Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh

Chương 30: Chương 30



Khoảnh khắc nụ hôn rơi xuống, Ôn Dư vô cùng ngỡ ngàng.
 
Cô đã tưởng tượng ra vô số trường hợp bị Tưởng Vũ Hách mắng, chỉ là chưa từng nghĩ đến tình huống hiện tại.
 
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
 
Nụ hôn này cũng giống với tính cách của Tưởng Vũ Hách, bá đạo lại mạnh mẽ, không chừa ra một kẽ hở nào.
 
Không khí ngưng trệ bỗng chốc nóng lên tại nơi hai người chạm môi.
 
Ban đầu Ôn Dư còn chống tay bên hông, đầu óc trống rỗng, khi xảy ra chuyện bất ngờ thì con người cũng phản ứng chậm chạp hơn, mãi đến khi cảm thấy khó thở vì thiếu dưỡng khí, cô mới định thần lại được.
 
Cô đang làm gì vậy.
 
Tưởng Vũ Hách đang làm gì vậy.
 
Hai người bọn họ đang làm cái! Gì! Vậy!
 
Cảm giác kinh ngạc, bối rối, nghi hoặc bấy giờ mới ập đến.
 
Trong đầu Ôn Dư hiện lên rất nhiều hình ảnh.
 
Là lần đầu tiên cô và Tưởng Vũ Hách gặp nhau.
 
Cô thấy anh được nhiều người săn đón tại buổi hòa nhạc, cô quyến rũ gửi anh một mảnh giấy, cô tỉnh dậy từ tai nạn xe hơi và thấy anh với vẻ mặt thờ ơ, cô hao phí tâm sức để được theo anh về nhà.
 
Mọi khoảnh khắc họ bên nhau, từng chút một, lướt qua như bộ phim điện ảnh.
Cho đến cuối cùng, Ôn Dư đột nhiên bừng tỉnh…
 
… Tưởng Vũ Hách là anh trai mình mà!
 
Ít nhất trong thế giới mà cô bịa đặt xây dựng nên, bọn họ có quan hệ anh em ruột.
 
Vì vậy chuyện bọn họ đang làm…
 
Quá điên rồ rồi.
 
Sau khi lấy lại tinh thần, Ôn Dư đã đẩy Tưởng Vũ Hách ra.
 
Cô khẽ thở gấp, qua ánh sáng lờ mờ có thể thấy được d*c vọng trong mắt người đàn ông.
 
Ôn Dư biết ánh mắt này có ý nghĩa gì.
 
Bởi vậy cô càng hoảng sợ hơn, cố né tránh ánh mắt của anh. Cô ngập ngừng vài giây, không nói gì, quay người mở cửa bỏ chạy.
 
Sau khi về phòng đóng cửa lại, Ôn Dư tựa vào tường, tim đập bình bịch.
 
Mặt cô đỏ bừng như bị sốt, lấy tay chườm lên vài lần cũng chưa hạ nhiệt được.
 
Giống như nhiệt độ của môi anh, mãnh liệt lại ấm áp.
 
Chỉ cần mất cảnh giác một chút thôi, nó đã biến thành một làn sóng nhiệt lan khắp thân cô.
 
Ôn Dư không hiểu, không biết tại sao có thể như vậy, cô ôm đầu chậm rãi ngồi xổm xuống, thật lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
 
Cố tình lúc này lại truyền đến tiếng gõ cửa.
 
"Dư Dư." Là tiếng của Tưởng Vũ Hách.
 
Ôn Dư trong lòng nhảy dựng lên, từ từ đứng dậy. Rõ ràng cách nhau một cánh cửa, tâm tư vẫn rối bời đến thế.
 
Cô không dám lên tiếng.
 
Thực ra, cô cũng không biết phải nói gì.
 
"Mở cửa." Tưởng Vũ Hách ở ngoài cửa nói: "Anh có chuyện muốn nói với em."
 
Ôn Dư ước có thể lấy gì đó bịt miệng anh lại.
 
Đừng nói gì cả, làm ơn đừng nói gì vào lúc này.
 
Xin anh đấy.
 
Cô chỉ mong bản thân có thể bình tĩnh lại.
 
Ôn Dư mím môi, đứng đựa ở cửa nhỏ giọng từ chối: "Em, em muốn đi ngủ."
 
Bên ngoài lại im lặng, cũng không có thêm tiếng động gì nữa.
 
Nghe thấy tiếng bước chân Tưởng Vũ Hách rời đi, Ôn Dư cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Mọi thứ xung quanh trở nên yên ắng và tâm trạng của Ôn Dư cũng dần bình tĩnh lại.
 
Cô thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Chuyện vừa rồi không phải là ảo giác, cũng không phải là một trò đùa.
 
Cô và Tưởng Vũ Hách đã hôn nhau.

 
Đó là nụ hôn đầu của cô.
 
Điều đáng sợ là, theo góc nhìn của mối quan hệ này, đây là hành động anh trai hôn em ruột của mình.
 
Mặc dù cô và Tưởng Vũ Hách không có quan hệ huyết thống, nhưng trong khoảng thời gian này, cô thật sự đã đặt anh vào vị trí của Ôn Thanh Hữu.
 
Nhưng không biết vì sao, thời điểm được anh hôn, tim Ôn Dư lại đập nhanh hơn, sắc mặt đỏ bừng, thậm chí có vài giây…
 
Cô còn cảm thấy mơ hồ, không thể kiểm soát được.
 
Nếu không phải được chút lý trí kéo lại, liệu cô có đáp trả anh hay không.
 
Ôn Dư nhắm mắt lại vùi mình vào trong chăn, không dám nghĩ đến chuyện đó nữa.
 
Một giây cũng không dám.
 
Giống như bản thân đã phạm phải luân lý đạo đức vậy, vừa bối rối lại vừa xấu hổ.
 
Ừm, chắc chắn là do cô đã độc thân quá lâu, một năm yêu đương cùng Thẩm Minh Gia quá trống vắng, không hề có chút tiếp xúc thân mật nào.
 
Cho nên khi bị đàn ông chạm vào mới nhạy cảm như vậy.
 
Cô thì có thể giải thích bằng sự cô đơn, nhưng còn Tưởng Vũ Hách thì sao?
 
Anh có ý gì?
 
Anh nói không muốn làm anh trai của cô nữa, có lẽ nào…
 
Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Ôn Dư, là suy đoán dựa vào ý nghĩa của nụ hôn đó.
 
Nhưng cô không dám tin.
 
Sau một hồi suy nghĩ, Ôn Dư gửi tin nhắn WeChat cho Vưu Hân:
 
Ôn Dư: "Tôi hỏi cậu một chuyện."
 
Vưu Hân: "?"
 
Ôn Dư: "Chuyện là, tôi có một người bạn, cô ấy và sếp là mối quan hệ cấp trên cấp dưới thông thường, nhưng hôm nay sếp đột nhiên hôn cô ấy, còn nói không muốn làm sếp của cô ấy nữa, cậu nói xem anh ta có ý gì?"
 
Sau khi gửi tin nhắn, Ôn Dư lo lắng chờ đợi câu trả lời của Vưu Hân.
 
Cô đã cố tình biến mối quan hệ của mình và Tưởng Vũ Hách thành một mối quan hệ tương đồng vì sợ Vưu Hân sẽ nhận ra.
 
Một lúc sau, Vưu Hân mới trả lời:
 
"Không muốn làm sếp, là muốn làm chồng đó, còn có ý gì nữa chứ?"
 
Ôn Dư: "..."
 
Cô còn chưa kịp suy nghĩ, Vưu Hân đã gửi tiếp một tin nhắn: "Theo quy luật tôi có một người bạn chính là nói về tôi, anh trai tốt của cậu đã hôn cậu rồi hả?"
 
Giọng điệu lộ vẻ hả hê, rõ ràng là muốn hóng chuyện.
 
Ôn Dư không nói nên lời, ủ rũ ném điện thoại sang một bên.
 
Bạn thân cái gì chứ, còn không chừa cho mình chút mặt mũi nào.
 
Cho dù biết cũng không đâu thể nói thẳng như vậy được.
 
Ôn Dư xoa xoa đầu, cô vẫn không tin Tưởng Vũ Hách lại có ý đó với mình.
 
Điện thoại của cô kêu lên vài tiếng, Ôn Dư còn tưởng là Vưu Hân, mở lên xem, ai ngờ lại là Ôn Thanh Hữu.
 
"Về nhà an toàn chứ."
 
Ôn Dư nhanh chóng gõ chữ: "Ừm."
 
"Tưởng Vũ Hách có làm khó em không?"
 
"Không đâu."
 
"Vậy thì ngày mai hãy rời khỏi Tưởng gia đi, càng sớm càng tốt."
 
Nhìn màn hình, Ôn Dư cũng không biết nên trả lời anh trai như thế nào.
 
Cô cũng đã thuyết phục bản thân rời đi, nhưng nụ hôn này lại đến bất chợt như vậy.
 
Hoàn toàn phá vỡ tâm trí cô.
 
Ôn Dư không trả lời Ôn Thanh Hữu mà đem mặt vùi vào khuỷu tay.
 
Chưa nói đến chuyện có đi hay không, chỉ cần nghĩ đến việc mỗi ngày cô đều như một cái đuôi theo sau làm nũng anh mà giờ lại cùng anh hôn môi, Ôn Dư đã không biết sáng mai thức dậy phải đối diện với anh như thế nào rồi.
 
Điều này có lẽ
 
Sự xấu hổ có thể đoán trước này khiến Ôn Dư ở trong phòng như ngồi trên đống lửa, cả người đều thấy khó chịu.
 

Cả đêm hôm đó, cô gần như không ngủ được.
 
Cô cứ trằn trọc mãi, trước mắt luôn hiện ra cảnh tượng bị Tưởng Vũ Hách vây sau cánh cửa hôn môi.
 
Ngay cả trong giấc mơ cũng vậy.
 
Sáng hôm sau tỉnh lại, Ôn Dư vẫn chưa thể thoát khỏi cảm xúc này.
 
Nhưng cô đã trốn trong phòng cả đêm, đâu thể tiếp tục giấu mặt được nữa.
 
Cho dù trốn tránh được nhất thời thì cũng đâu thể trốn mãi được.
 
Sợ hai người gặp nhau sẽ cảm thấy khó xử, Ôn Dư suy nghĩ rồi gửi cho Tưởng Vũ Hách một tin nhắn WeChat.
 
"Hôm nay em không khỏe lắm, có thể xin nghỉ một ngày được không."
 
Chẳng mấy chốc, cô đã nhận được một phản hồi tốt từ Tưởng Vũ Hách.
 
Sợi dây trói buộc trên người Ôn Dư cuối cùng cũng được nới lỏng, cô ngồi trong phòng, đôi mắt trông ngóng nhìn thời gian, đã qua chín giờ, có lẽ Tưởng Vũ Hách đã đi làm rồi, cô mới chuẩn bị xuống lầu ăn chút gì đó.
 
Ai ngờ vừa đi tới cầu thang đã thấy Tưởng Vũ Hách ngồi ở bàn ăn.
 
Nghe thấy tiếng động, anh cũng nhìn sang.
 
Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Dư sắc mặt đỏ bừng, tim vô cớ mà đập nhanh, theo bản năng liền muốn quay về phòng.
 
Nhưng dì Mười Hai không hiểu rõ nên đã gọi cô lại: "Sao giờ này cháu mới tỉnh, cậu chủ đợi cháu lâu lắm rồi đó, mau xuống đây, dì đã nấu cho cháu tổ yến với hồng đào, có tác dụng dưỡng nhan, còn có thể làm trắng và giúp da mềm mịn hơn đó."
 
Ôn Dư: "..."
 
Dì Mười Hai đã nói vậy, Ôn Dư chỉ có thể âm thầm nắm chặt tay, tự động viên mình.
 
Cô hít một hơi thật sâu…
 
Đúng thế, sao cô phải trốn?
 
Trốn cái quái gì chứ.
 
Người cưỡng hôn cũng đâu phải cô, nếu có áy náy tự trách thì cũng phải là anh!
 
Anh còn đang thản nhiên ngồi đó ăn cơm, sao cô lại không thể?
 
Tự tin lên, dũng cảm xuống ăn sáng nào!
 
Phải làm như không có chuyện gì, tựa như gió nhẹ mây trôi mà thôi, cứ bình tĩnh như thường!
 
Sau khi củng cố tâm lý cho bản thân, Ôn Dư mới ngẩng đầu, cố gắng bước đi như ngày thường.
 
Thậm chí khi bước tới bàn ăn, cô vẫn ngồi cạnh Tưởng Vũ Hách như trước.
 
Dì Mười Hai bưng tổ yến đến, cô lập tức bưng lên để ăn, không nói thêm lời nào.
 
Tưởng Vũ Hách đã ăn xong, nhưng cũng không rời đi mà cứ ngồi ở đó.
 
Hình như hôm nay anh không định đi làm, anh mặc một bộ trang phục ở nhà đơn giản, mềm mại so với bộ vest đen sắc sảo thường ngày.
 
Ôn Dư có thể cảm giác ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo cô, loại cảm giác này như gai nhọn đâm vào lưng cô vậy, đặc biệt là sau tối hôm qua, Ôn Dư đã không thể nào... nhìn thẳng vào ánh mắt này của anh được nữa.
 
Cô vẫn luôn cảm thấy trong mắt anh có chút ý vị nào đó.
 
Ôn Dư lại nhắm mắt hối lỗi, cô đang nghĩ cái gì vậy chứ, cứ ăn đồ ăn của mình là được rồi.
 
May mà lúc này, dì Mười Hai lại mở TV lên.
 
Khi dì ấy làm việc nhà đã có thói quen, trong nhà phải có tiếng động, náo nhiệt một chút, không thể trầm lắng như thế được.
 
Âm thanh từ bộ phim truyền hình đã phá vỡ bầu không khí kì quái trong phòng khách, ngay cả người đàn ông ngồi bên cạnh cũng cầm cốc lên uống một ngụm nước, không nhìn cô chăm chú nữa.
 
Khi Ôn Dư vừa thở phào nhẹ nhõm một chút, thì trên TV lại truyền đến một tiếng quát lớn:

 
"Đồ súc sinh, đây là chuyện mà con người có thể làm ra à!!"
 
"Còn mày, không biết xấu hổ, không có đạo đức, làm ra loại chuyện sỉ nhục gia tộc này!"
 
???
 
Ôn Dư sửng sốt, ngẩng đầu lên.
 
Ngay sau đó là một lời thoại đẫm nước mắt:
 
"Chúng mày là anh em! Anh em ruột đấy! Sao chúng mày có thể, có thể!!!"
 
Nói xong, người cha trên TV tức giận đến mức ngất đi.
 

Dì Mười Hai một bên lau bàn, một bên lại tặc lưỡi: "Ôi, đúng là tạo nghiệp, anh em ruột thịt sao có thể làm ra chuyện này được chứ."
 
Ôn Dư: "..."
 
Trong vòng một giây.
 
Tất cả những sự bình tĩnh điềm nhiên mà Ôn Dư cố gắng tạo ra đều sụp đổ.
 
Ngày hôm qua khi Tưởng Vũ Hách kéo cô vào phòng, dì Mười Hai cũng ở đó, Ôn Dư cũng không rõ dì ấy có nghe được gì không, cũng có thể bây giờ dì ấy đang ám chỉ điều đó, cho dù thế nào, ngay lúc này, cô dường như bị xé rách trước mặt mọi người. Từng lớp từng lớp bị xé rách, cô không thể nào ngồi yên được nữa.
 
Cô đứng dậy, vừa bối rối vừa kích động: "Em no rồi."
 
Sau đó cô chạy lên phòng của mình ở tầng hai.
 
Tưởng Vũ Hách hơi giật mình, sau đó nhanh chóng đuổi theo cô, khi đi qua dì Mười Hai còn cau mày:
 
"Dì không thể xem gì đó bình thường một chút được sao?"
 
Dì Mười Hai: "???"
 
Mình lại làm gì sai sao?
 
Ôn Dư vội vã trở về phòng, vừa định đóng cửa lại thì Tưởng Vũ Hách theo sát phía sau đã đưa tay ra chặn cửa trước.
 
Sức của Ôn Dư không thể đọ được với Tưởng Vũ Hách, anh đẩy nhẹ một cái, cô liền lùi lại hai bước, loạng choạng đứng ở trong phòng.
 
Anh cứ như vậy bước tới, còn đóng cửa phòng lại.
 
Ôn Dư: "..."
 
Tưởng Vũ Hách đi một bước thì Ôn Dư lại lùi một bước, cho đến khi lùi đến bàn trang điểm, hai tay cô đặt lên đó…
 
“Dừng lại.” Cô sợ anh lại lập lại chuyện tối qua: “Anh đừng qua đây nữa.”
 
Tưởng Vũ Hách dừng lại ở đó, cũng không đi xa hơn nữa.
 
Anh ngừng một chút, dường như cảm thấy bất lực vì chỉ sau một đêm mà khoảng cách của hai người đã biến thành như vậy, một lúc sau, anh mới nhẹ nhàng nói, giọng còn hơi khàn:
 
"Chuyện hôm qua... là lỗi của anh."
 
"Anh có thể giải thích."
 
Tưởng Vũ Hách nhẹ giọng nói, Ôn Dư chỉ cúi đầu nghe, cô cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
 
Trong thâm tâm cô biết rõ họ không phải là anh em ruột, nhưng hiện tại cô đã giả thành một người mất trí nhớ, hơn nữa còn là một người sau khi mất trí nhớ vẫn nhất quyết coi Tưởng Vũ Hách là anh ruột của mình.
 
Vì vậy, giờ cô cũng không thể biểu hiện ra bộ dáng: "Em hiểu, em hiểu mà."
 
Nếu làm như vậy, chắc khác nào bộ phim vừa chiếu trên TV, khẳng định cô dây dưa cùng anh ruột của mình. Đó là loạn luân đấy?
 
Ôn Dư cảm thấy mình như bị vây quanh bởi Tu La Tràng(1), cho dù làm thế nào cũng là sai.
 
Cô nhắm mắt lại, chỉ có thể thuận theo hình tượng mà mình đã xây dựng:
 
“Em coi anh là anh ruột, vậy mà anh...”
 
Cô đã quyết định rằng cho dù Tưởng Vũ Hách muốn giải thích hành vi này của mình như thế nào thì cô cũng sẽ theo ý anh và chấm dứt câu chuyện này.
 
Ai ngờ, Tưởng Vũ Hách lại ngập ngừng: "Nhưng anh không coi em là em gái."
 
Ôn Dư: "..."
 
Ôn Dư: "???"
 
Ôn Dư đơ luôn.
 
Cô dùng một ánh mắt "Anh nói gì vậy, anh say rồi à, anh đang muốn công khai loạn luân với người em gái mất trí nhớ này đấy" để nhìn Tưởng Vũ Hách.
 
Cô khó mà tin được, mở miệng th ở dốc: "Anh..."
 
Thật ra, sau nụ hôn bốc đồng đêm qua, Tưởng Vũ Hách cũng đã thấy hối hận.
 
Nhưng chỉ trong vòng một hai phút ngắn ngủi mà thôi.
 
Anh không thích dài dòng, trước đó nhẫn nhịn đã là cực hạn, bây giờ, Tưởng Vũ Hách muốn gỡ ra điều mà bản thân đã kiềm chế bấy lâu nay.
 
Mục đích và hành động của anh gần như thống nhất với nhau. Cũng giống như việc phải quyết đoán và kiên định trong kinh doanh, một khi anh đã xác định mục tiêu, anh sẽ hành động ngay lập tức mà không do dự.
 
Nụ hôn đêm qua quả thực là một lần bốc đồng ngoài ý muốn, nhưng đối với anh mà nói, đó cũng là một mục đích đã ấp ủ từ lâu.
 
Nếu hiện tại đã như vậy, thì anh cũng không cần tiếp tục che giấu làm gì.
 
Công bằng mà nói, đây cũng là trách nhiệm với Ôn Dư.
 
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, cho đến một lúc sau, Tưởng Vũ Hách mới lên tiếng:
 
"Dư Dư."
 
"Thực ra anh..."
 
Mới nói được một nửa thì ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, là dì Mười Hai.
 
"Cậu chủ, bên ngoài có người, nói là muốn tìm cậu và Ôn Dư."
 
Tưởng Vũ Hách nhíu mày.
 
Tìm anh thì cũng không có gì lạ, nhưng tìm Ôn Dư?
 
Cô cũng không quen nhiều người ở đây.
 
“Ai tìm em vậy?” Tưởng Vũ Hách hỏi.
 
Ôn Dư không biết là ai, liền lắc đầu.
 

Ngừng một chút, Tưởng Vũ Hách chỉ đành bỏ ngang điều anh định nói: "Đi xuống trước đã."
 
"Vâng."
 
Hai người một trước một sau đi ra, Tưởng Vũ Hách đi phía trước, vừa đi tới cầu thang đã thấy một người đàn ông cao lớn trong phòng khách.
 
Người đàn ông đó có bóng lưng tuấn tú, áo gió vừa vặn với dáng người, cho dù quay lưng lại cũng có thể nhìn ra khí chất phi phàm.
 
Dường như Tưởng Vũ Hách đã nhận ra người này.
 
Anh cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Ôn Dư, lạnh nhạt nói: "Còn tìm đến tận cửa cơ à"
 
Ôn Dư ngơ ngác: "Gì cơ?"
 
Cô nhìn ra từ phía sau, khi thấy rõ bóng người, sắc mặt của cô lập tức kinh hãi đến biến sắc.
 
Là Ôn Thanh Hữu đến đây.
 
Ôn Dư mím mím môi, có chút run rẩy, từ "Anh trai" đã đến miệng nhưng cũng không có cách nào phát ra được.
 
Tưởng Vũ Hách đút hai tay vào túi quần, không chút lo lắng mà đi xuống: "Tìm tôi?"
 
Ôn Thanh Hữu nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nhìn về phía Tưởng Vũ Hách, khẽ mỉm cười: "Xin chào ngài Tưởng."
 
Ôn Dư đứng đằng sau Tưởng Vũ Hách liều mạng ra hiệu với anh trai…
 
"Anh điên rồi à!"
 
"Anh đến đây để thêm náo nhiệt hay sao??"
 
"Cho dù tới đây thì cũng phải nói trước với em một tiếng chứ!"
 
Nhưng dù có như thế nào thì người cũng đã đến rồi.
 
Ôn Dư ra sức phát tín hiệu sau đó lại uể oải gục đầu xuống, tiếp nhận hiện thực này.
 
Sau buổi tối hôm qua, Ôn Thanh Hữu đã từ trong mắt Tưởng Vũ Hách nhìn ra được cậu ta có tình cảm với em gái mình.
 
Anh ấy hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó Tưởng Vũ Hách mà nhận ra Ôn Dư đang chơi đùa mình, hậu quả sẽ không thể lường được.
 
Nếu em gái đã không thể dao sắc chặt đay rối, thì người anh trai này sẽ thay cô giải quyết vậy.
 
Tưởng Vũ Hách không đáp lại lời chào của Ôn Thanh Hữu mà chỉ ngồi xuống sofa một cách thờ ơ.
 
"Cậu thật dũng cảm."
 
Ôn Thanh Hữu: "Việc cần làm thì cho dù thế nào cũng phải làm, đâu liên quan tới dũng cảm hay không."
 
Tưởng Vũ Hách không khỏi cười khẽ, ngẩng đầu nhìn anh ấy: "Việc cần làm? Cậu có chuyện gì cần làm trước mặt tôi?"
 
Ôn Thanh Hữu dừng một chút, nhìn sang Ôn Dư đang đứng cạnh Tưởng Vũ Hách.
 
Tầm mắt quét qua, khóe môi lại nhếch lên: "Mang cô ấy đi."
 
"..."
 
Tưởng Vũ Hách như nghe thấy một trò đùa, mà trò đùa này còn trắng trợn khiêu khích anh, anh nén lại cơn giận, hỏi Ôn Thanh Hữu:
 
"Cậu dựa vào cái gì?"
 
Ôn Thanh Hữu lấy ra một tờ chi phiếu từ trong áo gió: "Hai trăm vạn này coi như là bồi thường thời gian qua cô ấy đã làm phiền cậu, cũng là cảm ơn cậu đã chăm sóc cô ấy."
 
Tưởng Vũ Hách chỉ nhìn hai giây rồi khẽ cười một tiếng.
 
Anh đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Ôn Thanh Hữu, cầm lấy tờ chi phiếu kia rồi xé nát thành từng mảnh nhỏ.
 
Sau đó lại ném lên người Ôn Thanh Hữu.
 
“Tôi cần hai trăm vạn của cậu à?" Tưởng Vũ Hách cực kỳ ghét cặp kính gọng vàng của người đàn ông này, anh lạnh giọng cảnh cáo: “Nhân lúc tôi còn đang bình tĩnh nói chuyện với cậu thì mau cút đi. "
 
Một bên là anh ruột của cô, một bên là... Cô cũng không biết phải gọi là anh trai hay sao nữa, nhưng hai người họ đang đối mặt với nhau, như thể sắp đánh nhau đến nơi rồi, Ôn Dư sốt ruột không biết phải làm gì nữa.
 
Cô liền đứng giữa hai người, ý muốn tách họ ra:
 
"Anh trai, có chuyện gì chúng ta từ từ nói được không, tránh tổn thương hòa khí hai bên."
 
Tưởng Vũ Hách nghe cô nói lại càng tức giận hơn: "Ạnh biết tên này, cái gì mà hòa khí chứ?"
 
Anh đột nhiên nghĩ tới hai từ "Anh trai" kia, nhíu nhíu mày.
 
"Em gọi cậu ta là gì cơ?"
 
Ôn Dư: "..."
 
Ôn Thanh Hữu lúc này mới nhẹ nhàng mỉm cười, anh ấy nhàn nhã tháo kính xuống, vừa lau qua vừa nói:
 
"Suýt nữa thì quên, tôi nên tự giới thiệu với ngài Tưởng chứ nhỉ."
 
Anh ấy lại đeo kính lên, đưa tay về phía Tưởng Vũ Hách:
 
"Chào ngài Tưởng, tôi là Ôn Thanh Hữu."
 
"Anh trai của Tiểu Dư."
 
Dừng khoảng hai giây…
 
"Anh trai ruột."
 
—---------------------------------------------------------------------------------------------
 
Chú thích:
 
(1)Tu La Tràng: Dùng để diễn tả một chiến trường bi thảm.