Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 7: Sâu Sắc Sâu Sắc!





“Được”
Tô Thương không nhịn được cười, chả trách có thể làm phó quan của cha, đặc biệt là phương diện nịnh nọt, chắc chắn là một nhân tài.

Vương Phú Quý bên cạnh mặt đen sầm lại, không nhịn được bèn mở miệng hỏi: “Cha, cái quái gì thế, chẳng phải cha vừa nói san phẳng trường học là hành vi ngớ ngẩn sao, sao bây giờ...”
“Khụ khụ, Tô đại thiếu gia, hiện tại tôi đang có chút việc, cúp trước đây.”
Để che giấu sự ngượng ngùng của mình, Vương Bảo Toàn liền vội vàng cúp điện thoại.

“Uí chà, cha tôi đúng là người hai mặt, nhưng có vẻ như tôi đã thoát được rồi.”
Vương Phú Qúy thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm lấy cánh tay của Tô Thương, cảm động rơi cả nước mắt: “Tô đại thiếu gia, may mà có anh, tôi yêu anh chết mất, thậm chí anh là nam thần định mệnh của tôi.”
“Đáng tiếc tôi không phải là nữ, nếu không thì tôi khiến cho cậu thoải mái một chút rồi.”
“Nhưng, cái đó...!thực ra tôi cảm thấy, là nam là nữ không có quan trọng như vậy.”
Vương Phú Quý cả mặt ngại ngùng nói: “Tô đại thiếu gia, hay là bây giờ tôi nằm xuống nhé, phối hợp với anh?”
“Cút!”
Tô Thương đen cả cái đầu lại, dùng lực đẩy Vương Phú Quý ra.

Chết tiệt, thằng cha này quá kinh tởm rồi.


“Ô...!Tô đại thiếu gia, vậy mà anh lại nổi giận với người ta, ban đầu tôi còn định nói với anh một tin bí mật, bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi.” Vương Phú Quý khóc sướt mướt nói.

“Khốn kiếp, ghê tởm quá đi, bổn đại thiếu gia lôi cậu ra nước ngoài phẫu thuật chuyển giới, để cho cậu biến thành con gái thực thụ.”
Tô Thương uy hiếp trước, sau đó thản nhiên nói: “Tin bí mật gì, nói mau.”
Nghe thấy lời của Tô Thương, Vương Phú Qúy bị dọa đến nỗi hai chân như dính chặt lại, toàn thân rùng mình không thể kiểm soát được.

“Cắt sao, đùa chút cũng không được, thật nhạt nhẽo.”
Vương Phú Qúy bĩu môi, quay lại nói: “Tô đại thiếu gia, tôi nhận được tin tức, hôm nay là sinh nhật của chị dâu tương lai Lý Nguyệt, cô ấy đã bao luôn cả nhà hàng Joseph rồi, rất nhiều công tử cao quý đều đến, chúng ta có cần đi góp vui không?”
“Không đi.”
Tô Thương không có hứng thú với chuyện này, lắc đầu từ chối.

Nghe nói Triệu Văn Bân cũng đi, anh ta là người điên cuồng theo đuổi chị dâu, Tô đại thiếu gia, đi xem chút đi.”
Vương Phú Qúy tiếp tục nói: “Nhắc đến Triệu Văn Bân, tiểu tử này gần đây phát tài rồi đó.”
“Đầu tiên là thắng được anh một số tiền lớn, sau đó tôi tìm anh ta liên lạc với máy ủi, trực tiếp bị anh ta chơi xấu mất hai trăm vạn, tức chết tôi đây này.”
“Ừ?” Tô Thương cau mày nói: “Máy ủi là Triệu Văn Bân giúp cậu tìm à?”
“Đúng rồi, tôi không có mối nào cả, đang rầu vì không biết làm sao liên hệ thì Triệu Văn Bân chủ động dâng đến tận cửa.”
Vương Phú Qúy nghiến răng nói: “Tên tiểu tử này, nói không có thủ tục chính quy gì đó , san bằng trường học là bị trừng phạt, bắt buộc thêm tiền, kết quả là đòi tôi ba trăm vạn.”
“Tôi nghĩ cũng đúng, năm mươi người lái máy ủi theo chúng ta mạo hiểm san bằng trường học, mỗi người không cầm năm, sáu vạn, ai muốn làm chứ, nên tôi đưa luôn rồi.”
“Nhưng sau đó tôi mới biết, tên Triệu Văn Bân này căn bản không đem toàn bộ tiền chia ra, mỗi người lái xe chỉ đưa hai vạn tệ, hắn ăn chặn mất hai trăm vạn.”
Vương Phú Quý bất bình nói: “Tô đại thiếu gia, lúc đó anh chỉ đưa tôi hai trăm vạn, hai trăm vạn đó là tiền mua quan tài của tôi, đã bị tên chó má Triệu Văn Bân chiếm mất, tôi tìm hắn để đòi một lời giải thích, tên khốn kiếp đó trực tiếp lật mặt không chịu nhận, tức đau cả thận!”
Tô Thương nghe thấy những lời đó, mắt nheo lại.

Nếu như xe ủi là Triệu Văn Bân liên hệ, vậy thì chuyện này với anh ta không thể không có liên quan.

Còn nữa, tuy Tô Thương vẫn chưa gặp mặt Lý Nguyệt, nhưng Lý Nguyệt dù sao cũng là vợ chưa cưới của anh.

Tên chó má Triệu Văn Bân này, trước kia tính kế Tô đại thiếu gia, lấy Lý Nguyệt làm cuộc cá cược, suýt chút nữa có được Lý Nguyệt.

Thế mà hiện tại vẫn còn tơ tưởng đến Lý Nguyệt, điều này khiến Tô Thương cực kì không thoải mái, bắt buộc phải gặp anh ta.

Suy nghĩ đến đây, Tô Thương cười nhẹ: “Vương Phú Quý, đi, chúng ta đến nhà hàng Joseph.”

“Cái gì, Tô đại thiếu gia, không phải anh không đi sao?”
“Cậu là anh em của tôi, Triệu Văn Bân lừa của cậu hai trăm vạn, tôi nhất định phải thay cậu đem tiền về!” Tô đại thiếu gia nghĩa khí ngút trời nói.

“Tô đại thiếu gia anh tốt với tôi quá!”
Vương Phú Quý vô cùng cảm động, nịnh nọt: “Anh trông đẹp trai, lại có nghĩa khí, nhan sắc với nghĩa khí đều có, trên thế giới này sao lại có người hoàn mỹ như anh chứ, có thể làm anh em của anh, tôi chắc chắn là đã dùng sạch hết may mắn của mình rồi...”
“Im mồm đi, mau đến nhà hàng”
Tô đại thiếu gia không chịu nổi nữa, mặt tối sầm lại.

Nịnh nọt giỏi như vậy chỉ có thể là kỹ năng tổ truyền của nhà họ Vương mà thôi, đời này còn mạnh hơn đời trước sao?
....!
Tiếp theo, Tô Thương và Vương Phú Quý cùng nhau đến nhà hàng, khoảng 8 giờ, hai người vừa đến nơi.

Vừa chuẩn bị bước vào trong, lúc này nhân viên đón tiếp ngoài cửa đưa tay ra ngăn lại.

“Xin lỗi, nhà hàng tối nay được bao trọn rồi, mời hai vị về cho.” Cô gái đón khách nói với vẻ mặt tràn đầy áy náy.

“Mắt chó của cô bị mù à, đến Tô đại thiếu gia cũng dám ngăn lại.”
Vương Phú Quý đứng đó, chỉ tay vào mũi của cô nhân viên, uy hiếp nói: “Có tin Tô đại thiếu gia có trăm cách khiến cô không thể làm ăn được ở Giang Bắc này không?”
“Tô...Tô đại thiếu gia!”
Nhân viên đón tiếp bị dọa cho ngốc rồi, cả người sụp xuống đất, khóc lóc cầu xin: “Xin lỗi, tôi không biết là anh, xin anh tha cho tôi với.”
“Cô em này nhìn cũng không tồi, Tô đại thiếu gia, hay là để cô ta phục vụ anh một đêm coi như là chuộc lỗi đi.” Vương Phú Quý tiện mồm nói.

“À...!không, không cần.”
Nhân viên đón tiếp nghe vậy, bị dọa cho sợ khiếp , nước mắt rơi từng giọt một.

“Bỏ đi, người không biết thì không trách.” Tô Thương nhìn về phía cô nhân viên, xua tay nói: “Cô đi đi.”
“Cảm ơn, cảm ơn Tô đại thiếu.”
Nhân viên đón tiếp như thoát được tội lớn, vừa lau nước mắt vừa chạy vào nhà hàng.

“Tô đại thiếu gia, cô em này có thể được tám điểm rưỡi, hiếm khi gặp được người đẹp như thế, vậy mà lại để cô ấy đi như vậy sao, đây không hợp với phong cách thường ngày của anh nha.”
Vương Phú Quý có chút ngạc nhiên, tiếp tục nói: “Nếu như là trước kia, đừng nói đến người đẹp được tám điểm rưỡi, chỉ cần phụ nữ trung niên ba bốn mươi tuổi, anh cũng không dễ dàng bỏ qua, sao giờ lại đổi tính rồi?”
Phụ nữ...!trung niên?

Chết tiệt!
Tô đại thiếu gia bị ngốc rồi sao, rốt cuộc còn tàn nhẫn bao nhiêu, quá đáng sợ rồi!
Tô Thương trong lòng vô cùng khinh thường chủ thể, nhưng vì giữ hình tượng, nói: “Cậu hiểu cái con khỉ ý!”
“Không sợ mập mờ với gái đểu, chỉ sợ thiếu phụ nữ ba bốn mươi tuổi, cậu không hiểu nhưng cô ấy hiểu, cậu không biết nhưng cô ấy biết, trưởng thành ổn định quyến rũ, khiến người khác say mê lại đắm chìm.”
Tô Thương cười đùa nói: “Thứ quan trọng nhất là phải linh hoạt vào ra, không mệt chút nào.”
“Chết tiệt!”
Vương Phú Quý nghe đến những lời này, mắt sáng lên, khâm phục nói: “Sâu sắc.

sâu sắc thật, Tô đại thiếu gia, kết luận rất hay, tiểu đệ này bái phục.”
“Thứ cậu cần học còn rất nhiều, từ từ mà học nhé.”
Tô Thương khoác vai Vương Phú Quý, quay người bước vào nhà hàng.

Vương Phú Qúy giống như kẻ bám đuôi vậy, lẽo đẽo theo sau.

Lúc này, nhà hàng Joseph, phòng riêng rất sang trọng.

Tuy chỗ này được bao trọn rồi, nhưng đám rich kid này chỉ có mười người, một phòng hoàn toàn chứa được, sở dĩ muốn bao trọn là vì không muốn bị làm phiền.

“Mọi người biết không, Tô đại thiếu gia tuần trước đã tỉnh rồi, mạng lớn thật, bị bê tông cốt thép chèn mà không có chuyện gì.”
“Tôi nghe nói, Tô đại thiếu gia sau khi tỉnh lại câu đầu tiên là san bằng, còn nói san bằng trường học là chuyện đúng đắn nhất.”
“Haha, tôi đã nghe nói, Tô đại thiếu gia không biết hối cải, bị cha của anh ấy cấm túc, đến bây giờ vẫn chưa được ra ngoài.”
“Tin này của cậu cũng chậm quá đấy, tôi vừa nhận được tin, Tô đại thiếu gia đã được gỡ lệnh cấm túc rồi, nghe nói là đã mua rất nhiều thuốc bổ, sau đó trực tiếp đi đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, tay ôm hai nhân viên đến phòng riêng, sau đó xảy ra những chuyện không nên biết, dù sao nhân viên đó đã hôn mê, trên giường có rất nhiều đồ màu vàng, có người nói đó là phân.”
“Khiếp thật, không hổ là Tô đại thiếu gia, khỏe quá đó.”
Mấy tên công tử đang bàn luận chuyện của Tô Thương, thu hút cả đám người cười nói rất náo nhiệt.

Lúc này, trên ghế hướng ra cửa, một người phụ nữ mặc sườn xám màu vàng gừng, chân mày lá liễu hơi nhíu lại..