Tống Tiên Hành

Chương 33: 33





Đang lúc suy tính nước cờ, hắn đưa tay vẩy một cái, lập tức ngọc bội im bặt.
Ngọc bội này là pháp khí lão đưa cho đám đệ tử đắc ý nhất dùng để liên hệ lão khi có việc.

Mà đám đệ tử lão thì có việc gì quan trọng hơn món đồ đang đặt cược với lão mập chết bầm trước mặt đây chứ.
Nhưng chỉ được hai hơi thở, ngọc bội lại một lần nữa chấn động.
“Lão đầu tử, không phải ngươi cố tình giở trò để đánh bài chuồn chứ hả? Thua không nổi thì nói với ta một tiếng a, loại này diễn kỹ thực sự tệ a, hắc hắc…” Lão nhân mập mạp trêu chọc.
Lão nhân mặt nhăn hừ một tiếng, lật tay điểm một chỉ vào ngọc bội, lập tức ngọc bội rung lên, một luồng thần thức hóa thành âm thanh truyền vào trong tai hắn.
Bàn tay vẫn cầm quân cờ, lão nhăn mặt nhăn vốn chỉ muốn nghe qua loa mà thôi.

Nhưng càng nghe, hai mắt lão đột nhiên sáng lên.

Lấy đạo hạnh của lão, mà tin tức này cũng khiến lão trong lòng chấn động, nhịn không được đứng lên cười ha hả:
“Tốt, ván này bản tôn thua, thứ này cho ngươi giữ tạm, ngày sau ta lại đến lấy.

Hiện tại bản tôn có việc, cáo từ.”
Nói xong liền phất tay để lại một hộp gỗ, nhanh như gió cuốn rời đi.
Lão giả mập mạp ngẩn ngơ, cũng không để ý hộp gỗ, đây chỉ là món đồ chơi đánh cuộc giữa hai người mà thôi.

Thứ có thể làm cho lão đầu tử Toàn Phong kia kích động đến như vậy mới làm lão chân chính hứng thú.

Thế là lão nhân mập mạp hai mắt cũng khép lại thành một đường, lấy ra một tấm ngọc phù lẩm bẩm gì đó, sau đó yên lặng chờ đợi.
Cho đến nửa ngày sau, ngọc phù mới hơi chấn động một chút.


Lão nghe xong tin tức này, lập tức đứng dậy đi tới đi lui, ánh mắt nghiền ngẫm.
Tống Phong ở tại chỗ ở của Điền Thiết Lâm chờ đợi nửa ngày mới thấy Điền Thiết Lâm trở về.
Mà đi chung với hắn còn có một lão giả mặt mài nhăn nheo, chính là Toàn Phong Chân Nhân.
Còn chưa đợi Tống Phong nói gì, Điền Thiết Lâm liền bước tới giới thiệu:
— QUẢNG CÁO —
“Bẩm sư phụ, đây chính là Tống Phong, Tống sư đệ.”
“Đệ tử Tống Phong tham kiến Chân nhân.” Tống Phong trong lòng run lên, vội vàng tiến tới hành lễ.
“Tốt.

Tống sư điệt không cần đa lễ.

Nghe nói sư điệt trong lúc ra ngoài làm nhiệm vụ phát hiện có người vậy mà ăn chặn Tinh Kim của Đạo Huyền Môn chúng ta?” Toàn Phong Chân Nhân gật đầu, hỏi.
Tống Phong nghe vậy liền cung kính gật đầu.
“Đem việc này kể lại lão phu nghe qua một chút.” Toàn Phong Chân Nhân hắng giọng, nói.
“Hồi chân nhân, đệ tử trong lúc ra ngoài làm nhiệm vụ bảo vệ quặng mỏ Thiết Tinh.

Trong lúc vô tình phát hiện quản sự nơi đó…”
“… mà lại lúc trước khi đi làm nhiệm vụ, đệ tử từng nghe Điền sư huynh dặn dò cẩn thận, nếu đi đến mỏ Thiết Tinh thì chú ý một chút xem có tin tức gì về Tinh Kim hay không.

Đệ tử vừa nghe tin tức này liền lập tức chạy về thông báo cho Điền sư huynh biết.


Do trong lúc vội vàng, chưa kịp thông báo qua Chấp Sự Đường nơi đó, xin chân nhân trách phạt.”
Tống Phong làm bộ hối lỗi.
Trong môn quy Đạo Huyền Môn quả thật có quy định, liên quan đến các sự kiện ảnh hưởng đến lợi ích môn phái hoặc là sự tình quan trọng, đều trước tiên thông báo đến Chấp Sự Đường, tiến hành tiếp nhận xử lý.

Tống Phong một mình chạy đến nơi này, tất nhiên sẽ gây ra hiềm nghi không cần thiết.
Toàn Phong Chân Nhân nhìn Tống Phong, ánh mắt lộ ra một tia khen thưởng.

Đồng thời đối với đồ đệ Điền Thiết Lâm này cũng càng ngày càng hài lòng.
Khá lắm, biết vì vi sư phân ưu!
Nếu không phải trên đường đi nghe Điền Thiết Lâm nói Tống Phong không có linh căn thì lão ta cũng đã động tâm tư thu kẻ này về dưới trướng.
“Ừm, việc này đúng là có chút sơ xuất.

Tuy nhiên, việc này lão phu sẽ thay mặt ngươi sắp xếp.

Vừa rồi ta đã truyền âm thông báo với Chưởng môn sư huynh.

Hiện tại ngươi theo ta đến gặp Chưởng môn sư huynh một chuyến.

Nhớ lấy, trước mặt sư huynh tuyệt đối không được giấu diếm, có gì nói nấy.”
“Đệ tử tuân mệnh.” Tống Phong nghe nói mình sắp đến gặp Chưởng môn Đạo Huyền Môn, trong lòng dù có chuẩn bị từ trước nhưng vẫn có cảm giác hồi hộp.

“Khục, tuy nhiên trước khi đi, ta có chuyện này muốn cùng Tống sư điệt thương lượng một chút.” Toàn Phong Chân Nhân bỗng nhiên nói ra, sắc mặt thoáng có chút xấu hổ.

— QUẢNG CÁO —
Một trưởng lão ngoại môn như lão lại hạ mình nói chuyện với một tiểu bối tạp dịch đệ tử, da mặt lão dù nhăn nheo hay dày đến đâu cũng phải có chút xấu hổ a.
Tống Phong sợ hãi chắp tay:
“Chân nhân cớ gì nói ra lời ấy.

Đệ tử vốn cùng Điền sư huynh tình như thủ túc, mà Điền sư huynh lại là đệ tử của ngài.

Tính ra ngài cũng là trưởng bối của đệ tử, trưởng bối có việc, đệ tử tự nhiên phải dốc hết sức, ta làm sao lại dám cùng ngài nói cái gì thương lượng!”
Toàn Phong Chân Nhân càng nhìn Tống Phong càng thấy thuận mắt, nếp nhăn trên mặt cũng dịu đi rất nhiều, nói:
“Ừm, nếu như sư điệt đã nói vậy thì lão phu cũng không dài dòng.

Theo môn quy, những trường hợp như thế này sư điệt sẽ được thưởng một phần trong mỏ Tinh Kim kia sau khi khai thác được.

Vừa lúc lão phu đối với vật này có chỗ cần dùng, không biết sư điệt có thể bán nó lại cho ta hay không?”
Tống Phong nghe lời này, sắc mặt sửng sốt.
Mà Toàn Phong Chân Nhân một mực chú ý tới vẻ mặt của Tống Phong, vừa thấy hắn thay đổi sắc mặt, liền mở miệng nói:
“Tống sư điệt yên tâm, lão phu biết Tinh Kim giá trị quý trọng.

Chỉ cần ngươi gật đầu, giá cả tùy ngươi mở.”
Khi nói lời này, ngữ khí của Toàn Phong Chân Nhân cũng đã mất đi mấy phần hòa ái.
Tống Phong làm sao lại không nhận ra, vội vàng chắp tay cười khổ nói:
“Chân nhân bớt giận, đệ tử tuyệt không có ý nghĩ cùng ngài cò kè mặc cả.

Nếu đệ tử có ý nghĩ này tuyệt đã không đến nơi đây tìm Điền sư huynh.


Nếu những thứ kia có tác dụng với chân nhân, đệ tử tất nhiên hai tay dâng lên.

Ngài tùy tiện cho đệ tử chút linh thạch ý tứ là được.”
“Ha ha, dễ nói, chờ sau khi lão phu biết được rốt cuộc mỏ Tinh Kim kia tình huống như thế nào, ta sẽ không để ngươi thiệt thòi.” Toàn Phong Chân Nhân rốt cuộc thở phào một hơi, mang theo Tống Phong phá không hướng về Đạo Huyền Đại Điện mà đi.
Không lâu sau, Tống Phong đã được Toàn Phong Chân Nhân đưa tới Đạo Huyền Điện.

Khi Tống Phong vừa mới đến thì cũng có vài người lục tục phá không chạy tới, mỗi người đều tò mò đánh giá Tống Phong.
Những người này tu vi ba động đều cực kỳ thâm sâu, cũng may bọn họ chỉ liếc sơ qua Tống Phong thì liền thu hồi ánh mắt đi vào trong đại điện.

— QUẢNG CÁO —
Đột nhiên, Tống Phong cảm giác được một đạo ánh mắt quen thuộc, theo bản năng nhìn lại.
“Bái kiến Chung trưởng lão!” Tống Phong nhìn thấy người này nhìn về phía mình, liền cẩn thận chắp tay hành lễ.
Người đi đến dáng điệu thướt tha mỹ lệ, bạch y tung bay, không phải Chung trưởng lão thì là ai?
Chung trưởng lão thấy Tống Phong hành lễ, nhẹ gật đầu, sau đó sắc mặt có chút cổ quái nhìn Toàn Phong Chân Nhân.

Toàn Phong Chân Nhân thấy ánh mắt của Chung trưởng lão thì hừ nhẹ một tiếng, dẫn theo Tống Phong đi nhanh vào trong Đạo Huyền Điện.
Chung trưởng lão mắt đẹp hiện lên vẻ suy ngẫm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, cũng nhấc đi vào.
Đạo Huyền Điện nhìn từ bên ngoài có cảm giác bề thế cao lớn, nhưng khi chân chính đi vào bên trong lại cho Tống Phong cảm giác như đi vào một thế giới khác.
Nơi này là một đại sảnh rộng lớn, hai bên có hai dãy chừng hai mươi người ngồi kéo dài cho tới trung tâm đại điện.
Toàn Phong Chân Nhân sau khi dẫn Tống Phong vào thì dặn dò hắn đi về phía trước, còn lão thì tìm một vị trí ngồi xuống.
Tống Phong đi về phía trước, liền thấy một người ngồi chính giữa đại điện.
Người này dáng vẻ chỉ chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, khí chất ôn nhuận như ngọc, bình tĩnh lạnh nhạt quan sát Tống Phong.
Chính là Đạo Huyền Chân Nhân, chưởng môn Đạo Huyền Môn!.