vương khủng long chiếm tiếp mười phút, lúc Vương khủng long giảng bài, từ đầu đến cuối Lâm Ngữ Kinh có phần thất thần.

Kỳ thật cô cũng không phải không thể tiếp nhận được việc Thẩm Quyện thi tốt hơn cô, cô đâu có hẹp hòi như vậy.

Thế nhưng Lâm Ngữ Kinh vừa nghĩ tới những lời trước đây cô đã nói, những việc cô đã làm, liền cảm giác da mặt mỏng manh của mình lâm râm từng cơn đau buốt, cô cảm thấy mình đã bị Thẩm Quyện lừa gạt triệt triệt để để.

Mặt đã bị đánh sưng ù rồi.

Mỗi một câu nói, Lâm Ngữ Kinh đều cẩn thận hồi tưởng một chút. Từ trước đến giờ, quả thật Thẩm Quyện chưa hề nói cậu thành tích không tốt.

Tất cả giáo viên bộ môn tuy rằng cũng sẽ trách móc chuyện cậu ngủ trong giờ học, Vương khủng long cũng sẽ điên cuồng gào thét mỗi ngày ép buộc cậu phải chú ý nghe giảng, nhưng trừ chuyện đó ra, hình như đều chưa từng nói rõ thành tích cậu có vấn đề.

Bài tập nhỏ trên lớp, bài tập về nhà, cậu bình thường chỉ làm mỗi đề trắc nghiệm, đề bài lớn thì trực tiếp lược bỏ phần diễn giải chỉ viết mỗi đáp án, qua loa đến độ nhìn lướt qua là nghĩ tên này chính là chép bài tập hoặc là mò mẫm viết bậy —— đến mức độ đó đấy.

Lâm Ngữ Kinh nhớ tới lúc hai người vừa mới ngồi chung bàn, vẫn chưa phải rất thân thiết, Thẩm Quyện có nói một câu "Tiếng Anh của tôi vẫn ổn".

Nhớ tới lúc cậu bị phạt chép định luật Ôm, vừa tự tin vừa lạnh nhạt "Vật lý của tôi vẫn ổn".

Thế nhưng.

Lâm Ngữ Kinh vẫn cứ có loại cảm giác bị cậu lừa gạt.

Cô cảm thấy hành động của mình lúc trước cứ như một đứa đầu óc bã đậu, một đứa trên mặt hằn hai chữ đần độn to tướng, cô không biết lúc Thẩm Quyện nhìn mình khi ấy có phải như nhìn một đứa ngu ngốc thiểu năng hay không, dù sao bây giờ cô hồi tưởng lại, cũng cảm thấy mình đúng là thiểu năng thật.

Cô chỉnh sửa tài liệu ôn tập lý đến tận hai rưỡi sáng, sợ cậu xem không hiểu còn đặc biệt chia ra hai loại file: Word và Power Point, văn hay hình đẹp, bổ sung thêm bài tập ôn luyện.

Vì khiến cho học tra hứng thú, mẹ nó cô còn đặc biệt biên tập cho cậu ta một đoạn quảng cáo.

Kết quả điểm vật lý của người ta tối đa.

Tổng điểm còn cao hơn cô.

Tôi cứ nghĩ cậu chẳng qua là một bá chủ trường học.

Kết quả cậu vậy mà còn là một học bá.

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy, người đầu tiên cô kết giao sau khi đến thành phố này, cũng là người duy nhất, người có thể được xưng là bạn bè, có khả năng sắp nói bái bai với cô.

*

Hiệu suất của giáo viên Bát trung đích thực rất cao, buổi chiều hôm sau Lưu Phúc Giang đã mang theo bảng lớn của khối đến đây. Điểm ngoài 700 kia của lớp thực nghiệm vốn cũng là 703, kết quả cậu bạn nhỏ này sau khi nhận được bài thi chủ động đi báo với giáo viên, phần trắc nghiệm cậu ta viết sai một câu, chấm bị sót, bản thân tự trừ cho mình ba điểm.

Thẩm Quyện lớp 10 lần đầu ra quân đã đoạt hạng nhất, không còn là một sự tồn tại bình đẳng nữa, trở thành người duy nhất đứng đầu cả khối. Mà bạn cùng bàn của cậu, bạn học Lâm Ngữ Kinh, từ hạng ba nhảy lên thành hạng hai, cũng không cảm nhận được một tí vui vẻ nào.

Bạn học Lâm Ngữ Kinh gần đây giống như cà tím khô, héo úa vô cùng, cả người đều thiếu hụt hơi nước, ngay cả nói chuyện cũng trở nên thập phần vô lực.

Đây là nhận xét của Lý Lâm, Lý Lâm cảm thấy đại khái là vì hạng nhất mà cô nắm chắc thắng lợi sẽ lấy được bị lão đại ngang nhiên cướp đi. Nhưng quan trọng hơn là, hai người chỉ chênh nhau có hai điểm! Nếu bạn cũng là hạng hai, lão đại tổng điểm hơn bảy trăm! Bạn sẽ thống khổ như vậy ư?

Bạn học Lý Lâm thi tháng được ba trăm lẻ năm điểm, còn đang đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời rằng toán học của mình vậy mà cũng đạt tiêu chuẩn. Cảm giác mình là một học sinh có năng lực phi thường, là người cực kỳ có thiên phú trên cái thế giới này, tương lai có thể trở thành thí sinh tiềm năng của phòng thi thứ nhất, không hiểu rõ về thế giới với những cuộc tranh đấu giữa học bá này cho lắm.

Thẩm Quyện cũng không hiểu cho lắm.

Cậu tự cảm thấy mình nhìn người rất chuẩn, Lâm Ngữ Kinh tuyệt đối không phải là loại người hẹp hòi, sẽ không vì thành tích thi không cao hơn cậu hay là thế nào đó mà không vui, vì vậy lúc thi Thẩm Quyện cũng không nghĩ nhiều, làm thế nào đáp thế đấy.

Ấy thế mà hiện tại, bạn cùng bàn đúng là không vui rồi, không biết là vì ít hơn cậu hai điểm, hay là rốt cuộc là vì cái gì.

Lòng dạ đàn bà như kim nơi đáy biển, Thẩm Quyện thật sự không thể hiểu được những suy nghĩ nhỏ nhặt của bọn con gái.

Một tuần sau khi phát bài thi tháng, các giáo viên bộ môn cơ bản đều giảng giải bài thi. Hạng nhất hạng nhì đều ngồi tại lớp 10 khiến cho gần đây, quần chúng vây xem lớp 10 đông hơn rất nhiều.

Ví dụ như lúc tan học, người lớp khác "Đi ngang qua" cửa lớp 10 nhiều hơn rõ rệt, dù rằng phòng học lớp 10 ở phía cuối của lầu bốn, muốn thật sự "Đi ngang qua" thì cũng chỉ có thể xuyên tường.

Tới khi một nữ sinh nào đó lần thứ ba nhân lúc nghỉ giữa giờ "Đi ngang qua" cửa phòng học 10, vẻ mặt tìm tòi khám phá biểu cảm hưng phấn nhìn chằm chằm vào Lâm Ngữ Kinh, Lâm Ngữ Kinh cuối cùng cũng không kiềm nén được nữa, nổi điên.

Cô "Cạch" một tiếng ném bay bút trong tay, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn nữ sinh ngoài cửa phòng học kia.

Nữ sinh đối diện với ánh mắt của cô, ngẩn người, đại khái nhất thời cũng không kịp phản ứng, cứ như vậy đứng ở cửa đối mắt cùng cô.

Nghỉ giữa giờ, trong phòng lớp 10 loạn ầm ầm, ở hành lang cũng đầy âm thanh đùa giỡn đánh đấm huyên náo, không ai chú ý tới bên này. Lâm Ngữ Kinh cau mày, vừa định nói chuyện, Thẩm Quyện từ bên ngoài trở về phòng học, tới đứng ở cửa ra vào, cúi đầu nhìn cô gái kia: "Nhường một chút, cám ơn."

Cô gái nhỏ ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt lạnh nhạt của bá chủ trường học, hoảng sợ đỏ mặt chạy.

"..."

Lâm Ngữ Kinh thậm chí cũng không nói được biểu cảm trên mặt cô ấy rốt cuộc là sợ hãi hay là thẹn thùng.

Cô thở dài, một lần nữa cúi đầu xuống, chuẩn bị viết hết đề lớn sinh học mà Lưu Phúc Giang chưa giảng, nhưng từ đầu đến cuối luôn cảm nhận được ánh mắt chăm chú mà lãnh đạm của người nào đó.

Lâm Ngữ Kinh điềm nhiên như không ba phút, rốt cuộc nhịn không được ngước đầu lên.

Thẩm Quyện đứng ở cửa ra vào nhìn cô, chau mày: "Rốt cuộc cậu không vui vì chuyện gì."

"Làm sao cậu biết tôi không vui." Lâm Ngữ Kinh mặt không cảm xúc.

"Nhìn thế nào cũng thấy không vui vẻ, " Thẩm Quyện nghiêng đầu, "Tôi chọc giận cậu rồi hả?"

"Không."

"Vì kì thi tháng?" Thẩm Quyện có phần không kiên nhẫn được nữa, "Đã một tuần rồi, cậu còn chưa nguôi giận?"

"Tôi không tức giận, tôi việc gì phải tức giận, tôi vui mừng còn không kịp, năng lực nghiệp vụ của cô Tiểu Lâm vô cùng xuất sắc, dạy học sinh thi lý còn được cả điểm tối đa, " Lâm Ngữ Kinh cúi đầu tiếp tục làm đề sinh, bút không ngừng, xoạt xoạt xoạt, "Còn cao hơn hai điểm so với cô Tiểu Lâm."

"..."

Tuy rằng âm thanh của phông nền nghỉ giữa giờ rất ầm ĩ, nhưng Thẩm Quyện vẫn cảm giác mình nghe được tiếng nghiến răng của Lâm Ngữ Kinh.

"Hai điểm thôi mà, chỉ một câu trắc nghiệm, " Thẩm Quyện nghiêng người tựa vào khung cửa nhìn cô, nhíu mày, cảm giác cực kỳ không hiểu nổi, "Cùng lắm thì sau này cậu có chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi, tôi đều giảng cho cậu."

"..."

Bút Lâm Ngữ Kinh ngừng một lát, ngẩng đầu lên, khó tin nổi mà trừng mắt nhìn cậu: "Cậu bây giờ là đang nhục mạ tôi?"

Hết chương 27.