Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 27: Lý Kỳ Kỳ Hung Dữ





"Anh, không dám giấu gì anh, đã hai mươi năm nay, đến bây giờ em vẫn chưa từng được nếm thử mùi vị đàn bà, cho nên em còn là một con gà tơ."
Tô Cảnh Hàm đẩy gọng kính viền vàng lên, đỏ mặt nói: "Anh hôm qua thuận miệng nói muốn đưa em đi bar cùng, còn nói sắp xếp cho em tám em chân dài, lúc ấy em liền có chút kích thích."
"Nhưng mà lúc đó có cha nuôi ở đó, cha đã thay em từ chối, nên em cũng không tiện nói."
"Quay về phòng, trong lòng em đã luôn mong nghĩ đến quán bar, kích động không ngủ nổi.

"Tô Cảnh Hàm vẻ mặt ao ước nói.

"Ha ha."
Tô Thương thoải mái cười to nói: "Anh em tốt, anh không nghĩ em còn là gà tơ luôn đấy, thật là mất mặt quá đi, bây giờ có rất nhiều người hơn mười mấy tuổi đã bắt đầu làm chuyện đó rồi."
Tô Cảnh Hàm vô cùng xấu hổ, đỏ mặt nói: "Anh, anh nói nhỏ thôi, kẻo người khác nghe thấy bây giờ!"
"Được, được, được."
Tô Thương cười nói: "Đêm nay anh đưa em đi đến quán bar được chưa, cho em được trở thành một người đàn ông chân chính."
Hừ!
Cuối cùng cũng bị lừa!
Tô Cảnh Hàm cười lạnh liên tục, ngoài mặt lại cảm kích nói: "Thế thì tốt quá, cảm ơn anh."
"Em nghe nói mấy em nhân viên phục vụ ở Ngọc Chỉ Tiên Cảnh rất xinh đẹp, có cả người mẫu, sinh viên, ngôi sao nữ, chúng ta có thể đến đó được không." Tô Cảnh Hàm đề nghị nói.


"Không thành vấn đề, hôm nay anh sẽ cho em được toại nguyện."
Tô Thương gật đầu, sau đó suy nghĩ nói: "Nhưng có điều này, anh em tốt à, những em chân dài ở quán bar đều đã trải qua nhiều lần gọt giũa, kinh nghiệm già dặn, em chỉ là gà tơ, có chịu nổi được không?"
Tô Hàm lúng túng nói: "Chuyện này không thành vấn đề."
"Anh đã nói rồi đấy, được vài giây mà xong việc thì sau này anh không cho em đi nữa đâu." Tô Thương nhẹ nhàng cười nói.

"Không đâu, không thể nào."
Nói đến đây Tô Cảnh Hàm trong lòng không yên, chuyện này đúng ra anh không lừa Tô Thương, bản thân anh thực sự là gà tơ, cho nên ở phương diện này, anh hoàn toàn không biết gì cả.

"Được rồi, anh em tốt, đêm nay anh sẽ sắp xếp cho em, nếu không ổn thì uống ít thuốc."
Tô Thương vỗ vai Tô Cảnh Hàm, đại khái đoán ra được đối phương đang có âm mưu gì đó, nếu không sẽ không chủ động đề nghị đi Ngọc Chỉ Tiên Cảnh.

Chỉ có điều.

Khi đối diện với sức mạnh tuyệt đối, tất cả mọi âm mưu quỷ kế đều là có tiếng mà không có miếng, sức mạnh mạnh mẽ có thể nghiền nát hết mọi thứ.

Tiếp theo, Tô Thương nói lời tạm biệt với Tô Cảnh Hàm, rồi đi ra trang viên của Tô gia.

Anh ấy đi trước, Tiêu Đình lại theo sau âm thầm bảo vệ Tô Thương.

Tô Thương nhận ra Tiêu Đình đi sau mình, không nói gì thêm mà giả vờ như không biết.

Với sức mạnh thực sự của Tô Thương, muốn cắt đuôi Tiêu Đình dễ như trở bàn tay, nhưng anh ấy không làm như vậy, sợ Tiêu Đình sinh ra nghi ngờ đối với anh.

Nhưng Tô Thương đã có cách, anh ấy sẽ thuê phòng riêng ở quán bar, sau đó gọi hai em nhân viên vào.

Tiêu Đình hiển nhiên sẽ nghĩ anh ấy sẽ làm chuyện đó, cho nên sẽ không âm thầm theo sát nữa.

Lúc sau, Tô Thương sẽ đánh ngất hai cô nhân viên, anh ấy có thể rời khỏi quán bar mà thần không biết quỷ không hay, như thế có thể trốn đi dễ dàng.

Thế nhưng lúc Tô Thương vừa mới đi ra từ trang viên, còn chưa đi được xa, liền có một cô gái xinh đẹp thở hổn hển chạy tới.

Cô gái mặc đồ thể thao rộng thùng thình, áo to như mặc áo của con trai, để lộ ra đôi chân dài thu hút sự chú ý của mọi người.

Cô gái buộc tóc thành hai cái đuôi ngựa thật dài, ánh mắt to tròn như quả nho, khuôn mặt to tròn đầy collagen, miệng còn ngậm một cây kẹo mút, dáng vẻ đặc biệt đáng yêu.


Lúc này.

Trên vai cô gái vác một gậy bóng chày, tức giận đứng trước mặt Tô Thương, có một sự tương phản rõ ràng với hình ảnh dễ thương của cô ấy, cô ấy trông đặc biệt dễ thương.

Tô Thương vừa mới nhìn thấy cô gái, đột nhiên cảm thấy đau đầu dữ dội, vội vàng chạy đi.

"Đứng lại!"
Cô gái dễ thương mắt to ngăn Tô Thương lại, một tay cầm gậy bóng chày, một tay cầm cái kẹo mút trong miệng, cắn răng nói: "Tô Thương, bổn tiểu thư cuối cùng cũng bắt được anh!"
"Lý Kỳ Kỳ."
Tô Thương không hề muốn nghênh đón cô gái mắt to này, nhíu mày nói: "Tôi không rảnh để cãi nhau với cô, mau mau tránh ra, tôi còn có việc."
Không tệ đâu.

Cô gái mắt to đúng là Lý Kỳ Kỳ.

"Này, Tô Thương, gan anh cũng lớn thật đấy, dám gọi thẳng cả tên của tôi ư?"
Lý Kỳ Kỳ vung gậy bóng chày, hung dữ uy hiếp nói: "Anh có tin tôi đánh anh không!"
Tô Thương có thể cảm nhận được, trong cơ thể Lý Kỳ Kỳ có chân khí chuyển động, rõ ràng là người luyện võ.

Tiêu Đình vẫn âm thầm quan sát, cho nên Tô Thương không tiện ra tay, tránh cho Tiêu Đình nghi ngờ.

Sau phút chốc suy nghĩ, Tô Thương để lộ ra nụ cười lấy lòng: "Khà khà, chị Kỳ Kỳ à, tôi còn chưa tỉnh ngủ, đầu ốc còn mơ màng, tôi sai rồi, dù sao cô cũng đừng nên đánh tôi."
"Nói như thế còn nghe được."
Một câu chị đã làm cho Lý Kỳ Kỳ vô cùng hả dạ, nhưng mà nghĩ đến mục đích tới đây liền tức giận nói: "Tô Thương, sao anh dám làm chị của tôi hôn mê rồi đưa cho Triệu Văn Bân, hôm nay tôi phải cho anh biết sự lợi hại của tiểu thư đây!"
Nói xong, Lý Kỳ Kỳ cắn nát kẹo mút, cầm gậy bóng chày xông về phía Tô Thương.

"Mẹ kiếp!"
Tô Thương cắn răng nói: "Lý Kỳ Kỳ, cô đừng có được đằng chân lên đằng đầu, trước đây tôi coi cô là phụ nữ nên không chấp nhặt với cô, cô thực sự nghĩ tôi không đánh lại cô sao."
"Anh sao?"
Lý Kỳ Kỳ khinh thường nói: "Anh cũng chỉ là phế vật mà thôi, bổn tiểu thư đã đạt đến cảnh giới m Kình rồi, đánh anh cũng chỉ như chơi trò chơi thôi!"
"Hừ, Lý Kỳ Kỳ, cô quá ngông cuồng quá rồi đấy, hôm nay tôi sẽ cho cô biết sự lợi hại của tôi."
Tô Thương xắn tay áo, nghiêm túc nói: "Nói thật cho cô biết, tôi từ lâu cùng Tiêu Đình học võ công, bây giờ tôi sẽ đánh bại cô, cướp đi gậy bóng chày của cô, sau đó dùng gậy bóng chày để đánh vào cái mông nhỏ của cô, không bắt cô van xin tha mạng thì tôi không còn là Tô Thương nữa!"
"Mạnh miệng gớm nhỉ, anh cũng chỉ biết bốc phét!" Lý Kỳ Kỳ bĩu môi, khinh thường nói.

"Ai bốc phét, xem tôi ra tay đây!"
Tô Thương múa mấy động tác, trông như thật.


Lý Kỳ Kỳ thấy vậy thì dừng bước ngay, chú ý cảnh giác Tô Thương, trong đầu không nhịn được mà đoán, chẳng nhẽ Tô Thương đã thật sự học võ công.

"Lý Nguyệt, cô đến cổ vũ cho tôi sao?" Lúc này, bỗng nhiên Tô Thương nói.

Lý Nguyệt?
Chị của tôi đến đây sao?
Lý Kỳ Kỳ theo bản năng mà quay đầu lại nhìn, kết quả phát hiện sau lưng không có một ai, rồi cô tò mò nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy chị đâu.

"Tô Thương, anh bị mù à, chị tôi đến đây lúc nào.

.

."
Lý Kỳ Kỳ quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Thương chạy vào trong xe Bentley, liền biết được là mình đã bị lừa.

"Ha ha, Lý Kỳ Kỳ, ngực to não phẳng đúng là không sai, chỉ số thông minh của cô mà cũng đòi đấu với tôi, học thêm hai năm nữa đi!"
Tô Thương suy nghĩ cười nói rồi lái xe Bentley Mulsanne, chân đạp ga rồi rời khỏi đó.

Lý Kỳ Kỳ tức giận đuổi theo, kết quả ăn một ngụm khí thải và bụi bặm.

"Phì phì.

.

."
Nhìn chiếc Bentley đi xa, khuôn mặt tức giận của Lý Kỳ Kỳ trắng bệch, cô vứt gậy bóng chày, hung dữ gào thét: "Tô Thương, anh chưa xong với tôi đâu, đừng hòng chạy trốn!"
Lý Kỳ Kỳ bị chọc giận, tự mình lái chiếc xe thể thao màu đỏ rồi đuổi theo Tô Thương..