Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 11: Hi Di chi vực



Hứa Ứng hơi thất vọng, y tưởng giọng nói thần bí kia đang giảng na pháp của na sư, không khỏi kích động; nào ngờ lại hoàn toàn không phải.

 

“Luyện Khí Sĩ là gì? Thứ ta tu luyện không phải yêu pháp à?”

 

Y nghi hoặc nói: “Tiền bối có thể giúp ta mở bí tàng Nê Hoàn, dạy ta na pháp không?”

 

Giọng nói kia rất nóng nảy, nói: “Rõ ràng thứ ngươi tu luyện là công pháp của luyện khí sĩ, hoàn toàn không liên quan gì tới yêu pháp. Còn na pháp là cái quái gì? Đừng có nói linh tinh nữa, ta dạy cho ngươi làm sao nội quan. Hai mắt ngươi phải như nhắm mà không nhắm, chỉ lưu lại một vệt sáng trước mắt, nhìn cánh mũi bản thân, lưu lại một suy nghĩ trong lòng. Suy nghĩ này chính là ý thức của ngươi. Nghe theo khẩu lệnh của ta, mắt làm nhật nguyệt, tóc làm ngôi sao, mi làm lọng che, đầu làm Côn Lôn, xây dựng cung điện, bố trí tinh thần! Ta muốn ngươi đặt tinh thần vào trong con mắt, biến tinh thần thành ý niệm, lại luyện ý niệm này thành thần thức!”

 

Hai mắt Hứa Ứng như mở mà không phải mở, như nhắm mà không phải nhắm, chỉ còn một vệt sáng lọt vào mi mắt, mắt nhìn mũi thở nhưng trong mắt không phải thấy mũi thở mà là một vệt hào quang.

 

Ý thức của y tập trung trên vệt hào quang này, mang theo một ý niệm trong lòng, không còn suy nghĩ.

 

Trong đầu y, giọng nói kia tiếp tục vang lên đinh tai nhức óc: “Luyện ý thức thành thần thức, ngươi có thể thấy hào quang trước mặt hóa thành một cánh cửa, đẩy cửa vào, đó là khu vực Hi Di trong cơ thể! Có điều muốn luyện ý thức thành thần thức phải tốn mấy ngày, đợi lúc nào ngươi luyện thành thần thức thì gọi ta... Ớ?”

 

(Hi Di 虚寂 - ý chỉ hư vô huyền diệu)

 

Hai mắt Hứa Ứng nửa khép nửa mở, có thần quang mơ hồ trong con ngươi!

 

Đây chính là thần thức!

 

Giọng nói kia ớ một tiếng, suýt nữa nhảy ra khỏi ót Hứa Ứng.

 

Thứ đang nói chính là quả chuông đồng nấp sau ót Hứa Ứng. Tối hôm qua quả chuông lớn này chém giết bốn phía trên Nại Hà, giết chết sáu bảy tên cường địch, không ngờ thiếu nữ trong quan tài lại trốn thoát, đánh nó trọng thương.

 

Nó ra sức bỏ trốn, đập vào Giản Sơn, lăn lông lốc xuống rơi vào khe núi bên cạnh. Nó cố gắng điều trị thương thế, nhưng thương thế quá nặng, không thể tự chữa trị được.

 

Vừa hay gặp lúc Hứa Ứng đi ngang qua, định vuốt ve ‘đầu’ nó. Nó nhận thấy Hứa Ứng là một luyện khí sĩ nên định ăn vạ.

 

Quả chuông đồng ẩn nấp trong đầu Hứa Ứng, đánh cắp khí huyết của y chữa thương, nhưng rõ ràng Hứa Ứng là luyện khí sĩ mà không biết cách tu luyện, khiến nó cực kỳ tức giận nên mới lên tiếng chỉ điểm.

 

Có câu cho người cá không bằng dạy người câu cá, lại có câu không bỏ vợ thì không phải lưu manh, hơn nữa muốn ngựa chạy nhanh thì phải cho ngựa ăn ngon. Tốc độ tu luyện của Hứa Ứng tăng cường, nó sẽ đánh cắp được càng nhiều khí huyết, thương thế cũng chóng khỏi hơn.

 

Có điều chỉ điểm là chỉ điểm, nó không tin chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Hứa Ứng có thể luyện thành nội quan. Nhưng khiến nó hết sức bất ngờ là nó mới giảng xong cách luyện một ý niệm thành thần thức thì Hứa Ứng đã tự luyện hóa ý thức bản thân thành thần thức!

 

 

 

Tốc độ đó khiến nó giật nảy mình! Quả chuông đồng này là chuông từng trải, trong thời đại của nó những người có đạo khi nội quan tồn tưởng, trong mắt có thần quang lấp lóe, dài ngắn bất định!

 

Thần quang này chính là thần thức.

 

Trong mắt Hứa Ứng tuy không có thần quang tỏa ra, nhưng mắt chứa thần quang, đúng là dấu hiệu luyện thành thần thức!

 

Nhưng tốc độ đó, rõ ràng là quá nhanh!

 

Nó lại không biết, công pháp mà Hứa Ứng tu luyện tên là Thái Nhất Đạo Dẫn Công, khi tu luyện môn công pháp này phải thu liễm những tạp niệm linh tinh, chỉ lưu lại một ý niệm trong đầu.

 

Ý niệm đó chính là Thái Nhất.

 

Tuy Thái Nhất là ý niệm của y, nhưng ý niệm lại trống không, đủ dung nạp mọi tinh thần của y.

 

Hứa Ứng đã giữ ý thức Thái Nhất bảy năm, căn cơ cực kỳ vững chắc, thời khắc này được quả chuông đồng chỉ điểm, tinh thần hóa thành một ý niệm, luyện ý niệm đó thành thần thức, có thể nói là nước chảy thành sông, cực kỳ đơn giản.

 

Quả chuông đồng thầm nghĩ: “Nhưng mới luyện thành thần thức còn chưa được, hắn muốn thấy cánh cửa kia thì còn phải tu hành thêm mấy ngày nữa. Hơn nữa cho dù thấy cánh cửa kia cũng phải mất mấy ngày rèn luyện thần thức mới có thể đẩy cửa ra, đi vào khu vực Hi Di...”

 

Nó vừa nghĩ tới đây, đã thấy trong mắt Hứa Ứng thần quang mịt mờ, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, không ngờ thiếu niên lại thấy được cánh cửa kia, thần thức đẩy cửa ra!

 

“Thằng nhóc này là một đại tài!”

 

Quả chuông lớn tâm thần chấn động: “Chỉ kém thiên tài có một vạch thôi! Tư chất như vậy e là gần bằng chủ nhân... Ừm, còn kém chủ nhân một chút.”

 

Đôi mắt nội quan của Hứa Ứng lấp lánh ánh sáng, loáng thoáng thấy được trong thần quang có một cánh cửa bạch ngọc, ngoài thứ này ra không còn gì khác.

 

Y ‘đi’ tới, cánh cửa cao dần, rộng dần, đẩy cửa ra, đột nhiên một thế giới như kỳ ảo xuất hiện trước mắt y, chính là khu vực Hi Di mà quả chuông lớn đã nói với y, cũng là thế giới như huyền như ảo trong cơ thể y!

 

‘Tầm mắt’ y trở nên trống trải, sáng rực lên, đủ loại màu sắc rực rỡ đập vào mi mắt!

 

Màu sắc đó cực kỳ đặc biệt, đặc biệt tới mức trong tự nhiên hoàn toàn không có màu sắc tương tự!

 

Nhưng đây không phải thị giác của đôi mắt y mà là thị giác của thần thức!

 

Ngay khoảnh khắc đẩy cửa bước vào, thần thức của y đã có biến hóa kỳ diệu, khiến y có thể quan sát năng lực bên trong thân thể!

 

 

 

Y chỉ cảm thấy thần thức của bản thân như có năng lực bay lượn, khiến y trôi lơ lửng trong không trung mênh mông, bám theo từng luồng khí mắt thường đang qua lại mà mắt thường có thể thấy được.

 

Bốn phía, mây mù lượn lờ.

 

Những luồng khí kia, những mây mù này là khí trong cơ thể y!

 

Trên bầu trời cao vời vợi, có núi sông lật ngược, đó là trái tim và nội tạng!

 

Thậm chí y có thể thấy vết thương trên lục phủ ngũ tạng, đó là nội thương mà y đã phải chịu dọc con đường này!

 

Hứa Ứng còn thấy có khí bốc hơi hóa mưa, ngay khoảnh khắc tạo thành giông tố, trong tầng mây vang lên tiếng sấm ầm ầm, tia sét lóe lên chói lọi, chiếu sáng bầu trời đầy mây khói và núi sông mặt đất!

 

“Hóa ra đây chính là Lôi Âm Luyện Thể!”

 

Hứa Ứng đột nhiên hiểu được chân tướng của Lôi Âm Luyện Thể, trong lòng cực kỳ vui mừng.

 

Đột nhiên một vầng hào quang rực rỡ chiếu rọi, Hứa Ứng nhìn theo, chỉ thấy có khí hội tụ, hình thành một vầng hào quang rừng rực như lửa, cứ như một vầng mặt trời, đang bay lên trong cơ thể mình, đi khắp lục phủ ngũ tạng khổng lồ.

 

Vầng mặt trời đó chiếu vào gan thì hiện lên ánh sáng màu xanh, chiếu vào phổi hiện lên ánh sáng màu trắng thì chiếu vào tim hiện lên ánh sáng màu đỏ thẫm, chiếu vào thận thì hiện lên ánh sáng màu đen, chiếu vào lá lách thì hiện lên ánh sáng màu vàng!

 

Đây chính là Đại Nhật Luyện Thể!

 

Cảnh tượng hùng vĩ như vậy khiến tâm thần hắn sảng khoái!

 

Trong thân thể y như có không gian vô hạn!

 

Đây chính là nội quan!

 

Hứa Ứng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ‘bản thân’ đang trôi bồng bềnh trước một cánh cửa bạch ngọc.

 

Vừa rồi là y đẩy cánh cửa này, mở ra một thế giới như huyền như ảo trong thân thể!

 

Thế giới này chính là khu vực Hi Di mà quả chuông lớn đã nói.

 

---------------

 

Quả chuông lớn nói: “Tư chất của ngươi coi như tạm được. Ngươi đã mở khu vực Hi Di, như vậy ta sẽ dạy ngươi làm sao mới có thể ngũ khí triều nguyên. Thần thức làm ý, dẫn khí ngũ nhạc!”

 

Hứa Ứng làm theo lời nó, thần thức dẫn dắt, chỉ thấy trong ngũ tạng như ngọn núi đảo ngược trên bầu trời, từng luồng khí thần bí dồn dập bay tới, hội tụ về phía y.

 

Tâm, can, tỳ, phổi, thận, ngũ tạng khí chia làm năm màu sắc đỏ, xanh, vàng, trắng, đen; được thần thức của y dẫn dắt, ngũ khí triều nguyên, hội tụ làm một thể!

 

Khí ngũ sắc dung hợp, thần quang lập tức tỏa sáng, hóa thành hàng vạn ánh kim, nguyên khí hình thành!

 

Đây chính là ngũ khí triều nguyên!

 

Hứa Ứng chỉ cảm thấy trong cơ thể tràn ngập một loại lực lượng khó tả, mênh mông cuồn cuộn, nhưng càng thuần túy hùng hồn hơn khí huyết!

 

Loại nguyên khí kỳ diệu này tuôn trào, nơi nó đi qua, thậm chí lục phủ ngũ tạng đang bị nội thương của y cũng lặng lẽ hồi phục!

 

Quả chuông lớn cũng cực kỳ khiếp sợ, nó vốn tưởng Hứa Ứng còn cần một thời gian mới có thể thực hiện ngũ khí triều nguyên, luyện hóa ngũ khí được ngũ tạng sinh ra thành nguyên khí, không ngờ Hứa Ứng lại hạ bút thành văn, trực tiếp điều động ngũ khí thực hiện ngũ khí triều nguyên!

 

“Cái tên đại tài này miễn cưỡng coi là thêm một vạch.” Quả chuông lớn thầm nghĩ: “Đương nhiên vẫn kém chủ nhân nhà ta một tí tẹo! Ừm, chỉ một tí tẹo thôi...”

 

Hứa Ứng tích lũy ngũ khí, ngũ khí triều nguyên, hóa thành nguyên khí, chỉ cảm thấy khí huyết bản thân bừng bừng sinh cơ, gân cốt vang dội, lục phủ ngũ tạng như có rồng ngâm hổ gầm, toàn thân khoan khoái.

 

Ngoan Thất giật nảy mình, chỉ cảm thấy trong thời gian ngắn ngủi này là khí tức của Hứa Ứng đã trở nên dẻo dai bền vững, khí huyết hùng hồn.

 

“A Ứng sao vậy?”

 

Nó vừa nghĩ tới đây lại thấy khí huyết của Hứa Ứng nhanh chóng khô kiệt, cứ như bị nữ quỷ thái bổ ba trăm hiệp.

 

“Thế này mới bình thường... Không đúng, chuyện này tuyệt đối không bình thường, chắc chắn là quả chuông kia giở trò!”

 

Sắc mặt xà yêu Ngoan Thất âm trầm bất định, trong lòng đắn đo, thầm nghĩ: “Hứa Ứng chẳng khác nào em trai ta, ta không thể ngồi nhìn hắn bị ma chuông thái bổ được!”

 

Nó dốc hết dũng khí, đang định mở miệng nói thì trong đầu lại đột nhiên vang lên tiếng chuông ngân. Dũng khí của Ngoan Thất cạn sạch, thầm nghĩ: “Dù sao có thái bổ mấy lần cũng không chết, kệ nó vậy.”

 

 

 

Trong thôn xóm dưới chân núi Giản Sơn, các thôn dân lao nhao dừng tay, nhìn ra ngoài cửa thôn, chỉ nhìn thấy một người khổng lồ cao trượng bốn đi vào trong thôn.

 

Người khổng lồ đó cởi trần, trên người có một dải lụa xanh uốn lượn, sau đầu có một vòng tròn hình bánh lái, chân trần, chỉ mặc một cái quần ngắn, cơ bắp toàn thân như đao tước rìu đục, góc cạnh rõ ràng như tảng đá.

 

Trên người hắn tràn ngập khói lửa màu xanh, đó là hương khói mà mọi người thờ cúng cho hắn.

 

Những luồng hương khói này như những con rắn, bay tới bay lui trên người hắn, cực kỳ linh động.

 

Các thôn dân nghe thấy từng tiếng thì thầm xì xào, tâm thần nghiêm nghị, những người già lặng lẽ xua gia súc tới sau thôn ẩn giấu, mấy người phụ nữ vội vàng ôm lấy con cái; còn các đại cô nương, các nàng dâu trẻ tuổi giơ tay quệt đáy nồi, bôi hai vệt đen xì lên mặt.

 

Thần linh khổng lồ kia vừa đi vừa quan sát trong thôn, đột nhiên hắn dừng bước, nắm lấy một ông lão, giọng nói ồm ồm: “Năm con gà, hai vò rượu. Gà phải luộc nước trong, chỉ cho chút muối ăn đại hồi, luộc một khắc là phải vớt lên cho vào trong nước lạnh làm nguội.”

 

Ông lão kia nghẹn ngào nói: “Thượng thần, trong nhà ta chỉ có hai con gà mái, còn cần để nó để trứng, mang tới cửa hàng ở trấn Hoàng Điền bán lấy tiền. Rượu thì thậm chí chưa bao giờ được uống, không biết mùi vị là gì..”

 

Thần linh khổng lồ ném hắn xuống đất, cười lạnh nói: “Có muốn ta ăn thịt người không? Mau vào trong thôn tìm!”

 

Ông lão lăn mấy vòng, vội vàng vào trong thôn bảo ông đi qua bảo bà đi lại xin được mấy con gà.

 

Các thôn dân nơm nớp lo sợ, luộc gà cẩn thận bằng nước trong, lại thu gom hai bình rượu suông, lọc hết vẩn đục bên trong, dâng lên cho thần linh khổng lồ kia.

 

Ông lão rót rượu, run rẩy nói: “Thượng thần từ đâu tới ạ?”

 

Thần linh khổng lồ há miệng ăn gà, uống cạn chén rượu đầy, nói: “Ta hưởng thụ hương hoa lễ vật ở trấn bên hồ Dương Tử đã hai trăm ba mươi tư năm, hương hỏa chưa cạn. Trấn ven hồ Dương Tử gọi ta là Dương Tiên Công. Ta phụng ý chỉ Thành Hoàng, truy bắt trọng phạm Hứa Ứng. Ngươi có con gái không? Bảo con bé tới hát một bài uống rượu.”

 

Ông lão khóc ròng nói: “Không cưới được vợ, lấy đâu ra con gái?”

 

Thần linh khổng lồ liếc mắt nhìn xuống, thấy có bé gái bèn gọi tới hát một bài trợ hứng, dò hỏi: “Bao tuổi?”

 

“Mười hai tuổi.”

 

“Mười hải tuổi còn nhỏ, đợi lúc mười bốn mười lăm tuổi còn chưa lập gia đình, ta sẽ tới sủng hạnh, cưới hỏi đàng hoàng, không làm nhục ngươi.”

 

Thần linh khổng lồ ném cho cô bé một cái đùi gà, cô bé thấy đồ ăn, cuống quít cầm lên gặm, cảm động tới rơi nước mắt, khiến ông lão bên cạnh thèm tới mức nuốt nước miếng.

 

 

 

Lúc này, trong lòng thần linh khổng lồ lại có cảm giác, nhìn về phía cửa thôn, chỉ thấy một thiếu niên gầy gò đi tới.

 

Thiếu niên kia chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, vóc dáng cao ráo, xương cốt khá rộng, tay to chân lớn, quần áo tuy rách nát nhưng dáng vẻ hiên ngang, giữa hai hàng mi ẩn giấu vẻ bướng bỉnh không chịu thuần phục.

 

Sắc mặt thiếu niên không tốt, vành mắt đen kịt, viền mắt hõm sâu, khí huyết thiếu thốn.

 

Sau lưng y là một con rắn lớn, trắng đen giao nhau, dài tới mấy trượng, mang theo một luồng yêu khí bẩm sinh.

 

“Kẻ giết thần Hứa Ứng!”

 

Thần linh khổng lồ cười ha hả, đứng dậy, giọng nói như chuông đồng: “Đám thần linh khác đều tới tây bắc cản đường, tưởng sẽ ngăn được ngươi. Nhưng ta thông minh hơn, biết ngươi có thể đi ngược lại nên tới đây đợi, quả nhiên đã đợi được ngươi!”

 

Thiếu niên kia chính là Hứa Ứng, nghe vậy không hề lo sợ.

 

Xà yêu Ngoan Thất kêu lên: “Nếu ngươi đã biết người tới là kẻ giết thần, sao còn không cút đi? Linh Lăng phó tư pháp Đinh Tuyền, quan giám ngục Vi Trử đều chết trên tay Hứa đại thiếu gia, trên Thạch Sơn có thi thể của bọn chúng làm chứng! Thạch Sơn Thần Hoàng Tư Bình bị Hứa đại thiếu gia chém đứt một chân, bỏ chạy trối chết! Nếu ngươi thức thời lập tức cút ngay, Hứa gia và Ngưu gia của ngươi sẽ tha cho ngươi một con đường sống!”

 

Thần linh khổng lồ cực kỳ kinh ngạc, cười nói: “Hứa Ứng, Thạch Sơn Thần là yêu vương, quan giám ngục với phó tư pháp là na sư. Bọn họ thua trong tay ngươi, xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh. Có điều, sao ngươi dám khẳng định thực lực của ta yếu hơn bọn họ?”

 

Hắn cất bước đi tới, cong ngón tay búng một cái, một luồng khí hương hỏa lập tức bắn ra, nhanh như tia chớp, hóa thành một mũi tên ngay trên không trung, xuyên thủng xà yêu Ngoan Thất không kịp né tránh, ghim nó xuống đất.

 

Ngoan Thất đau tới mức nước mắt giàn giụa, biết đá phải tấm sắt, vội vàng kêu lên: “Ngươi truy bắt đào phạm Hứa Ứng, liên quan gì tới Ngưu Ngoan Thất ta? Sao lại đánh ta?”

 

Thần linh khổng lồ không buồn để ý tới nó, giơ tay quệt nhẹ, khí hương hỏa trong lòng bàn tay đã hóa thành một thanh trường kiếm dài hơn một trượng, cong ngón tay búng kiếm, kiếm kêu lanh lảnh, thản nhiên nói: “Quỳ xuống, Hứa Ứng. Đừng phản kháng, để ta chém đầu ngươi, cầm về báo cáo với Thành Hoàng!”

 

“Quỳ xuống?”

 

Hứa Ứng siết chặt nắm đấm, cúi đầu nhìn nắm tay đầy rẫy vết thương của mình, khóe miệng nhếch lên quật cường: “Khi ta đánh chết thần linh lão gia ở khu ruộng Tưởng gia, ta đã thầm phát thề, từ nay trở đi không quỳ trước đám thần tượng gỗ kia nữa.”

 

Thiếu niên khí huyết sôi trào, tạo thành thần nhân cao hơn một trượng đầu voi thân người ở sau lưng, gầm lên với thần linh khổng lồ kia, tiếng gầm kinh thiên động địa.

 

Hứa Ứng ngẩng đầu, con mắt bừng sáng, lóng lánh như ánh sao giữa màn đêm: “Ta sinh ra đã tự do, ai dám cưỡi trên đầu ta, dám gọi ta là nô tài, dám bảo ta quỳ xuống, ta đánh chết con mẹ nhà hắn!”