Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 40: Hứa công tử mời uống trà



Cõi âm, bên cạnh Nại Hà, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng như vậy, khiến người ta không khỏi sợ hãi.

 

Hứa Ứng đề cao cảnh giác, bước chân chậm lại, đi qua cây liễu, người dưới gốc cây lên tiếng mời: “Hứa công tử, sao không tới đây ngồi?”

 

Ngoan Thất cảnh giác, hạ giọng nói: “Hứa Ứng, ‘người tới không có ý tốt’!”

 

Hứa Ứng gật nhẹ đầu rồi nói: “Đã đến rồi thì nên ở lại. Đối phương đã bố trí sẵn trận địa, hiển nhiên đã đợi rất lâu rồi, sẽ không dễ dàng thả chúng ta rời khỏi.”

 

Y đi tới đối diện người kia, nhún mình một cái rồi ngồi xuống. Mấy tên Ngưu Ma đứng sau lưng y nhưng không phải đứng dưới đất mà là đứng trong từng luồng âm phong, chân không chạm đất, âm u khủng khiếp.

 

Đây là chỗ dựa của Hứa Ứng.

 

Tuy không biết vì sao đám Ngưu Ma này lại đi theo mình, nhưng có đám Ngưu Ma và Bạch Cốt Đả Hồn tiên, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng có thể ứng phó.

 

Người đối diện là một ông lão mặt ủ mày chau, không nhìn ra được tuổi tác, chỉ có thể thấy từng nếp nhăn như đao, từng đao một khắc sâu vào da dẻ lão, cứ như sẽ khắc tới tận xương.

 

Đôi mắt lão cũng lõm sâu vào vành mắt, ngồi dưới ngọn đèn xanh mà đôi mắt như hai điểm lửa hương đỏ rực ẩn sâu trong vành mắt.

 

Trên người lão cũng có mùi hương khói kỳ lạ, thế nhưng bề ngoài lão không giống thần linh.

 

Lão già u sầu châm trà cho Hứa Ứng, cho dù Hứa Ứng đang khát nhưng vẫn không uống trà, dò hỏi: “Lão trượng nhận ra ta?”

 

Ngoan Thất nhìn chằm chằm vào chén trà, nuốt nước miếng. Nhưng ở đây chỉ có hai cái ghế, hai chén trà, không có phần của hắn.

 

Lão già u sầu cười nói: “Nhận ra chứ, khi ngươi còn bé ta còn bế ngươi nữa cơ.”

 

 

 

Hứa Ứng kinh ngạc nhìn lão, cố gắng nhớ lại tình hình bản thân khi còn bé: “Sao ta không nhớ lão trượng nhỉ? Nhà ta ở khu đất Hứa gia, khu đất Hứa gia đều họ Hứa, cha ta đứng thứ ba, tên là Hứa Tam Lang, mẹ ta là người thôn bên cạnh, tên là Lạc Anh Hoa. Trong nhà thì ta là con thứ, ta có một tỷ tỷ... Không đúng!”

 

Hai mắt y từ từ đỏ ngầu, trong đầu hiện lên tình cảnh ở Vọng Hương Đài, nhớ lại đứa bé va vào chân mình và cặp vợ chồng không thấy rõ gương mặt.

 

Ngoan Thất và quả chuông đều căng thẳng: “Nguy rồi, A Ứng lại sắp phát bệnh!”

 

Lão già u sầu ra hiệu cho y uống trà nói: “Khi còn bé ngươi có bệnh đau đầu, đến giờ vẫn chưa khỏi, đúng là đáng thương.”

 

Hứa Ứng đau đầu như muốn nứt, nâng chén trà lên rồi lại đặt xuống, cười nói: “Nếu lão trượng từng bế ta, chắc cũng biết rất nhiều chuyện hồi bé của ta đúng không?”

 

Lão già u sầu thấy y không uống trà, gương mặt càng buồn bã. Đột nhiên giữa bầu trời sấm vang chớp giật, có một ngôi miếu lớn bay trên không trung, chỉ nghe giọng nói của na tiên áo trắng vang lên: “Tên tiểu quỷ nuôi con rắn lớn, ngươi nấp đâu rồi? Đừng có trốn! Ngươi quay lại đây nghịch hai kiếm cho ta xem nào!”

 

Hứa Ứng và Ngoan Thất biến sắc, quả chuông cũng kêu coong một tiếng, chỉ có đám Ngưu Ma vẫn bình tĩnh tự nhiên, đứng trong âm phong xì mũi một cái.

 

Đang lúc Hứa Ứng định đứng dậy cáo từ thì lão già u sầu nói: “Ngươi có thể yên tâm, hắn sẽ không tìm ra chỗ ta đâu. Chẳng bao lâu sau Thông phán của Vĩnh Châu quỷ phủ Lăng Hữu Đạo sẽ đi qua nơi này, dẫn hắn đi.”

 

Ánh mắt Hứa Ứng lấp lóe, lặng lẽ phát động Thiên Nhãn quan sát lão, cười nói: “Lão trượng xưng hô ra sao?”

 

Trong mi tâm của y, thần thức hóa kính, Thiên Nhãn mở rộng, chiếu rọi lão già u sầu.

 

Hứa Ứng thầm chấn động, chỉ thấy sau lưng lão già u sầu có một vị thần nhân hùng vĩ vô biên, thần nhân này ngồi ở trong hư không, tỏa ra vạn ánh hào quang, không thể nhìn thẳng vào được!

 

“Luyện khí sĩ!”

 

Hứa Ứng thầm căng thẳng, vội vàng giải trừ Thiên Nhãn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám có dị động gì.

 

Không ngờ lão già u sầu này cũng giống như thiếu nữ trong quan tài, là luyện khí sĩ!

 

 

 

Nhưng chẳng phải thiếu nữ trong quan tài nói luyện khí sĩ đã tuyệt tích rồi à? Lão già u sầu này tới từ đâu?

 

Lão già u sầu kia cũng nhận thấy chút dị trạng, dường như bị người khác nhìn lướt qua, nhưng cảm giác này lập tức biến mất, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, nhìn quanh bốn phía. Xung quanh chỉ có quỷ thần của căn miếu hoang đang đi qua đi lại cùng với na tiên áo trắng cưỡi căn miếu lớn chạy loanh quanh, truy tìm tung tích đám người Hứa Ứng, ngoài ra không có cao nhân nào khác.

 

“Chẳng lẽ có cao thủ ẩn nấp xung quanh?”

 

Lão không tìm ra người vừa dò xét mình, trong lòng thầm đề phòng nói: “Na tiên ở Thủy Khẩu miếu họ Trần, tên là Miên Trúc, từng là hoàng đế của Nam Điền quốc. Hắn ngưỡng mộ văn hóa Thần Châu, tới Thần Châu xin học. Người này đúng là có thiên phú kinh người, phúc duyên cũng cực kỳ dồi dào, sau khi học được truyền thừa của na sư đã mở bí tàng Ngọc Kinh, lại nhận được truyền thừa thần bí. Sau khi về nước, tu vi thực lực của hắn mỗi ngày tiến xa ngàn dặm, chỉ trăm năm ngắn ngủi đã tu luyện tới cảnh giới na tiên.”

 

Hứa Ứng thấy lão nói về lai lịch của na tiên, không khỏi tập trung lắng nghe.

 

Lão già u sầu nói: “Trần Miên Trúc thọ ba trăm sáu mươi bảy tuổi, khi tu thành na tiên hắn tự cảm nhận được tuổi thọ của mình có hạn, cho nên đã tự chuẩn bị hậu sự cho mình. Hắn tập trung quốc lực của Nam Điền quốc, để người trong đế quốc thờ phụng thần linh, chế tạo từng bức tượng thần. Đến khi tuổi thọ hắn sắp hết, rốt cuộc hắn cũng chế tạo được Thủy Khẩu miếu, một mặt nối với dương gian, một mặt nối với cõi âm. Hắn đặt nơi ẩn cảnh ẩn hóa của mình trong cõi âm, muốn làm một na tiên bất tử bất diệt, âm dương lưỡng thể cùng tồn tại. Hắn nô dịch các thần linh chế tạo linh đan cho mình, hầu hạ hắn mọi sinh hoạt thường ngày, để hắn tiếp tục sống những ngày tháng như hoàng đế. Có câu sống sướng như tiên, chắc cũng chỉ đến vậy mà thôi. Mãi tới một ngày...”

 

Hứa Ứng tiếp lời: “Mãi tới một ngày, một kiếm chém tới, cắt mở địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của hắn! Có cường giả tuyệt thế đi vào nơi ẩn hóa của hắn, chém chết hắn!”

 

Lão già u sầu sắc mặt kỳ quái nói: “Người cầm kiếm lao vào địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của hắn không hề giết hắn, mà là ăn hắn.”

 

Trong lòng Hứa Ứng dâng lên một ý lạnh, từ xương cụt lên tới đầu óc, giọng nói khàn khàn: “Ăn hắn?”

 

Y bất giác uống hớp trà, làm lướt cổ họng.

 

Ngoan Thất và quả chuông nghe chuyện tới phát nghiện, hoàn toàn không chú ý tới chuyện này.

 

Lão già u sầu nói: “Ăn sạch sành sanh, chỉ còn lại một tấm da, thậm chí hồn phách cũng bị nuốt trọn. Kẻ đã ăn hắn ăn rất kỹ lưỡng, cứ như đang thưởng thức sơn hào hải vị mà mình tự nấu, thậm chí không nỡ lãng phí một chút xíu nào.”

 

Nói tới đây yết hầu của lão cũng không nhịn nổi, di chuyển trên xuống một lượt, cứ như vừa nước nước miếng, lại như na tiên là món ngon khiến người ta thèm thuồng.

 

---------------

 

Lão già u sầu nhấc ấm trà, rót trà cho Hứa Ứng, tiếp tục nói: “Nếu là cái chết bình thường, Trần Miên Trúc đã chẳng có oán khí sâu đậm như vậy, chính vì hắn bị ăn sống từng miếng từng miếng một, ăn tới lúc chỉ còn lớp da cho nên mới có oán khí ngập trời. Thật ra hắn chỉ còn sót lại một chút ý thức ít ỏi.”

 

Hứa Ứng đột nhiên hiểu ra, uống trà nói: “Hèn gì thực lực của hắn có vẻ rất mạnh nhưng thực ra lại không mạnh như vậy.”

 

Lão già u sầu nói: “Hắn bị người ta ăn sạch, chỉ còn lại lớp da thì có bao nhiêu thực lực cơ chứ? Chẳng qua là miệng cọp gan thỏ, ức hiếp đám đại na, gặp phải cao thủ thì chịu thiệt ngay thôi. Được rồi, Thông phán của quỷ phủ đã dẫn hắn đi rồi.”

 

Lúc này trên trời vang lên tiếng hét sợ hãi của Lăng Thông phán, na tiên áo trắng cười ha hả nói: “Cái tên thần linh tượng gỗ nhà ngươi trên người không có mấy lạng thịt mà dám tới chỗ ta giở thói ngang ngược à?”

 

Giọng nói của Lăng Thông phán vang lên: “Ta chính là Thông quán của âm đình, ngươi dám làm gì ta? Giết ta là vi phạm luật trời, ngươi có chịu nổi không!”

 

“Âm đình là cái quái gì? Ngày khác ta sẽ giết tới âm đình, lên làm thiên tử âm đình!”

 

Âm thanh của họ xa dần, Hứa Ứng thở phào một tiếng cười nói: “Đa tạ lão trượng.”

 

Lão già u sầu nói: “Hứa công tử, mời đi đi.”

 

Hứa Ứng đứng dậy, trước mắt mơ hồ, lung lay đầu, lập tức tỉnh táo lại, dẫn Ngoan Thất và mấy con Ngưu Ma đi vào bóng tối mênh mông, thân hình dần dần biến mất.

 

Lão già u sầu trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày sau vẫn không nói ra lời.

 

Một lúc sau, lão già u sầu la lên thất thanh: “Mạnh Bà, rõ ràng trà của ngươi có pha thêm nước rồi! Mà đâu phải trà pha thêm nước, có mà là nước pha thêm trà?”

 

Lão tức tới mức tay chân run rẩy, đường đường Mạnh Bà thang, Mê Hồn thang mà chỉ khiến Hứa Ứng mơ mơ màng màng một thoáng, sau đó lại tỉnh táo lại, cứ như chẳng hề bị trúng thuốc.

 

Chắc chắn Mạnh Bà đã cho nước vào đây!

 

“Không được, ta nhất định phải tới chất vấn rõ ràng với Mạnh Bà, để bà ta giải thích cho ra nhẽ!”

 

Lão già u sầu đứng dậy, thu dọn bàn ghế, cất đồ uống trà đi, tiện tay sờ sang cây dù bên cái bàn đá, nhưng lại sờ vào khoảng không.

 

Lão già u sầu lại giơ tay ra sờ, nhưng vẫn không thấy cây dù, không khỏi tức giận nói: “Cây dù của ta đâu rồi? Tên khốn kiếp nào trộm dù của ta?”

 

Lão thầm lo lắng: “Hay là cao thủ âm thầm nhìn lén ta một cái đã ra tay? Hắn nấp trong bóng tối thăm dò ta, lại lặng lẽ trộm mất cây dù của ta, chẳng lẽ hắn đang thị uy với ta?”

 

 

 

Lão cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, cất cao giọng nói: “Là vị bằng hữu nào đang đùa bỡn với lão hủ? Có thể hiện thân không?”

 

Lão đợi một lúc lâu nhưng xung quanh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, bèn bước từng bước một về phía sau, phòng thủ nghiêm ngặt, đề phòng có người nấp trong bóng tối đánh lén.

 

Lão đột nhiên tung người nhảy lên, hóa thành một luồng sáng biến mất trên bầu trời quang đãng, bấy giờ mới thở phào một tiếng: “Cho dù là vị đại cao thủ này cũng không thể tìm được chút sơ hở nào của ta!”

 

“Cuối cùng cũng tới Vô Vọng sơn!”

 

Đám người Hứa Ứng trở lại Tần Nham động trong Vô Vọng sơn, đi vào Nê Hoàn cung. Ngoan Thất mừng rỡ tới phát khóc, nói: “Ta ra khỏi động hai lần đều suýt nữa mất mạng, sau này sẽ không ra ngoài nữa!”

 

Quả chuông mang theo một cây dù bay ra từ sau ót Hứa Ứng, hiếu kỳ nói: “Sao lần trước ngươi lại suýt chết?”

 

“Ta gặp phải một người bắt rắn, bị hắn đuổi ba ngày ba đêm.”

 

Ngoan Thất quan sát cây dù, nghi hoặc nói: “Ngài chuông, cái dù này là sao?”

 

Quả chuông đương đương đắc ý nói: “Ta thấy nó tựa ở chân bàn, khá là bắt mắt, nhân lúc lão già kia lơ đễnh thất thần thì tiện tay lấy đi, quả nhiên lão ta không phát hiện ra.”

 

Ngoan Thất giơ chóp đuôi cuốn lấy cây dù, bộp một tiếng bung dù ra, giơ lên đầu mình, trông cứ như trên đầu có một cây nấm nhỏ. Hắn nói: “Bé quá.”

 

Cây dù này vù một tiếng hóa to, vừa vặn che đủ cái đầu hắn. Ngoan Thất tấm tắc lấy làm lạ, nói: “Còn là một món pháp bảo!” Rồi không chịu trả lại cho Quả chuông.

 

“A Ứng có ngài chuông rồi, đương nhiên cây dù này thuộc về nhị đương gia của Tần Nham động!” Y thầm nghĩ trong lòng.

 

Hứa Ứng cầm cây roi bằng xương trắng, quan sát tỉ mỉ. Đầu lâu ở ngọn mũi roi lúc lắc nhẹ, dương dương tự đắc, phát ra tiếng cười lách cách.

 

Cây roi này chuyên đánh hồn phách. Người sống, người chết hay thậm chí cả thần linh, hễ có hồn phách là có thể đánh, thậm chí ngay cả Thành hoàng và đám quỷ thần trong miếu hoang cũng bị nó đánh cho người co rúm ró khóc lóc thảm thiết. Nhưng Bạch Cốt Đả Hồn tiên lại không đánh được Hứa Ứng, khiến y khá tò mò.

 

“Sao ta không sợ cây roi này?”

 

Hứa Ứng buồn bực, đưa roi cho Ngoan Thất nói: “Quất ta một roi đi.”

 

Ngoan Thất cầm roi trên tay, dốc hết can đảm hô to: “A Ứng, ngươi bảo ta đánh đấy nhớ, không được đổi ý đâu!”

 

Hứa Ứng thúc giục: “Nhanh lên đi!”

 

 

 

Hứa Ứng vung roi quất xuống,hô to: “Hôm nay đánh roi này là báo mối thù bị ngươi truy sát, từ nay huynh đệ chúng ta đã xong ân oán, không ai nợ ai!”

 

“Đùng!”

 

Hắn quất roi xuống đánh trúng người Hứa Ứng, Hứa Ứng chỉ cảm thấy hồn phách hơi chấn động, ngoài ra không có cảm giác gì.

 

Dám Ngưu Ma cũng theo Hứa Ứng đi vào Tần Nham động, thấy Ngoan Thất quất Hứa Ứng, không khỏi tức giận, lao nhao giơ roi quất về phía Ngoan Thất.

 

Ngoan Thất cuống quít kêu la: “Hắn bảo ta đánh mà, có phải ta... Á~ đau!”

 

Hắn trúng một roi, đau tới không muốn sống, ngã lăn dưới đất, bầy trâu lập tức vây quanh, vung roi đánh lia lịa, chỉ nghe tiếng kêu la thảm thiết và tiếng roi quất bôm bốp vang lên không ngừng.

 

Hứa Ứng vội vàng đi tới ngăn cản bầy trâu, lúc này mới cứu được Ngoan Thất, chỉ thấy con rắn đã bị đánh tới mức sùi bọt mép, hở thở thoi thóp, yếu ớt nói: “A Ứng, khoản nợ của ngươi vẫn chưa thanh toán xong...”

 

Hứa Ứng nghi hoặc nói: “Vì sao Tiểu Thất bị đánh thê thảm như vậy mà ta không có cảm giác gì?”

 

Quả chuông cũng lấy làm khó hiểu nói: “Đả Hồn tiên chuyên đánh hồn phách, chẳng lẽ hồn phách của ngươi khác với tất cả mọi người. Ngươi đợi một chút, ta gõ hồn phách của ngươi ra thử xem!”

 

Nó không đợi Hứa Ứng đáp lời, đột nhiên phát ra tiếng coong lớn, Hứa Ứng bị chấn động tới mức đờ đẫn, mở mắt ra, chỉ thấy một bản thân khác đang đứng trước mặt mình.

 

Quả chuông nói: “Đừng nhìn nữa, đó là thân thể ngươi, ngươi mới là hồn.”

 

“Ta mới là hồn?” Hứa Ứng kinh ngạc nói.

 

Quả chuông quan sát y từ trên xuống dưới nói: “A Ứng, nói thật cho ta biết, ngươi ăn bao nhiêu viên Vạn Linh đan rồi?”

 

Nó cực kỳ bứt dứt nói: “Hồn phách của ngươi đã sắp biến thành thật rồi!”

 

Vọng Hương Đài.

 

Viên Thiên Cương vuốt ve chòm râu của mình, nghi hoặc nhìn lão già đang bước đi không nhanh không chậm về phía cầu Nại Hà, chỉ thấy lão già kia mặt ủ mày chau, không biết đang gặp chuyện ưu phiền gì.

 

“Nhưng, cây dù của hắn đâu?” Viên Thiên Cương nghi hoặc nói.