Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 31: Một kiếm phá giới



Ngoài Linh Lăng thành, một chiếc xe kéo theo một loạt thị vệ bảo vệ xung quanh lên đường ra khỏi thành, đi về phía Thủy Khẩu miếu. Xe kéo cực kỳ hoa lệ, nóc xe bằng vàng, trên nóc là kim phượng, bốn chóp mái treo chuông vàng.

 

Thành xe màu đỏ mạ vàng, càng xe bằng gỗ dày khoảng một xích, bốn góc của xe kéo đều có một thị vệ đang ngồi, cảnh giác nhìn xung quanh. Phía trước xe kéo là hai yêu vương, mình người đầu trâu, cao gần hai trượng, cơ bắp cường tráng, có sức lực vô biên, đi đường là yêu phong cuồn cuộn, lỗ mũi xì khói.

 

Mới rời thành được vài dặm, đột nhiên xe kéo dừng lại, có thị vệ cúi người nói: “Thứ sử đại nhân, có dân nghèo ở Linh Lăng chặn đường cầu xin.”

 

Trong xe kéo là thứ sử Vĩnh Châu tên là Chu Hành, là một nam tử trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, bụng phệ, để hai chòm ria rủ xuống bên môi.

 

Thứ sử Chu Hành vén rèm xe, nhìn ra bên nogài, chỉ thấy ven đường là một loạt dân nghèo mặt mày xanh xao quỳ suốt mười dặm, ai nấy hô to: “Thanh thiên đại lão gia’, như bầy vịt gặp được chủ nhân.

 

Thứ sử Chu Hành hỏi: “Bọn họ muốn cầu xin cái gì? Bản quan thanh chính liêm minh, nếu không có gì quá đáng thì cứ đồng ý cho họ.”

 

Thị vệ đi lên tìm hiểu rồi bẩm báo: “Bọn họ nói không giao nộp được thuế má, không ăn được cơm, lại có Nại Hà gây hạ, những vùng đất mới quấy nhiễu đồng ruộng, quỷ hồn hoành hành bừa bãi, muốn xin đại nhân miễn thuế năm nay.”

 

“Điêu dân!”

 

Thứ sử Chu Hành giận tím mặt, nổi nóng tới mức trán nổi gân xanh, vỗ bàn quát lớn: “Đúng là một lũ điêu dân! Bọn chúng là lũ dân cày, vốn phải trồng lương thực, còn mặt mũi nào mà nói không ăn được cơm! Chẳng qua kiếm cớ trốn thuế thôi! Nại Hà xâm lấn, quỷ hồn hoành hành, quỷ hồn có ăn lương thực không? Đúng là đồ không biết xấu hổ!”

 

Hắn đứng dậy, cười lạnh nói: “Hơn nữa, không có tiền thì các ngươi đem mấy căn nhà ở phố xá sầm uất ra cho thuê đi, chẳng phải có tiền rồi sao? Lấy xe ngựa của các ngươi ra chở thuê, chẳng phải có tiền rồi sao? Cái lũ nông dân này không chịu cho thuê nhà của mình trong phố, để ngựa ở không mà chẳng thèm làm việc, thế thì còn mặt mũi nào mà đòi quỳ gối trước xe ngựa của quan lão gia xin cơm!”

 

Hắn càng nói càng tức tối, cả giận hét lớn: “Hôm nay dám chặn đường xin miễn thuế, ngày mai dám bảo quan lão gia phát tiền cho bọn chúng! Ngươi truyền lệnh xuống cho ta, còn dám cản đường của bản quan, tịch thu cả nhà, gia sản sung công!”

 

Thị vệ kia cuống quít chạy ra, lệnh cho những thị vệ khác trục xuất dân chúng. Một lát sau, dân nghèo trong mười dặm đã bỏ chạy không còn một mống.

 

Thứ sử Chu Hành cười nói: “Bản quan ghét nhất là gặp lũ nghèo đói ấy, bây giờ thì thoải mái rồi. Lũ điêu dân này nghe tới tịch thu gia sản là cuống quít chạy trốn, có thể thấy trong nhà vẫn có tiền. Nếu không có tiền thì sao lại chạy trốn nhanh như vậy?”

 

“Đại nhân anh minh!” Đám thị vệ thán phục.

 

Xe ngựa tiếp tục khởi hành, dọc đường tùy ý phóng xe, bụi mù cuồn cuộn, tiến thẳng tới Thủy Khẩu miếu.

 

 

 

Trong Thủy Khẩu miếu, Chu Nhất Hàng cười ha hả, tiếng cười vang dội, chấn động tới mức khí huyết của Hứa Ứng bất ổn: “Tiễn ta lên đường?”

 

Đa số na sư khác tới vùng đất mới mạo hiểm cũng bị chấn động tới mức chân đứng không vững, có người hoa mắt choáng đầu, chân giẫm vào khoảng không, ngã thẳng từ trên tiên sơn xuống, phát ra tiếng kêu dài thảm thiết.

 

Chu Nhất Hàng coi như không thấy, tiếng cười vẫn chưa ngừng, lão già này ưỡn thẳng sống lưng đang còng còng, thân thể phình to, trực tiếp phát động Kim Cương Bất Hoại thân, hóa thành thân thể cao trượng sáu, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng kim.

 

Kim Cương Bất Hoại thân của hắn luyện được bốn cánh tay, hơn xa Chu Dương, Chu Dương vẫn chưa luyện được bốn cánh tay, chỉ có thể coi là bước đầu đạt được Kim Cương Bất Hoại thân, nhưng Chu Nhất Hàng đã luyện thành Kim Cương Bất Hoại thân!

 

Lão thi triển Đông Quân Bình Thiên ấn, dưới chưởng ấn có ngọn lửa di chuyển.

 

Trình độ Đông Quân Bình Thiên ấn của lão cũng hơn xa Chu Dương, Hứa Ứng từng thấy lão và Thành Hoàng Tiết Linh Phủ giao chiến, chỉ một chiêu thôi lão đã làm kim thân của Thành Hoàng bị thương!

 

Lúc đó Chu Nhất Hàng luyện được hồn xác nhất thể, thân thể và hồn phách gắn bó chặt chẽ như một, khiến Hứa Ứng hết sức kinh ngạc, cũng khiến y cảm thấy không thể chiến thắng.

 

Bây giờ Hứa Ứng lại thấy Chu Nhất Hàng thi triển Kim Cương Bất Hoại thân và Đông Quân Bình Thiên ấn, nhưng trong lòng lại có cảnh giới khác: “Hình như lão ta không mạnh như trong ký ức của ta.”

 

Y phát động Thiên Nhãn mà thiếu nữ trong quan tài truyền thụ, quan sát thân thể Chu Nhất Hàng và chiêu thức của Đông Quân Bình Thiên ấn, thậm chí ẩn cảnh của Chu Nhất Hàng cũng hiện lên rõ rành rành trước mắt!

 

Trong cơ thể Chu Nhất Hàng, một vị Kim Cương có bốn cánh tay kề sát vào lão, như là một thể, vị Kim Cương bốn tay này chính là ẩn cảnh của lão, là hắn điều động lực lượng bí tàng Nê Hoàn tồn tưởng tạo thành.

 

Dùng Thiên Nhãn quan sát, y có thể thấy sơ hở của Chu Nhất Hàng.

 

Chu Nhất Hàng bước lên trước một bước, bốn chưởng lần lượt đánh ra, chưởng lực có mây lửa bám theo, lay động như lá cờ, chưởng lực linh động nhưng ẩn chứa lực lượng hùng hồn.

 

Hắn như một vị Thái Dương thần bốn tay, mọi hành động đều mang theo mây lửa!

 

Chiêu này chính là Vân Kỳ Ủy Xà trong Đông Quân Bình Thiên ấn.

 

Hứa Ứng lập tức phát động Tượng Lực Ngưu Ma quyền tới mức cực hạn, Thuần Dương nguyên khí ngưng tụ sau lưng tạo thành Tượng Thần Vương Thể, xuất quyền đánh ra, tiếng sấm nổ vang, đánh thẳng vào sơ hở trong công pháp của lão ta.

 

 

 

Cùng lúc đó, Ngoan Thất dùng chóp đuôi làm quyền, Bạch Tượng Súy Tị, thân thể khổng lồ vung đuôi như cây cột chống trời xé gió quét tới!

 

“Rầm!” “Rầm!”

 

Tiếng nổ trầm trầm vang lên, Hứa Ứng và Chu Nhất Hàng va chạm, Tượng Thần Vương Thể sau lưng như trúng một đòn nghiêm trọng, bị cuồng phong thổi qua, khí huyết tan biến về phía sau như cát bụi.

 

Tượng Thần Vương Thể là do khí huyết tạo thành, có nguyên khí và sương máu hóa khí, khí huyết tiêu tán như cát bụi cũng là dấu hiệu thần thể bị phá vỡ.

 

Hứa Ứng rên lên một tiếng, toàn thân chấn động, khí huyết xao động không ngừng như bình nước sôi mở nắp, lùi lại mấy bước liền.

 

Tu vi của Ngoan Thất còn không bằng Hứa Ứng, Tượng Thần Vương Thể sau lưng lập tức bị phá tan!

 

Xương cốt con rắn kịch liệt chấn động rầm rầm, bờm rồng sau lưng đung đưa như gợn sóng, suýt nữa bị lực lượng trong đòn vừa rồi của Chu Nhất Hàng đánh tan thân thể!

 

Khí huyết của Chu Nhất Hàng cũng bị Hứa Ứng ngăn chặn, chiêu Vân Kỳ Ủy Xà này lập tức thất bại, khí huyết cũng sôi trào nhưng bị hắn lập tức đè ép xuống.

 

Hứa Ứng thấy vậy lập tức hiểu vì sao Tượng Thần Vương Thể bị phá: “Công pháp võ đạo của hắn cao minh hơn chúng ta quá nhiều! Trong công pháp ẩn chứa ẩn cảnh, khi ra tay phối hợp với ẩn cảnh thiên thần bốn tay! Mà ta và Ngoan Thất tu luyện Tượng Lực Ngưu Ma quyền không có ẩn cảnh hỗ trợ!’

 

Ẩn cảnh là hình tượng của đại đạo, công pháp võ đạo nếu phối hợp với ẩn cảnh tương ứng có thể phát huy uy lực khó lường. Ví dụ như Tượng Lực Ngưu Ma quyền, nếu có thể lĩnh hội được voi thần tạo thành ẩn cảnh là có thể tăng cường uy lực của môn quyền pháp võ đạo này tới cấp độ cao hơn.

 

Trong tình huống không có công pháp ngang nhau, cho dù Hứa Ứng có tìm được sơ hở của đối phương cũng rất khó làm lão ta bị thương.

 

“Tuy ta không có ẩn cảnh những ta vừa luyện thành một loại hình tượng của đại đạo!’

 

Hứa Ứng bèn lùi lại mấy bước, đột nhiên ngừng chân chùng vai, một luồng kiếm khí từ sau bắn tới, chém thẳng về phía Chu Nhất Hàng!

 

Chiêu kiếm này như cầu vồng bay trên bầu trời, đột nhiên xuất hiện, khiến người ta khó lòng phòng bị, kiếm khí kiếm ý tập kích ý thức của Chu Nhất Hàng!

 

Chu Nhất Hàng không hề nghĩ ngợi, hai tay khép lại, kẹp lấy luồng kiếm khí này, hai tay khác vẫn đánh về phía Hứa Ứng.

 

---------------

 

Ngay lúc hai tay lão kẹp lấy kiếm khí, chỉ cảm thấy lực lượng trong kiếm khí bộc phát, không thể tiếp tục tấn công Hứa Ứng, hai tay còn lại cũng vội vàng chập lại, bốn tay hợp lực, khống chế kiếm này.

 

Hứa Ứng đột nhiên rảo bước lao tới, nhân lúc giữa người lão đang trống trải, giơ ngón tay điểm lên ngực lão, kiếm khí bộc phát!

 

“Xoạt!”

 

Một luồng kiếm khí xuyên qua Kim Cương Bất Hoại thân của lão, như một mũi đinh đâm vào trái tim lão!

 

Nhưng cũng may kiếm khí từ ngón tay Hứa Ứng không kinh khủng như hình tượng của đại đạo, chỉ đâm vào thân thể lão hai ba tấc là bị Kim Cương Bất Hoại thân ngăn cản.

 

Có điều, ngay tiếp đó, mười ngón tay của Hứa Ứng bay lượn, như cơn mưa xối xả trút xuống hoa lê, mười đầu ngón tay lần lượt ấn lên các huyệt vị của Chu Nhất Hàng!

 

Ngoan Thất còn chưa ổn định lại khí huyết tán loạn, chứng kiến cảnh tượng này chỉ cảm thấy xương cốt khắp người mềm nhũn.

 

Thứ Hứa Ứng đang thi triển chính là thủ pháp tháo xương của người bắt rắn, hắn từng bị Hứa Ứng đánh lệch xương cốt khắp người, cho nên mới bị Hứa Ứng bắt được.

 

Còn trong cảm giác của Chu Nhất Hàng, mỗi chỉ của Hứa Ứng đánh xuống lại như một mũi đinh đâm vào cơ thể mình, cắt đứt dòng chảy khí huyết của lão.

 

Trong lòng lão cực kỳ sợ hãi: “Đây là thủ đoạn gì? Vì sao hắn có thể nhìn ra tuyến đường vận hành công pháp của ta?”

 

Khí huyết của lão bị cắt đứt, lực lượng trên tay suy giảm, kiếm khí trên đỉnh đầu đột phá vòng vây từ bốn tay, đè lên bốn cánh tay lão, chém lên đỉnh đầu lão!

 

Đây chính là hình tượng của đại đạo mà Hứa Ứng lĩnh hội được trước căn miếu hoang.

 

Trong khe lớn chứa đựng kiếm khí kiếm ý của một vị cường giả kiếm đạo tuyệt thế, tuy Hứa Ứng chưa từng thấy những cường giả như vậy ra tay, nhưng từ kiếm ý còn sót lại y vẫn tìm hiểu được tinh túy của chiêu kiếm như cầu vồng trên bầu trời này.

 

Chiêu kiếm này gặp mạnh thì càng mạnh, nếu phía trước không có gì thì chắc chắn không có uy lực mạnh mẽ đến vậy.

 

Muốn phát huy hoàn toàn uy lực kiếm đạo trong chiêu kiếm này, thế thì buộc phải có thứ gì ngăn chặn.

 

Chính vì có ngọn núi kịch liệt của cõi âm ngăn cản nên kiếm ý của kiếm khách tuyệt thế kia mới gặp mạnh rồi càng mạnh, bổ đôi quả núi, khi chém đến chân núi thì lên tới cực hạn trước hắn chưa từng có, vượt qua chính mình!

 

Khi Hứa Ứng giao chiến với Chu Nhất Hàng cũng vậy, kiếm khí bị bốn cánh tay của Chu Nhất Hàng ngăn cản, uy lực tăng vọt, trực tiếp áp đảo lực lượng của Chu Nhất Hàng, chém lên đầu lão!

 

Cùng lúc đó, Ngoan Thất lại quẫy đuôi, tốc độ của chóp đuôi đã vượt qua tốc độ âm thanh, thôi thúc tất cả khí huyết trên người thi triển một đòn mạnh nhất, bộp một tiếng đánh lên người Chu Nhất Hàng!

 

“Đùng!’

 

Quần áo của lão già này nổ tung, Kim Cương Bất Hoại thân bị đánh tới mức máu me đầm đìa, đỉnh đầu cũng bị một kiếm chém thẳng một mạch tới tận mi tâm!

 

Chu Nhất Hàng mất đi trí óc, hai mắt đờ đẫn, thần trí mơ hồ, ngây ngây dại dại.

 

Hứa Ứng phát lực, tiếp tục chém xuống, nhưng kiếm khí lại không thể tiến thêm chút nào, gặp phải lực cản cực hạn.

 

 

 

Đột nhiên hắn thấy kiếm khí trong tay chấn động kịch liệt, khiến gan bàn tay của hắn xuất hiện một vết chém, vội vàng buông tay ra.

 

Kiếm khí đang chém lên đầu Chu Nhất Hàng đột nhiên bốp một tiếng nổ tung, những luồng kiếm khí của Hứa Ứng đâm vào cơ thể lão cũng lần lượt phát nổ.

 

Trong lòng Hứa Ứng thầm thấy nặng nề, y dùng chiêu thức đánh được vào người Chu Nhất Hàng, nhưng chênh lệch tu vi quá lớn nên cho dù y chiếm ưu thế về chiêu thức nhưng vẫn không thể giết chết Chu Nhất Hàng.

 

Hứa Ứng đột nhiên hét lớn một tiếng, phát động Thái Nhất Đạo Dẫn Công.

 

Quả chuông nhận ra ý đồ của y, vội vàng nói: “A Ứng, khấu quan cần có dược liệu hỗ trợ, nếu không khí huyết sẽ không đủ để vượt ải! Ngươi đừng làm bậy!”

 

Nó vừa dứt lời, đột nhiên thấy bầu trời đột nhiên rực sáng, ra là vô số hạt ánh sáng từ ánh mặt trời bên ngoài thế giới của miếu hoang chen chúc nhau chui vào, mật độ cao hơn ở bên ngoài tới mười lần!

 

Hạt ánh sáng lập tức hình thành một quầng sáng lớn cỡ nửa mẫu, độ sáng cũng cao hơn bên ngoài mười lần!

 

Dưới quầng sáng đó, khí huyết toàn thân Hứa Ứng tăng trưởng kịch liệt, quả chuông không khỏi kinh hãi, Hứa Ứng cứ như vừa được uống dược liệu khấu quan, khí huyết khuấy động dâng trào, ùa về phía cánh cửa thép đen trong khu vực Hi Di!

 

“Thái Dương tinh khí ở đây nồng nặc như vậy, còn hơn bên ngoài mười lần, chẳng lẽ là tiên giới thật à?” Quả chuông nghi hoặc.

 

Thái Dương tinh khí nồng nặc tới mức này, có uống dược liệu khấu quan hay không cũng không quan trọng.

 

“A Ứng, cái gọi là khấu quan chủ yếu ở chữ khấu, hỏi rõ huyền quan, cảm ngộ huyền căn thiên địa, mới có thể mở được huyền quan.”

 

Quả chuông nhanh chóng nói: “Có thơ làm chứng: tiên thiên nhất khí khấu quan nguyên, yểu yểu minh minh đại dược tồn. Điên đảo càn khôn thành thái tượng, vãng lai ly khảm lập huyền căn. Ngươi làm thế không phải cách vượt ải chính xác của luyện khí sĩ... Hả?”

 

Khí huyết trong cơ thể Hứa Ứng gầm thét lao tới, dưới lực trùng kích của khí huyết, cánh cửa thép đen dao động rung chuyển, hai cánh cửa vang lên tiếng kẽo kẹt, tách sang hai bên.

 

Y thậm chí không cảm ngộ càn khôn thái tượng, càng không có ly khảm huyền căn, trực tiếp dùng bạo lực cưỡng ép xung kích Vĩ Lư huyền quan!

 

Tòa huyền quan này còn có dấu hiệu bật mở.

 

Quả chuông ngây dại, chỉ thấy trong cơ thể Hứa Ứng vang lên từng tiếng sấm rền, từng luồng hào quang dài khoảng một xích bắn ra từ cơ thể y.

 

Thậm chí có thể thấy trong cơ thể y có một con rồng lớn tỏa sáng rực rỡ, như rồng hút nước, đang từ trên lao xuống, tấn công Vĩ Lư ở chỗ cuối cột sống, cố gắng phá mở huyền quan!

 

Tòa huyền quan đó chính là chỗ xương đuôi trên cơ thể con người, tên là Vĩ Lư!

 

Cửa này mà mở thì hiểu sinh tử, biết âm dương, mở thiên hà, đón nhận Thiên Đình ngọc lộ, khai thông Thiên sơn trong cơ thể!

 

Mỗi tầng thiên sơn mỗi tầng trời, từ đây con tu luyện đã có đường!

 

Quả chuông kinh hãi thầm nghĩ: “Nếu không phải ta ăn cắp khí huyết của hắn để chữa thương, e rằng lần này hắn có thể lập tức xông qua huyền quan! Đó là lỗi của ta, cần bù đắp.”

 

Nó cũng tự phát động pháp môn thổ nạp của mình, quả chuông hít một cái thở một cái, hình thể lúc lớn lúc nhỏ, quầng sáng lớn cỡ nửa mẫu trên bầu trời lập tức biến thành một mẫu!

 

Khí huyết của Hứa Ứng lập tức tăng vọt, một tiếng nổ vang lên, rốt cuộc Thuần Dương Ngọc Kinh cũng lao qua huyền quan như thép đen kia.

 

 

 

Nước thiên hà cuồn cuộn chảy tới.

 

Trong khu vực Hi Di, nước thiên hà từ chín tầng trời đổ xuống, vượt qua huyền quan, không ngừng chảy vào khu vực Hi Di, chảy qua đại lục bên dưới, xuyên qua núi sông, chỗ cao thì thành thác nước, bình nguyên thì thành hồ nước, khiến cho khu vực Hi Di, trở nên sinh động đa dạng không gì sánh được!

 

Hứa Ứng cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều được thiên hà thẩm thấu, nguyên khí sinh sôi, giới hạn của tu vi nguyên khí lúc trước đã biến mất!

 

Tu vi của y đang nhanh chóng tăng cường, khí huyết chất phác tinh khiết hơn hẳn lúc trước.

 

Được khí huyết càng ngày càng mạnh hỗ trợ, trong khu vực Hi Di của y, luồng kiếm khí như cầu vồng bay trên bầu trời cũng càng ngày càng rõ ràng.

 

Hứa Ứng ổn định lại thế lùi, ngẩng đầu nhìn Chu Nhất Hàng đang hồi phục vết thương như nhìn chó lợn, nóng lòng muốn thử; “Ngài chuông, để ta dùng trạng thái toàn thịnh đấu một đòn với lão ta.”

 

Quả chuông chần chừ rồi nói:

 

”Cẩn thận!”

 

Hứa Ứng lập tức cảm thấy khí huyết bản thân không ngừng tăng cường, đây là lần đầu tiên khí huyết của y khôi phục đỉnh cao kể từ sau khi gặp quả chuông!

 

Đột nhiên, một giọng nói từ xa vọng lại: “Nhất Hàng, sao lại chật vật như vậy?”

 

Tòa tiên sơn thứ năm từ từ bay lên, trôi lơ lửng phía xa, xe kéo của thứ sử Chu Hành đỗ dưới chân núi, rèm xe vén lên, cửa sổ xe ở bốn phía cũng mở rộng, Chu Hành bụng phệ ngồi trong xe cười nói: “Đây chính là yêu nhân Hứa Ứng? Cái tên Hứa Ứng có thể diễn giải công pháp yêu tộc?”

 

Bốn phía đang có rất nhiều người quan sát, nghe vậy đồng loạt nhìn về phía Hứa Ứng, ánh mắt kỳ dị.

 

Chu Nhất Hàng thấy thứ sử Chu Hành đã đến, trong lòng nghiêm nghị, chỉ sợ hắn ra tay ngăn cản mình giết chết Hứa Ứng báo thù cho Chu Dương, lập tức nổi giận gầm lên, phát động Kim Cương Bất Hoại thân và Đông Quân Bình Thiên ấn tới mức tận cùng, lao về phía Hứa Ứng!

 

Lão định phân thắng bại trong một đòn, đánh chết Hứa Ứng, lấy đầu hắn tế lễ Chu Dương!

 

Đột nhiên, một luồng kiếm khí sáng như tuyết soi sáng bầu trời, khiến cái bóng của cây cối xung quanh đều biến mất

 

Kiếm khí xé rách không trung, tạo ra tiếng kiếm ngâm sắc bén, viu một tiếng, lóe lên rồi biến mất không còn tung tích!

 

Trong khu rừng gần đó, rất nhiều lá cây đã đang lơ lửng trên không.

 

Những chiếc lá này đột nhiên đứt ra cùng một lúc, như có kiếm khí vô hình chém chúng thành hai nửa chỉnh tề!

 

Mỗi chiếc lá đều như vậy, chỉnh tề tới không có gì khác biệt!

 

Gió mát thổi qua, đám người đang quan sát trận chiến chỉ cảm thấy ý lạnh thấu xương, cứ như có thanh kiếm vô cùng sắc bén đang nhắm vào mình, sắp đâm rách da thịt mình.

 

Có người, lọn tóc bên cạnh gò má đang được gió thổi tung, lại lặng lẽ đứt rời, như bị thanh kiếm vô hình chém đứt.

 

Một thiếu niên đứng giữa đống lá cây lả tả. Trước mặt thiếu niên, thân thể như thần ma của Chu Nhất Hàng đứt đôi từ chính giữa, đang từ từ đổ sang hai bên!