Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh

Chương 20: Chương 20



Ngày đầu tiên đi làm, Ôn Dư cầm trên tay danh sách diễn viên lọt vào danh sách rút gọn cho điểm dừng đầu tiên của "Chương trình tuyển chọn diễn viên trẻ" mà công ty giải trí Á Thịnh vừa khởi xướng cách đây không lâu tại Giang Thành. 
 
Có hồ sơ và hình ảnh của hai mươi diễn viên. 
 
Ôn Dư giống như là một nhà đầu tư, trong một đám ngựa ô này chọn một con có khả năng kiếm tiền cho mình nhất. 
 
Lật qua lật lại, cô bỗng nhiên thấy được một khuôn mặt quen thuộc. 
 
Ôn Dư khẽ nheo mắt.
 
Vưu Hân?
 
Sau khi đọc kỹ ngày sinh trong hồ sơ, rồi nhìn vào ảnh chụp được đính kèm, hóa ra thật sự là Vưu Hân. 
 
Lúc này Ôn Dư mới mơ hồ nhớ tới, đêm đó ở khách sạn Giang Thành, Vưu Hân hình như đã nói cô ấy có tham gia một chương trình kế hoạch tuyển chọn gì đó. 
 
Nói cách khác, cô ấy đã lọt vào danh sách đề cử! 
 
Nhìn thấy tài liệu của bạn thân xuất hiện ở đây, không hiểu sao Ôn Dư lại thấy hưng phấn. 
 
Tưởng Vũ Hách nói cô xem ai có tiềm năng nhất trong những người này, vậy còn cần xem lại sao? 
 
Đương nhiên là bạn thân của cô! 
 
Nhà họ Ôn mất đi quyền lực, tất cả bạn bè trước kia đều tránh còn không kịp, chỉ có Vưu Hân đi thăm Ôn Dịch An, còn vì một tin nhắn Wechat vô nghĩa mà đến tìm cô, và giúp cô tát vào mặt Triệu Văn Tịnh. 
 
Chị em tốt, phải nâng đỡ cô ấy cả đời. 
 
Ôn Dư lập tức cầm lấy ảnh của Vưu Hân đưa đến trước mặt Tưởng Vũ Hách:
 
"Em chọn cô ấy.”
 
Tưởng Vũ Hách nhìn cũng không thèm nhìn: "Lý do.”
 
"Thứ nhất, ngoại hình có nét đặc sắc, không phải là những gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong giới giải trí, khuôn mặt có tính tạo hình cao. Thứ hai, xem tài liệu thì cô gái này đã đóng rất nhiều phim truyền hình, mặc dù tất cả đều là vai phụ, nhưng em phát hiện tất cả đều là cùng một đạo diễn, điều này chứng tỏ cho dù là đóng vai phụ, cô ấy cũng đã được đạo diễn đồng ý, sẵn sàng tiếp tục dùng cô ấy.” 
 
"Thực tế trong mỗi nghề nghiệp, nghiêm túc nhất chính là những chiếc lá xanh này, các cô ấy chuyên nghiệp với công việc, có khi chưa chắc đã được công chúng phát hiện, nhưng đều là vì thiếu một cơ hội mà thôi.”
 
Ôn Dư cố gắng hết sức nói cho Tưởng Vũ Hách về Vưu Hân. 
 
Tưởng Vũ Hách lại nở nụ cười không rõ ý: "Em phân tích rất rõ ràng. ”
 
"Không đúng sao? ”
 

Tưởng Vũ Hách vốn cũng chỉ muốn tìm thứ gì đó cho Ôn Dư giết thời gian, cũng không phải thật sự muốn cô xem nó. 
 
Nhưng nếu cô đã nghiêm túc chọn, vậy thì hắn cũng sẽ xem xét lại. 
 
Cô gái trong bức ảnh không đẹp, nhưng đúng như Ôn Dư nói, tính tạo hình cũng không tệ lắm. 
 
Là một khuôn mặt phù hợp với màn ảnh rộng. 
 
Trong giới giải trí, Tưởng Vũ Hách nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được gương mặt nào phù hợp với TV, gương mặt nào phù hợp với phim điện ảnh, gương mặt nào ăn được bát cơm này, gương mặt nào không thể.
 
Dư đặt tài liệu trở lại: "10 giờ anh có một cuộc họp, em cứ ngồi đây đợi anh về, nghe không?”
 
Tuy Tưởng Vũ Hách không có nhiều phản ứng với ảnh chụp của Vưu Hân, nhưng Ôn Dư biết chuyện này không thể gấp gáp được, dù sao cũng đã lọt vào vòng trong, cô có nhiều cơ hội thổi gió bên tai.
 
Vì vậy, cô rất phối hợp mà gật đầu: "Vâng.”
 
Tưởng Vũ Hách vừa đi, Ôn Dư lập tức gọi điện thoại cho Vưu Hân:
 
"Cậu đoán xem tôi vừa thấy gì trong văn phòng của Tưởng Vũ Hách!”
 
Vưu Hân còn kích động hơn cả cô: "Mẹ kiếp, cậu thật sự đã đến văn phòng của ông chủ? ”
 
... Sự phấn khích của bạn thân nhất không bao giờ cùng tần suất với cô. 
 
Ôn Dư đỡ trán: "Tôi thấy cậu lọt vào danh sách đề cử! Kế hoạch tuyển chọn đó, cậu đã lọt vào vòng danh sách đề cử! ”
 
"Cái này." Vưu Hân lại rất bình tĩnh: "Tôi đã biết rồi. ”
 
Ôn Dư đang muốn hỏi tiếp, lại nghe thấy bên Vưu Hân hình như có tiếng phát thanh của sân bay, cô hơi giật mình: "Bây giờ cậu đang ở đâu?”
 
Vưu Hân cười hì hì: "Sân bay Kinh Thị, cậu có bất ngờ không. ”
 
"Sân bay?”
 
"Hôm qua tôi nhận được tin tức đạo diễn thông báo ngày 7 tháng 1 đến thành phố Kinh Thị tham gia thi vòng hai, nhưng vé máy bay sau Tết đều rất đắt nên hôm nay tôi mới vội vàng đến vì giá vé hôm nay rẻ.”
 
"..."
 
Vào thời khắc quan trọng chuẩn bị đả kích Thẩm Minh Gia, Vưu Hân đột nhiên đến, giống như ông trời bất ngờ đưa một đồng đội tới, để Ôn Dư không cần phải chiến đấu một mình. 
 
Phải biết rằng lần đó tát vào mặt Triệu Văn Tịnh, Ôn Dư phải hợp tác với Vưu Hân mới làm được. 
 
Cô ở bên trong châm lửa cho Triệu Văn Tịnh, Vưu Hân ở bên ngoài theo dõi, chờ Tưởng Vũ Hách phát tín hiệu thông báo. 
 
Hai người phối hợp phải gọi là không chê vào đâu được. 
 

Ôn Dư bởi vậy mà rất vui vẻ: "Nhanh, buổi trưa chúng ta nhất định phải gặp mặt một lần. ”
 
Vưu Hân gửi định vị, Ôn Dư vừa mới mở ra chuẩn bị xem địa chỉ, thì cửa văn phòng bị đẩy ra. 
 
Tưởng Vũ Hách đi vào. 
 
Ôn Dư vội vàng đứng lên: "Anh.”
 
Một giây sau cô lại lập tức đổi giọng: "Giám đốc Tưởng.”
 
Tưởng Vũ Hách liếc mắt nhìn điện thoại di động mà cô hốt hoảng cất đi: "Em đang làm gì vậy.”
 
Ôn Dư mặt không đổi sắc: "Em không làm gì cả, chỉ chơi trò chơi thôi.”
 
Tưởng Vũ Hách lười so đo với cô, gần trưa, anh thu dọn tài liệu trên bàn: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. ”
 
Ôn Dư lại dừng một chút: "Giám đốc Tưởng. ”
 
Tưởng Vũ Hách: "? ”
 
"Cái kia, em vừa mới lên mạng thấy tiệm mì bò mới mở gần đó, em muốn đi ăn, anh cũng muốn đi cùng sao? ”
 
Tưởng Vũ Hách còn chưa mở miệng, Ôn Dật đã lập tức nói: "Em biết anh nhất định không quen ăn ở những nơi như thế này, thôi quên đi, anh không cần đi với em, một mình em đi ăn là được rồi. Yên tâm, em sẽ trở lại làm việc trước hai giờ. ”
 
Nói xong liền chạy ra khỏi văn phòng.
 
"..."
 
Tưởng Vũ Hách đứng một lúc lâu mới hoàn hồn.
 
Cô ấy đi ăn một mình à? 
 
Cô ấy không dính lấy anh nữa?
 
Nhưng cảm giác này, Tưởng Vũ Hách lại có chút không quen. 
 
Quên đi, lúc sau anh nghĩ lại.
 
Cô ấy cũng không phải là một đứa trẻ.
 
Hơn nữa.
 
Anh cũng không cần lúc nào cũng để cô ấy ở bên cạnh mình. 

 
Dù sao một ngày nào đó khi cô khôi phục trí nhớ, cô vẫn phải đi. 
 
Nghĩ đến những điều này, Tưởng Vũ Hách nhíu mày, bấm máy gọi cho thư ký Ninh ở bên ngoài: "Mang một suất cơm vào văn phòng cho tôi. ”
 
Bên kia, thừa dịp buổi trưa ăn cơm, Ôn Dư và Vưu Hân thành công gặp mặt ở một trung tâm thương mại. 
 
Chỉ mấy ngày nữa là Vưu Hân sẽ tham gia thi vòng hai, trước đó cô ấy đang ở nhờ nhà một người bạn là một chuyên gia trang điểm. 
 
Ôn Dư đi thẳng vào vấn đề nói cho Vưu Hân biết chuyện cô muốn theo dõi Thẩm Minh Gia vào đêm giao thừa, nghe được Vưu Hân lập tức nói.
 
"Chuyện k1ch thích như vậy nhất định phải dẫn theo tôi, một mình cậu thì sao có thể làm được, tôi đi với cậu.”
 
Ban đầu, cô còn sợ Vưu Hân khó xử, không nghĩ tới cô ấy lại chủ động yêu cầu tham dự, vì vậy Ôn Dư liền yên tâm. 
 
"Đêm hôm sau, kế hoạch của tôi là thế này..."
 
Nửa giờ sau, cuộc gặp mặt đơn giản kết thúc. 
 
Buổi trưa để Tưởng Vũ Hách ở văn phòng một mình, sợ anh mất hứng, trên đường về Ôn Dư đặc biệt mua chút đồ ăn vặt. Lúc trở lại công ty cô chủ động cho Tưởng Vũ Hách.
 
"Em mua dâu tây cho anh. ”
 
Tưởng Vũ Hách: "Không cần.”
 
Ôn Dư cho rằng anh tức giận, dừng một chút, dứt khoát cầm một quả dâu tây nhét vào miệng anh: "Anh ăn thử một chút đi, em phải đi rất xa mới mua được về đây đó.”
 
Động tác quá nhanh, đầu ngón tay của cô lướt qua môi của Tưởng Vũ Hách.
 
Dù chỉ trong nửa giây ngắn ngủi.
 
Ôn Dư không quan tâm thu tay lại, chớp mắt hỏi: "Anh thấy sao, có phải rất ngọt không? ”
 
Nhiệt độ của đầu ngón tay mềm mại giống như một ngọn lửa nhỏ, bắt đầu từ môi, lặng lẽ, bình tĩnh, dần dần mạnh hơn, một đường lan đến tận cổ họng. 
 
Khiến cổ họng khô khan.
 
Tưởng Vũ Hách nuốt xuống, yết hầu lên xuống vài cái, sau đó mặt không chút thay đổi mà nôn dâu tây trong miệng vào thùng rác, rồi nhìn chằm chằm Ôn Dư.
 
"Em càng lúc càng lớn mật”
 
Ý cười trên mặt Ôn Dư lập tức tắt lịm: "..."
 
Cũng đúng, có lẽ là mấy ngày gần đây ở chung rất hài hòa, Ôn Dư thiếu chút nữa quên mất điều cấm kỵ của anh. 
 
Cô ngượng ngùng mà thu tay lại: "Em xin lỗi.”
 
Cô lùi lại: "Vậy giám đốc Tưởng, công việc buổi chiều của em là gì?”
 
Tưởng Vũ Hách: "Đừng làm phiền anh, còn em muốn làm gì cũng được. ”
 
"..."
 

Tuy nói là để thu hoạch tình báo về Thẩm Minh Gia mà cô mới đến vào văn phòng, nhưng đến cũng đến rồi, Ôn Dư cũng không muốn lãng phí cơ hội này.
 
Đây chính là văn phòng mạnh nhất trong giới giải trí, bất kỳ tài liệu nào trên bàn cũng đủ để Ôn Dư nghiên cứu rất lâu.
 
Vì vậy cô ngồi sang một bên lật tài liệu học tập, thỉnh thoảng mệt mỏi, sẽ trộm ngẩng đầu nhìn Tưởng Vũ Hách một cái. 
 
Anh làm việc rất hiệu quả, ngay cả khi gặp vấn đề khó giải quyết đến đâu cũng anh vẫn rất thong dong bình tĩnh. 
 
Thành thật mà nói, anh trông rất quyến rũ khi tập trung vào công việc của mình.
 
So với lúc hung dữ với cô thì đẹp trai hơn nhiều. 
 
Một buổi chiều không quấy rầy lẫn nhau, vô cùng ăn ý. 
 
Trạng thái đi làm hai ngày sau đều là như vậy. Đêm giao thừa, mọi người trong công ty đều chộn rộn, Tưởng Vũ Hách cũng biết đêm nay là một ngày đặc biệt, không sắp xếp bất kỳ công việc tăng ca nào. 
 
Sáu giờ, thấy mọi người bên ngoài văn phòng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc rời đi, Tưởng Vũ Hách nhìn đồng hồ đeo tay, dừng một lát mới làm bộ tùy ý hỏi Ôn Dư.
 
"Tối nay em muốn ăn gì. ”
 
Ôn Dư lấy ra một cái gương nhỏ vừa soi vừa trả lời: "Anh không cần quan tâm đ ến em, tối nay em có việc rồi. ”
 
Tưởng Vũ Hách: "? ”
 
Anh cau mày, nhìn Ôn Dư đang trang điểm: "Em có việc gì. ”
 
"Trên mũi của em không phải vẫn còn một vết sẹo nhỏ sao, mấy ngày trước em hẹn một thẩm mỹ viện hôm nay sẽ đi trị liệu.”
 
Nói xong lý do cô đã chuẩn bị, Ôn Dư lại hỏi Tưởng Vũ Hách: "Còn anh thì sao, anh lại chuẩn bị tăng ca sao?”
 
Tưởng Vũ Hách không lên tiếng dời tầm mắt, tiếp tục nhìn máy tính, qua một lúc lâu mới lên tiếng: "Ừm. ”
 
Ôn Dư biết nhất định anh sẽ tăng ca.
 
Mấy ngày nay tối nào cô cũng cùng anh tăng ca đến chín mười giờ. 
 
"Vậy..." Ôn Dư nhẹ nhàng đứng dậy, chỉ chỉ bên ngoài: "Em đi trước? ”
 
Tưởng Vũ Hách không nói gì. 
 
Mặc dù Ôn Dư cảm thấy phản ứng của người đàn ông này không bình thường, nhưng bây giờ cô không để ý nhiều như vậy, cô phải lập tức chạy tới khách sạn để chuẩn bị. 
 
"Tạm biệt anh, năm mới vui vẻ." Nói xong, Ôn Dư nhanh chóng xoay người rời đi. 
 
Cô đi rồi, vẻ mặt của Tưởng Vũ Hách cuối cùng cũng hơi thay đổi. 
 
Giống như một con chim được nuôi trong lồ ng đã lâu, từ gầy yếu đến khi đủ lông đủ cánh, làm việc luôn bám lấy mình, cho đến khi không còn cần thiết nữa. 
 
Tưởng Vũ Hách chậm rãi đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, nghiêng đầu châm một điếu thuốc. 
 
Một chút cảm xúc trong lòng từ từ tản ra theo làn khói, bao phủ văn phòng yên tĩnh dưới màn đêm.