Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 44: Nạp Lan Minh Triết





Tô Kiền Khôn chỉ có Tô Thương là cháu trai duy nhất, kì thực ông ấy đối với Tô Thương hoàn toàn không có chán ghét như biểu hiện bên ngoài, mà chỉ là hận không rèn sắt thành thép được mà thôi.

Nửa năm này, Tô Kiền Khôn mặc dù không cho Tô Thương đến thăm ông ấy, nhưng ông ấy không dưới một lần lén đra ngoài đi nhìn đi Tô Thương
Chỉ là, mỗi lần khi Tô Kiền Khôn nhìn thấy Tô Thương thì Tô Thương không phải đang ở quán bar cao cấp thì chính là đang trên đường đến quán bar cao cấp, điều này khiến ông ấy tức muốn nổ phổi, hận không thể đánh gãy ba cái chân của Tô Thương.

Nhưng chuyện này cũng hết cách, dù sao cũng là cháu ruột của mình, cho nên ông ấy cũng chỉ có thể mặc cho đối phương tùy ý làm xằng làm bậy thôi.

Tô Kiền Khôn sớm đã có ý định đưa Tô Thương đi rèn luyện, chỉ là chưa tìm được cơ hội để nói thôi.

Cho nên khi Tô Thần Binh vừa mở miệng ông ấy liền quả quyết đồng ý ngay.

Tô Thần Binh sau khi rời khỏi căn phòng bí mật dưới lòng đất thì Tô Kiền Khôn không nhịn được thở dài nói:
"Tô Thương à Tô Thương, nhà họ Tô cuối cùng cũng phải giao vào tay con, con đừng để cho ông nội phải thất vọng."
"Năm đó ông nội cũng là hai mươi tuổi mới tiếp xúc với võ công, sau đó lại tiến bộ nhanh như gió, trên chiến trường thì chiếm thành giết tướng địch, ông hy vọng Quốc Nhận có thể đào tạo con trở thành người kế thừa thật sự cho nhà họ Tô."
...!

Giờ này phút này.

Trong một góc tối nào đó ở Giang Bắc.

"Tức quá đi, lại để Tô Thương sống trở về rồi!"
Tô Cảnh Hàm cả người thì nhếch nhác, hai mắt đỏ ngầu , nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái tên Tiếu Diện Phật đáng chết, tại sao lại không tiêu diệt nhà họ Tô, giết Tô Thương trước chứ, rồi sau đó lại đi đến chợ đen Cửu Môn giao nộp đầu người!"
Hai ngày trước, sau khi chạy thoát khỏi tay của Tô Thương, Tô Cảnh Hàm lại không hề rời khỏi Giang Bắc, mà cậu ấy đã cấu kết với Tiếu Diện Phật.

Cậu ấy thật sự rất hận Tô Thương, vì để có thể giết được Tô Thương, mà không tiếc phản bội lại nhà họ Tô.

Tiếu Diện Phật nhận lời Tô Cảnh Hàm, đợi sau khi tiêu diệt nhà họ Tô xong sẽ đem hết tất cả gia sản của nhà họ Tô giao hết cho cậu ấy quản lý, hai người cùng nhau chia tiền.

Đối với thực lực của Tiếu Diện Phật, Tô Cảnh Hàm vô cùng hiểu rõ, tuyệt đối có thể càn quét nhà họ Tô.

Nhưng ai mà ngờ được cao thủ thần bí Tô Huyền Thiên đột nhiên nhảy ra, đồng thời giết chết Tiếu Diện Phật, đây đúng là chuyện nằm ngoài dự đoán của Tô Cảnh Hàm mà.

"Xem ra tôi không thể ở lại Giang Bắc được nữa rồi, sông có lúc người có khúc, Tô Thương, đợi sau khi tôi trở lại mảnh đất này, nhất định sẽ dùng máu của anh rửa sạch nổi hận trong lòng tôi!"
"Nhà họ Tô, nhất định phải thuộc về Tô Cảnh Hàm này!"
Trong mắt Tô Cảnh Hàm tràn đầy uất hận, biểu lộ vô cùng dữ tợn đáng sợ.

Ngay lúc này, điện thoại của cậu ấy lại vang lên.

Nhìn thấy hiển thị trên điện thoại, Tô Cảnh Hàm liền nhíu mày lại, sau đó nhếch miệng cười lạnh một tiếng, cậu ấy nhấn kết nối điện thoại.

"Tô Cảnh Hàm, hai ngày nay cậu chạy đi đâu vậy, sao lại không có tin tức gì vậy, hai ngày trước ở Ngọc Chỉ Tiên Cảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hắc Long đi đâu rồi?" Bên kia điện thoại vang lên những giọng nói chất vấn.

"Nạp Lan công tử, tôi đã bị bại lộ rồi, còn Hắc Long thì anh ta chết rồi." Tô Cảnh Hàm thản nhiên nói.

"Bại lộ?"
Giọng người thanh niên bên đầu dây bên kia trách cứ: "Hừ, Tô Cảnh Hàm, tôi đã nói cậu không cần đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, cậu không nghe, còn muốn chính tay giết chết Tô Thương, bây giờ xảy ra chuyện rồi nhé, nhưng cậu không khai ra tôi đó chứ?"
"Không có, ngay thời khắc quan trọng tôi đã chạy thoát rồi, hai ngày nay vẫn đang trốn khỏi đám vệ sĩ nhà họ Tô."

"Vậy thì tốt, nhưng mà kế hoạch của chúng ta tại sao lại thất bại chứ, Hắc Long là do ai giết?"
Nghe đến vấn đề này, Tô Cảnh Hàm khẽ cười, sau đó nói: "Nạp Lan thiếu gia, Hắc Long quá sơ suất rồi, chết ngay trong tay của Tiêu Đình."
"Mặc dù, tôi không có khai ra anh là ai nhưng nhà họ Tô chắc chắn sẽ đi điều tra, anh tốt nhất tìm cơ hội giết chết Tô Thương đi, như vậy cũng không cần sợ bóng sợ gió nữa rồi."
"Tô Thương chỉ là một tên phế vật trói gà không chặt, chắc chắn không phải là đối thủ của anh, sau khi giết chết Tô Thương, đừng quên gọi điện cho tôi biết, để tôi vui mừng một chút."
"Được rồi, không nói nhiều nữa, tối hôm nay tôi sẽ ngồi thuyền rời khỏi Giang Bắc, hy vọng chúng ta còn cơ hội hợp tác với nhau."
Nói xong, Tô Cảnh Hàm liền cất điện thoại lại, đẩy gọng kính viền vàng, ánh mắt u ám vô cùng.

"Ha ha, đồ chó má, đừng tưởng rằng tôi không biết, anh vẫn luôn lợi dụng tôi."
"Tô chịu thiệt ở trong tay của Tô Thương thì anh cũng đừng mong thoát khỏi!"
Lời vừa nói ra thì bóng dáng Tô Cảnh Hàm cũng biến mất dần vào bóng tối.

Cùng lúc đó.

Trang viên gia tộc Nạp Lan.

Một thanh niên khôi ngô tuấn tú, chậm rãi để điện thoại xuống, ánh mắt không hề lay động.

Mặt mũi anh ta vô cùng đẹp trai, nhưng sắc mặt hơi nhợt nhạt, lại có phần hơi nữ tính, khiến cho người ta không nhìn thấu được.

"Tô Thương chỉ là một tên công tử ăn chơi lêu lỏng nhỏ nhoi, lại khó đối phó như vậy sao?" Người thanh niên lẩm bẩm nói.

Bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên khôi ngô nói: "Tam thiếu gia, chỉ cần cậu mở miệng, tối nay tôi sẽ đi lấy cái mạng chó của Tô Thương ngay!"
Người thanh niên nhu hòa đó chính là Tam thiếu gia của nhà họ Nạp Lan, Nạp Lan Minh Triết.

Nạp Lan Minh Triết ôn tồn lễ độ, đối xử với mọi người vừa khiêm tốn vừa nhã nhặn, khả năng buôn bán thiên phú càng đáng sợ hơn, tuổi còn trẻ mà đã tiếp quản hơn nửa sản nghiệp của nhà họ Nạp Lan rồi, có danh tiếng rất tốt ở Giang Bắc, được xưng là đệ nhất thiếu gia ở Giang Bắc.

"Không cần."
Lúc này, Nạp Lan Minh Triết gật đầu nói: "Nhà họ Tô cũng không phải dễ chọc tới, chưa đến lúc bất đắc dĩ, thì nhà họ Nạp Lan tốt nhất đừng trực tiếp ra tay."
Người đàn ông khôi ngô cường tráng lại khinh thường nói: "Tam thiếu gia, chỉ với một Tiếu Diện Phật đã dọa cho nhà họ Tô lo lắng không yên rồi, theo như tôi thấy, nhà họ Tô cũng chỉ có như vậy thôi, cậu kiêng kị gì chứ."
"Nhà họ Tô ở dưới có Tô Cân Dực, trên thì có Tô Kiền Khôn, Tô Cân Dực thì ở ngoài biên cương xa xôi thì còn dễ, nhung Tô Kiền Khôn vẫn còn đang ở trong trang viên nhà họ Tô."
Nạp Lan Minh Triết vô cùng kiêng dè nói: "Ông ấy chính là bầu trời của nhà họ Tô, chỉ cần ông ấy còn sống thì nhà Nạp Lan không thể động đao vào nhà họ Tô, muốn giết Tô Thương chỉ có thể mượn tay người ngoài."

"Hiểu rồi." Người đàn ông khôi ngô cường tráng gật đầu rồi nói tiếp: "Cái tên Hắc Long này, làm việc không để người ta yên tâm chút nào, ngay cả Tiêu Đình mà cũng không giải quyết được, nếu như để tôi đi thì Tô Thương đêm đó chết chắc, tam thiếu gia, lần sau làm những chuyện này cứ để tôi đi là được rồi."
"Ừm, chuyện giết Tô Thương tạm thời để qua một bên đi."
Nạp Lan Minh Triết chuyển chủ đề nói: "Nhưng mà, bây giờ tôi thật sự cần anh đi giết một người."
Người đàn ông khôi ngô cường tráng vui mừng nói: "Giết ai?"
"Tô Cảnh Hàm!"
"Tô Cảnh Hàm? Cậu ấy không phải là đồng bọn của cậu sao?"
"Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi." Ánh mắt Nạp Lan Minh Triết run lên, lạnh lùng nói: "Anh đi đi!"
"Vâng."
Người đàn ông khôi ngô cường tráng bị dọa cho mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng cả người, vội vàng nghe theo rồi sau đó nhanh chóng rời đi.

"Tô Cảnh Hàm, đừng trách tôi độc ác, cậu biết quá nhiều chuyện của tôi rồi, chỉ có giết cậu thì tôi mới yên tâm được, khụ khụ."
Nạp Lan Minh Triết khẽ mỉm cười rồi sau đó ho lên mấy tiếng, khóe miệng lại chảy ra chút máu.

Anh ta thuần thục lấy chiếc khăn tay ra lau vết máu nơi khóe miệng, thản nhiên nói: "Gần đây ho càng ngày càng nhiều, ngày mai là lúc đi thăm dò ý tứ của Hoa Thanh Đại rồi.

Nạp Lan Minh Triết bị bệnh, là bệnh hen suyễn, đã theo đuổi anh ta nhiều năm rồi.

Vốn dĩ bệnh này không có cách gì chữa trị, nhưng theo như anh ta biết, Hoa Thời Mạc có một đan dược gia truyền, có thể chữa khỏi cho anh ta.

Nhưng đan dược đó, vô cùng quan trọng đối với Hoa Thời Mạc, ông ta xem nó như mạng sống của mình, Nạp Lan Minh Triết từng ra giá để mua nó, nhưng Hoa Thời Mạc cũng không đồng ý.

Cho nên Nạp Lan Minh Triết liền thay đổi mục tiêu, gần đây luôn qua lại tiếp xúc với Hoa Thanh Đại, dự định lợi dụng Hoa Thanh Đại tìm ra tung tích của đan dược, đến lúc đó bản thân mình có thể hồi phục như bình thường rồi.

Suy nghĩ đến đây, Nạp Lan Minh Triết liền gọi điện cho Hoa Thanh Đại, nhẹ nhàng nói:
"Thanh Đại tiểu thư, trưa ngày mai có rảnh không, tôi mời cô ăn cơm.".