Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh

Chương 37: Chương 37



Ban đêm làm người ta đặc biệt tỉnh táo, Ôn Dư chưa bao giờ cảm giác mình tỉnh táo đến vậy.
 
Thậm chí chỉ bỏ ra vài phút, một kế hoạch giết ngược hoàn mỹ đã dần thành hình trong lòng.
 
Cô cầm điện thoại tìm hộp thoại tin nhắn với Thẩm Minh Gia.
 
Trò chuyện còn dừng lại ở hai ngày trước, khi đó hắn ta nghi ngờ thân phận của mình, nghi ngờ cô không phải em gái ruột của Tưởng Vũ Hách.
 
Suy nghĩ một lát Ôn Dư lần này chủ động tìm hắn ta: 
 
(Thật xin lỗi, hai ngày trước tôi cãi nhau với anh trai tâm trạng cực kỳ kém nên vẫn luôn không trả lời anh. (T-T)⁓)
 
Thẩm Minh Gia trả lời cực kỳ nhanh: (Đừng khóc đừng khóc Ngư bảo, xảy ra chuyện gì vậy?)
 
Ôn Dư bỏ ra trọn vẹn một giờ mặt không đổi sắc bịa ra chuyện xưa anh em cãi nhau, diễn xuất sống động và sinh động dáng vẻ một cô em gái đang trong thời kỳ phản nghịch nên có.
 
Cô biết trước kia mình không nhiệt tình với Thẩm Minh Gia, vì vậy mới có một đoạn trêu đùa nóng người trước đó, nội dung cốt truyện sau đó mới có thể gọi là tiến hành theo chất lượng, hợp tình hợp lý.
 
Bên này nói xong với Thẩm Minh Gia, bên kia Ôn Dư lập tức gọi cho Vưu Hân: “Ngày mai có thể tìm lý do hẹn Phương Doanh một mình ra gặp không?”
 
Từ lần kia Ôn Dư muốn Vưu Hân chú ý lúc Phương Doanh thông đồng, Vưu Hân cũng không có việc gì đã chạy sang sát vách giả vờ chơi theo hội, thuận lợi kết bạn với Phương Doanh.
 
Chủ yếu nhất là Phương Doanh biết rõ Vưu Hân được ký hợp đồng với Á Thịnh, hơn nữa còn lấy được vai diễn trong “Hồ sơ tìm rồng”, cũng có ý muốn la li3m Vưu Hân lôi kéo quan hệ hai người.
 
Cả hai đều coi như mang lòng riêng ý đồ xấu, vừa đúng nhắm mắt đưa chân.
 
Vưu Hân: “Ngày mai bên tổ Phương Doanh quay một bộ phim lớn, chắc là không được, ngày kia cô ta vẫn muốn xem kịch bản “Tìm Rồng” của tôi, tôi có cách lừa cô ta ra.”
 
Ôn Dư nghĩ một chút, thêm thời gian một ngày cũng tốt, cô có thể chuẩn bị triệt để san bằng tra nam.
 
Coi như là tổng kết cho việc mình nằm vùng ba tháng này, sau khi tất cả mọi chuyện qua đi Ôn Dư có thể sạch sẽ làm người trước mặt Tưởng Vũ Hách.
 
Nếu, anh hoàn toàn đồng ý cho cô cơ hội.
 
Ngày hôm sau Ôn Dư vẫn xin nghỉ một ngày với Tưởng Vũ Hách, nói muốn đến thành phố điện ảnh và truyền hình dạo một vòng, tự mình trải nghiệm việc quay phim.
 
Bầu không khí hiện tại, Tưởng Vũ Hách cảm thấy vậy cũng tốt, nên không can thiệp nhiều, đồng ý yêu cầu của cô.
 
Một ngày dài này, Ôn Dư ngoài tiếp tục khóc lóc kể lể mình không vui với Thẩm Minh Gia, biểu đạt muốn ý muốn tìm bạn trai để thoát ra khỏi anh trai quản thúc, còn làm hai chuyện nữa.
 
Thứ nhất, tùy thời tìm một khách sạn năm sao thuê hai phòng.
 
Thứ hai, lặng lẽ đi một chuyến đến khu đèn đỏ nổi tiếng Kinh Thị.
 
Qua hai ngày nói chuyện phiếm thân thiết, đến ngày thứ ba Thẩm Minh Gia đã thành công trở thành người dốc bầu tâm sự được tin tưởng nhất của “em gái Tưởng Vũ Hách”.
 
Thời cơ chín muồi, không phải gấp cũng không phải kéo dài.
 
Buổi trưa Vưu Hân gửi tin nhắn cho Ôn Dư: (Phương Doanh hẹn rồi, ba giờ chiều)

 
Một lúc sau Vưu Hân vẫn không yên lòng: (Làm như vậy thật sự được không, có thể gặp chuyện không may không?)
 
Ôn Dư ôm tâm thế đập nồi dìm thuyền, trăm ngàn tệ chùi đít giúp Thẩm Minh Gia kia tuyệt đối không có khả năng bỏ phí, đủ kiểu lúc trước chỉ là khai vị trước món ăn, lần này Ôn Dư muốn ngược chết tra nam, không thể cưỡng lại được.
 
Cô để Vưu Hân theo kế hoạch mà làm, bên kia nhanh chóng liên hệ Thẩm Minh Gia, chịu đựng buồn nôn trò chuyện lần cuối.
 
(Anh Minh Gia, vừa rồi lại ầm ĩ một trận ở phòng làm việc của anh trai tôi, bây giờ tôi muốn bỏ nhà ra ngoài ở, anh có thể tới tìm tôi không? “khóc khóc”)
 
Hai chữ anh trai Ôn Dư thật sự không nói ra miệng được với hắn ta, chỉ có thể dùng chữ cái thay thế, dù sao mấy cô gái trẻ cũng thích như thế.
 
Tuy Thẩm Minh Gia vẫn luôn trêu ghẹo cô trong thời gian này nhưng cực kỳ bảo thủ, chưa từng nói lời gì quá đáng, nhìn ra được tuy hắn ta cặn bã nhưng cặn bã cũng có đầu óc.
 
Bao gồm giờ phút này, Ôn Dư muốn lừa hắn ta ra ngoài hắn ta còn ám chỉ nghi ngờ lúc trước của mình:
 
(Em muốn đi đâu? Anh là nhân vật công chúng, nếu tùy tiện xuất hiện có lẽ… không được tiện lắm.)
 
Ôn Dư biết rõ hắn ta có ý gì. 
 
Rốt cuộc cho đến nay, Ôn Dư vẫn chưa có bất kỳ bằng chứng chắc chắn nào để chứng minh rằng cô ấy thực sự là em gái của Tưởng Vũ Hách.
 
Cô liếc mắt nhìn Tưởng Vũ Hách ngồi yên bên cạnh, nhiều lần giơ tay muốn trộm quay anh một video nhưng vẫn không làm.
 
Sau lưng chụp ảnh lợi dụng anh đã rất không có phẩm giá, càng quan trọng hơn là Ôn Dư cảm thấy cho Thẩm Minh Gia xem video Tưởng Vũ Hách thì sẽ làm bẩn Tưởng Vũ Hách.
 
Cô mới không bỏ được.
 
Suy nghĩ thật lâu, Ôn Dư lùi về sau trộm quay một đoạn văn phòng Tưởng Vũ Hách coi thường nhiều lần, đặc biệt tâm cơ mà chụp đồng hồ điện tử trên tường, sâu hơn video là tính chân thật.
 
(Anh không tin tôi sao? Bây giờ tôi đang ở văn phòng của anh trai, làm tôi tức chết hu hu hu, thiệt thòi tôi còn xem anh là bạn bè mà thổ lộ hết, hai bên xóa đi!)
 
Thẩm Minh Gia nhìn qua bối cảnh trên tường hai chữ lớn viết tắt YS Á Thịnh đã tin rồi.
 
(Được được được, em đừng tức giận, em muốn đi đâu, bây giờ anh đến tìm em.)
 
Tính toán thời gian một chút, Ôn Dư giả vờ tức giận thu hồi video, không có ý định để Thẩm Minh Gia giữ lại bất kỳ chứng cớ gì.
 
Hơn nữa lập tức lạt mềm buộc chặt từ chối Thẩm Minh Gia: (Không cần, tôi đi tìm người khác giúp tôi.)
 
Đến lúc này Thẩm Minh Gia đã không còn chỉ số thông minh gì nữa, chỉ thấy con cá mình câu một thời gian dài rất nhanh sẽ mắc câu lại đột nhiên muốn chạy, sao hắn ta có thể cam tâm.
 
Sau khi nói tất cả lời có ích, Ôn Dư mới giả vờ giống như tha thứ: (Vừa nãy tôi đặt khách sạn XX phòng 2009, trước ở một đêm đã, mai tôi bay đến HongKong tìm bác gái.)
 
Lộ trình biên soạn như thật, Ôn Dư gần như tin tưởng.
 
Tra nam quả nhiên không nghi ngờ gì: (Đợi anh một lát anh tới đây!)
 
Làm sao Ôn Dư có thể bỏ qua vở diễn mình tự tay sắp đặt, quay người xin nghỉ phép với Tưởng Vũ Hách:
 
“Anh trai, em muốn nghỉ nửa ngày có được không?”
 

Tưởng Vũ Hách nhíu mày: “Lại nghỉ?”
 
Anh hỏi: “Hôm nay lại muốn làm gì?”
 
Ôn Dư mím mím môi: “Em muốn đi mua ít đồ.”
 
Lời Tưởng Vũ Hách muốn hỏi đến bên miệng lại nuốt vào.
 
Dừng một chút: “Một lần cuối cùng của tháng này.”
 
Ôn Dư liên tục gật đầu: “Đừng nói tháng này, lần xin nghỉ cuối cùng trong năm nay được không?”
 
Nhìn dáng vẻ này của cô có lẽ là muốn mua đồ gì đó rất quan trọng.
 
Tưởng Vũ Hách biết Ôn Dư luôn có chút thông minh nhỏ, không đoán ra cô làm cái gì nên cũng không hỏi nhiều: “Đi đi.”
 
Ôn Dư hưng phấn đi ra văn phòng, đến thẳng khách sạn sẽ gặp Vưu Hân.
 
Căn phòng cô đặt trước để mời Thẩm Minh Gia là phòng 2009, mà cô và Vưu Hân ở phòng 2011 đối diện để xem kịch.
 
Bây giờ là hai rưỡi chiều, Ôn Dư đã đến khách sạn, tin rằng Thẩm Minh Gia cũng không đến quá trễ.
 
Ôn Dư quan sát tình huống hành lang, nhắn tin cho một số lạ: (Đợi lát nữa thông minh cơ linh một tí, tôi dạy cô mỗi một câu có nhớ kỹ chưa?)
 
Bên kia rất nhanh trả lời: (Một câu một nghìn tệ, sao tôi có thể không nhớ nha, yên tâm đi chị gái, tôi hiểu rõ loại chuyện này.)
 
Vưu Hân yên lặng nhìn qua tin nhắn, không khỏi cảm khái: “Trận Tu La như vậy mà cậu cũng nghĩ được ra, tôi không thể không nói một câu trâu bò, lần này Thẩm Minh Gia tuyệt đối xong đời.”
 
Ôn Dư tỉnh táo thần kỳ: “Hy vọng như vậy.”
 
Một người chuyện một người xong, kết thúc cô sẽ tự thú với Tưởng Vũ Hách, cuối cùng cũng không lỗ.
 
Hai giờ bốn mươi lăm phút, cuối cùng Thẩm Minh Gia đã tới.
 
Hắn ta ăn mặc giản dị, đầu đội mũ đeo kính râm và khẩu trang kín mít, đến cửa phòng 2009 nhìn xung quanh một cái rồi mới gõ cửa.
 
Rất nhanh cửa được mở ra, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa đi ra: “Anh Minh Gia, anh thực sự tới rồi!”
 
Cô gái mặc quần áo giống đêm giao thừa Ôn Dư mặc lúc đó.
 
Hai người rất nhanh đóng cửa phòng lại.
 
Hay lắm.
 
Vưu Hân vừa nhìn thấy không hề nháy mắt: “Cậu tìm ở đâu ra vậy, một tiếng anh này khiến linh hồn nhỏ bé của tớ không còn nữa.”
 
Ôn Dư cười mà không nói, dừng một chút, tính thời gian thở dài nói: “Vở kịch đặc sắc như thế nên có thêm vài khán giả.”
 

Vưu Hân: “Cậu muốn làm gì?”
 
Ôn Dư điềm tĩnh cầm điện thoại, bình tĩnh bấm một dãy số.
 
Diễn viên tạm thời Ôn Dư khẳng định không mời được, hơn nữa tất cả mọi người không ai điên cùng Ôn Dư đi đắc tội người khác như thế.
 
Chỉ có những cô gái trẻ ở khu đèn đỏ mới bất chấp mọi thứ để làm giàu.
 
Độc thì độc đó nhưng tất cả là vì nhu cầu, được coi như hèn hạ một cách quang minh chính đại.
 
“Mau gọi giục Phương Doanh đi.” Ôn Dư nói chuyện điện thoại xong quay sang nói với Vưu Hân: “Đến thời điểm cô ta gặt hái rồi.”
 
Vưu Hân: “…”
 
Có thể ông trời cũng giúp Ôn Dư, Vưu Hân còn chưa mở điện thoại Phương Doanh đã tới.
 
Cô ta cũng đứng ở cửa phòng 2009, giống Ôn Dư mấy tháng trước đứng ở trước cửa phòng mà cô ta yêu đương vụng trộm với Thẩm Minh Gia.
 
Trời cao có thể bỏ qua cho người nào nhưng Ôn Dư sẽ không.
 
Tôi nhận được thứ gì từ cô thì sẽ trả lại cho cô y như vậy.
 
Phương Doanh gõ cửa, sau khi mở hiển nhiên thấy hình ảnh không như trong đầu tưởng tượng, vốn sửng sốt một lát sau đó không khống chế được mà thay đổi sắc mặt.
 
Tất cả đều như kế hoạch của Ôn Dư, Phương Doanh cho rằng mình bị lừa, khí thế hung hăng bước vào phòng, cửa đóng lại cũng có thể nghe thấy tiếng cô ta cãi nhau.
 
Tình huống bắt đầu.
 
Trở nên hỗn loạn.
 
Vưu Hân thấy vậy mở miệng: “Bên trong chắc là đánh nhau rồi.”
 
Ôn Dư nghĩ đến mình lúc đó tự giễu nói: “Đánh nhau không phải càng tốt à.”
 
Cô chỉ vào hai người đang đi từ xa đến: “Xem kìa, khán giả đến rồi.”
 
Cuối hành lang nhỏ có hai người mặc đồng phục cảnh sát đi về hướng phòng 2009, nghiêm túc gõ cửa.
 
Vở kịch này rất ngắn nhưng từng đợt từng đợt, tầng tầng lớp lớp, các đoạn đều nằm trong kế hoạch chặt chẽ của Ôn Dư.
 
Cô nghe cảnh sát nói: “Chào anh, chúng tôi nhận được báo án, chỗ này có người hoạt động trái pháp luật, xin lấy ra giấy chứng minh nhân dân.”
 
Ôn Dư và Vưu Hân nhìn nhau cười, từ một chỗ bí mật gần đó lẳng lặng thưởng thức mặt Thẩm Minh Gia, thưởng thức hắn ta không biết giải thích như thế nào.
 
Nhưng vô dụng thôi, là quân cờ thì nhảy đến chỗ nào cũng chỉ ở trong bàn cờ.
 
Ba người trong phòng lần lượt bị đưa đi, mấy phòng khách xung quanh nghe được tiếng gió, lấy điện thoại ra quay trộm.
 
Thẩm Minh Gia cúi đầu đeo khẩu trang, hoàn toàn không nhìn được chính diện mặt hắn ta, nhưng không sao.
 
Lúc này Ôn Dư cũng đi ra, đứng ở hành lang nhỏ, cô gái đi theo cảnh sát ở đằng trước làm tay OK. Cô giật giật môi, nhân lúc phục vụ phòng chưa tới bình tĩnh đi vào phòng 2009, ở bức tường sau TV lấy ra camera mình đã giấu từ trước.  
 
Mọi chuyện xảy ra như nước lũ lại bình tĩnh kết thúc như thế.
 
Vưu Hân còn chưa hoàn hồn: “Vậy là xong rồi?”
 
“Chứ không thì thế nào.”
 
Tiêu hao một phút với tên tra nam này cũng là lãng phí thời gian, lần này là một trăm nghìn tệ của chú Hà khiến Ôn Dư hạ quyết tâm, một đao chém xuống thật sảng khoái mà thôi.

 
“Tôi về đây.” Ôn Dư nói: “Tôi phải nhanh cắt clip nổi bật của mấy người này, nếu hắn ta dám dùng quan hệ công chúng để áp tin tức, tôi sẽ cho anh ta biết cái gì gọi là búa Thor vào ngày mai.”
 
Vưu Hân: “…”
 
Ôn Dư về nhà mở ra xem những thứ quay được, không thể không nói, thuê cô gái trẻ kia với giá cao nhưng rất biết điều, không đến mấy câu đã làm Thẩm Minh Gia liên tục cười ngẩn ngơ, tất cả các kiểu đụng chạm thân mật đều dễ dàng xảy xa.
 
Cuộc hỗn chiến sau đó càng k1ch thích hơn.
 
Sau khi chỉnh sửa một lượt video ngắn và các ảnh GIF khác nhau đã là 6:30 chiều, Ôn Dư thả lỏng phần dưới cột sống cổ, điện thoại của cô đột nhiên reo lên.
 
Là tin tư vấn từ cửa hàng bán đồ second hand: [Xin hỏi bạn còn bán khuy tay áo không?]
 
Ôn Dư sững sờ, nhất thời chưa kịp phản ứng.
 
Sau đó từ từ nghĩ lại, lúc đầu chán nản vì phá sản cô không thể lãng phí mỗi một phần tiền, cô đã chụp ảnh cặp khuy cài tay áo khắc chữ J định tặng cho Thẩm Minh Gia rồi đăng lên trang web bán đồ cũ.
 
Lúc ấy cô niêm yết giá là để chiết khấu 70%, một trăm ngàn tệ.
 
Hôm nay giải quyết xong tên tra nam này, tên tra nam còn nợ tiền mình đã dùng phương thức khác trả về trong lúc vô tình như thế này.
 
Tất cả đều trùng hợp giống như ý trời.
 
Ôn Dư lập tức trả lời đối phương: (Vẫn còn, bạn muốn mua?)
 
Đối phương nói: (Phải, tôi rất thích kiểu dáng này, nhưng bạn có thể chụp kỹ chữ J phía sau được không? Ảnh trên trang của bạn không được rõ nét lắm.)
 
Ôn Dư vội bảo người đó chờ một chút.
 
Sau đó lấy khuy cài tay áo ở chỗ sâu trong ngăn kéo ra, đặt trên bàn trang điểm nghiêm túc chụp hai bức gửi qua.
 
(Bạn xem một chút, còn có yêu cầu gì cứ nói với tôi.)
 
Vừa đánh xong hàng chữ này, tầng dưới đột nhiên có tiếng vang thật lớn, giống như tiếng cái gì đó bị đập vỡ.
 
Ôn Dư bị tiếng động này làm cho hoảng sợ, vô thức đi ra ngoài, thấy dì Mười Hai ngồi giữa một đống mảnh kính vỡ, vội chạy xuống tầng: “Dì Mười Hai không sao chứ?”
 
Dì Mười Hai nhanh chóng chặt mảnh vỡ: “Không sao, cháu cứ làm việc của cháu đi, dì đi bị vấp phải ghế nên bình hoa tuột khỏi tay.”
 
“Cháu giúp dì, chú ý đừng để bị thương.”
 
Ôn Dư giúp đỡ thu dọn trên đất xong mới trở lại tầng hai, lại thấy Tưởng Vũ Hách không biết đi thang máy từ tầng hầm đi lên bao giờ, giờ đang đứng trong phòng mình.
 
Tâm trạng Ôn Dư tốt, vui vẻ cười với anh: “Anh trai tìm em à? Hôm nay sao anh tan làm…”
 
Chữ “sớm thế” còn chưa nói ra miệng, Ôn Dư đã kẹt nó trong miệng. 
 
Vui vẻ trên mặt cô hoàn toàn biến mất, mắt thẳng tắp nhìn đồ trong tay Tưởng Vũ Hách.
 
Người đàn ông đứng trước bàn trang điểm, như có điều suy nghĩ đùa nghịch đồ vật nhỏ, thấy Ôn Dư quay về, xoay người nhìn cô.
 
Ánh mắt nhàn nhạt, vi diệu mà vui vẻ…
 
“Chiều nay đi mua cái này à?”
 
Ôn Dư: “…”