Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 47: Hắc thủ phía sau màn quá thơm



Hứa Ứng nghe vậy da đầu tê dại, mười bảy vị na tiên ẩn cư trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của bản thân, muốn làm tiên nhân cõi trần, chẳng ngờ lại không còn một ai sống sót!

 

Như vậy con đường tu luyện của na sư có còn ý nghĩa và giá trị hay không?

 

“Khi còn sống bọn họ đã gặp chuyện rất khủng khiếp, ta kiểm tra thi thể của bọn họ, hầu như ai cũng như quỷ na tiên này, chỉ còn lại bộ da.”

 

Chu Tề Vân kiểm tra kỹ lưỡng bộ da của na tiên áo trắng, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, nói: “Còn một số thi thể na tiên coi như nguyên vẹn, chỉ thiếu hụt một bộ phận, ví dụ như na tiên tu luyện bí tàng Nê Hoàn, thiếu mất Nê Hoàn cung trong đầu óc. Na tiên tu luyện bí tàng Giáng Cung bị người ta móc mất trái tim, còn có người bị cắt hai chân, chặt đầu vân vân.”

 

Hứa Ứng và Ngoan Thất không nhịn được, đồng thời rùng mình.

 

Theo suy đoán của bọn họ, người giết những na tiên này chính là người truyền thụ công pháp cho bọn họ, cũng là sư phụ của bọn họ!

 

Nhưng theo như Chu Tề Vân miêu tả, bọn họ càng giống thức ăn được nuôi dưỡng, thực khách khó tính chỉ chọn vị trí ngon nhất để thưởng thức, có kẻ Nê Hoàn ngon miệng, có kẻ trái tim ngon miệng nên chỉ ăn những vị trí này.

 

Ngoan Thất không nhịn được nói: “Ta từng đọc trong sách, có một số người phi thăng như ve sầu thoát xác, thân thể như xác ve, thân thể là túi da, nó dính tới những thứ tầm thường của chúng ta, phải lột bỏ túi da mới có thể phi thăng. Như vậy liệu có phải, thật ra những na tiên chỉ còn lại túi da đã phi thăng rồi không?”

 

Chu Tề Vân kinh ngạc nói: “Ngươi đọc nhiều sách nhỉ.”

 

Ngoan Thất đắc ý ngẩng đầu lên, giọng điệu mang vẻ khiêm tốn nói: “Nhà họ Ngưu chúng ta là dòng dõi thư hương, cất giữ rất nhiều sách, trong lúc rảnh rỗi ta cũng đọc một ít.”

 

Hắn nhớ tới bây giờ nhà cũng đã mất, chỗ sách đó chắc cũng bị chôn dưới đáy nước, vinh quang ba đời ông cháu nhà họ Ngưu đều trôi theo làn nước, không khỏi đau lòng.

 

Chu Tề Vân nghe thấy ba chữ nhà họ Ngưu, không khỏi cau mày, chẳng hiểu nổi tại sao gia tộc này lại họ Ngưu. Hắn lại không biết sự cố do mình vô tình để lại quyển Tượng Lực Ngưu Ma quyền.

 

“Ta cũng biết có cách nói như vậy. Còn một cách nói khác là vũ hóa phi thăng, tức là bọn họ lột xác thành bướm, lột bỏ lớp vỏ ban đầu, trở thành một hình thái mà chúng ta không thể hiểu được.”

 

Chu Tề Vân nói “Nhưng ta đã nghiên cứu kỹ lưỡng bộ da được lưu lại bởi những kẻ được gọi là người phi thăng, phát hiện thật ra bọn họ bị ăn mất chứ không phải cái gọi là phi thăng.”

 

 

 

Ngoan Thất nói: “Còn một pháp môn phi thăng nữa tên là kiếp hỏa phi thăng, tức là na tiên tọa hóa, trên người có kiếp hỏa cháy lên, thân thể chỉ còn lại một mảng tro bụi nhưng chân hồn của bọn họ đã phi thăng lên tiên giới.”

 

Chu Tề Vân không nhịn được nhìn hắn thêm một lượt, khen: “Ngươi đọc nhiều sách thật đấy. Ngươi biết một cách nói khác không, binh giải phi thăng?”

 

Ngoan Thất gật đầu nói: “Biết. Theo truyền thuyết khi na tiên qua đời hay bị người khác giết chết, chôn trong quan tài, khi mở quan tài nhìn vào không có thi thể, chỉ có mấy thứ như quần áo móng tay, nghe đồn đó là binh giải phi thăng hay là thi giải phi thăng. Bọn họ lưu lại móng tay và quần áo là vì che mắt người khác, không tới mức kinh thế hãi tục.”

 

Từ đầu đến cuối Hứa Ứng không thể chen miệng được, chỉ có nước nghe họ bàn luận, thầm nghĩ: “Xem ra đọc sách cũng có chút tác dụng, ta không thể bàn về mấy thứ này được.”

 

Chu Tề Vân nói: “Nếu tất cả những thứ đó đều là giả thì sao? Nếu đám na tiên đó không phi thăng mà là bị người ta ăn tới mức chỉ còn quần áo và móng tay thì sao?”

 

Ngoan Thất mặt mũi tối sầm lại, tức giận nói: “Chẳng lẽ trong sách đều là lừa gạt?”

 

Chu Tề Vân nói: “Ngươi phải xem là sách do ai viết. Nếu là sách do ta viết, ta sẽ vạch trần những thủ đoạn lừa đảo đó, viết rõ sự thật tanh máu, tránh cho hậu nhân lầm đường lạc lối!”

 

Hắn vứt bộ da người của na tiên áo trắng xuống, rảo bước đi ra khỏi ngôi miếu, nói: “Mười bảy vị na tiên này, sư phụ của bọn họ chính là thủ phạm đầu sỏ! Những lão già đó truyền công không phải truyền thụ đạo thống của bản thân, mà là cắt rau hẹ!”

 

Hắn cười lạnh nói: “Coi anh hùng hào kiệt trong thiên hạ như rau hẹ, cắt lứa này là tới lứa khác! Nhưng ta lại không muốn làm rau hẹ! Ta muốn lật bàn!”

 

Hứa Ứng đuổi theo hắn, chỉ thấy bên ngoài ngôi miếu đứng đầy người, lít nha lít nhít, khiển xung quanh đen kịt.

 

Khí tức của những người này cực kỳ cường đại, biển hỗn độn xao động sau lưng, từng động thiên tỏa sáng rực rỡ bóp méo thời không, cảm vào trong biển, hấp thu năng lượng.

 

Động thiên tỏa ra ánh sáng chói mắt, thậm chí khiến cho mặt trời ở thế giới trong miếu cũng mất vẻ rực rỡ.

 

“Cao thủ Chu gia nhiều như sao trên trời!” Hứa Ứng không nhịn được thán phục.

 

Đây là thế gia khổng lồ tới mức nào, là thế lực khổng lồ tới mức nào!

 

 

 

Chu Tề Vân đứng trước cửa miếu, giọng nói vang vọng khắp dãy núi: “Con cháu và môn sinh họ Chu nghe mệnh lệnh của ta. Gặp miếu phá cửa, gặp nhà dỡ ngói, kể cả đinh trên quan tài cũng phải nhổ ra, dọn sạch địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa này cho ta!”

 

Các cao thủ Chu gia dồn dập cúi người: “Vâng!”

 

Bọn họ chia ra bốn phương tám hướng, bất cứ thứ gì hữu dụng đều được dỡ xuống mang đi, cho dù là ẩn cảnh mà na tiên áo trắng lưu lại cũng bị na sư cường đại luyện hóa, bỏ vào từng đồ chứa đặc biệt.

 

Hứa Ứng còn chứng kiến tấm da của na tiên áo trắng cũng bị bọn họ cuốn lại.

 

Thậm chí còn có người tới năm tòa tiên sơn, cắt từng tảng máu thịt ra, đặt trong đồ chứa nuôi dưỡng, không biết định làm gì.

 

Đám thần linh đã hóa đá cũng bị bọn họ vác đi, không còn một mảnh.

 

Bọn họ hành động trật tự ngay ngắn, xem ra không phải lần đầu làm chuyện này mà đã làm rất nhiều lần.

 

Chu Tề Vân vẫn đi đằng trước, dưới chân Hứa Ứng và Ngoan Thất tự hiện lên mây khói, một người một rắn đứng trên mây, không kiềm chế được đi theo hắn.

 

“Chu tiền bối, tám mươi mấy năm qua ngươi đã tìm được nhiều na tiên như vậy nhưng không một ai sống sót hay sao?” Hứa Ứng dò hỏi.

 

Chu Tề Vân dừng chân, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Ta tìm được mười bảy na tiên đã chết, nhưng còn có một số địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa trống rỗng, vừa không có thi thể na tiên vừa không có tro tàn. Ta cũng không dám khẳng định bọn họ có còn sống hay không, chẳng qua hy vọng xa vời.”

 

Hứa Ứng hiểu ý hắn.

 

Na tiên đi vào địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa thì cơ bản là tuổi thọ đã cạn kiệt, cho dù nhận ra cạm bẫy bỏ chạy, chỉ e không sống được mấy năm.

 

“Sau khi ta nhận ra cạm bẫy trong công pháp, tìm kiếm tam sơn ngũ nhạc, tìm được những na tiên chết trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của mình, tuy trong lòng thất vọng nhưng không phải không có thành quả gì.”

 

Chu Tề Vân đi tới lối vào thế giới miếu hoang, tiếp tục chủ đề lúc trước, nói: “Người có thể trở thành na tiên đều không phải loại tầm thường. Hoặc ít hoặc nhiều, bọn họ cũng ý thức được vấn đề trong công pháp của na sư. Có một số na tiên thậm chí đã đi rất xa, bọn họ thử tìm kiếm cách giải quyết trong hệ thống tu luyện cổ xưa hơn. Ta tìm được một số yêu pháp trong di vật của bọn họ.”

 

---------------

 

Ngoan Thất há miệng định lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn không nói tới suy đoán yêu tộc dẫn dắt văn mình của mình, thầm nghĩ: “Dù sao họ Chu cũng là nhân tộc, cho dù ta vạch trần âm mưu của lũ nhân tộc cũng chỉ là rút dây động rừng. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

 

Hứa Ứng nói: “Cái gọi là yêu pháp thật ra là công pháp của luyện khí sĩ thượng cổ, nhưng không biết vì sao lại thất truyền, biến thành công pháp của yêu quái. Bọn họ nhắc nhở Chu tiền bối theo hướng này?”

 

Chu Tề Vân thản nhiên nói: “Tuy bọn họ thất bại nhưng kinh nghiệm của bọn họ rất hiếm thấy.”

 

Hứa Ứng ánh mắt lấp lóe, thử dò xét: “Còn lần này ngươi tới vùng đất mới ở Vĩnh châu là để tìm ta, để ta giải mã công pháp luyện khí sĩ giúp ngươi, giải quyết cạm bẫy trong công pháp của ngươi?”

 

Chu Tề Vân cười ha hả lắc đầu nói: “Cạm bẫy trong công pháp của ta đã bị ta giải quyết rồi, nếu không một trăm bảy mươi năm trước ta cũng chẳng dám đột phá, mở ra bí tàng tầng thứ chín.”

 

Trong giọng điệu của hắn mang rõ vẻ tự tin và tự phụ, nói: “Lần này ta tới vùng đất mới chỉ vì ba chuyện! Chuyện đầu tiên cũng là chuyện nhỏ nhất, chính là giết chết chủ nhân Nê Hoàn cung, chấm dứt tai họa sau này!”

 

Hứa Ứng tâm thần chấn động mãnh liệt, nhìn theo bóng lưng hắn.

 

Chu Tề Vân tuyệt đối không phải người tốt, nhưng không biết vì sao lại cực kỳ cuốn hút.

 

Chu Tề Vân chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt rực sáng: “Tuy hắn có ơn dạy dỗ ta, nhưng lại rắp tâm ăn thịt ta, ta không thể khoanh tay chờ chết. Trước đây ta không tự tin có thể diệt trừ hắn, nhưng bây giờ ta có. Trận đánh ở Vô Vọng sơn là trận đầu tiên giữa ta và hắn, ta còn phải đề phòng kẻ khác nên bị hắn chạy trốn. Nhưng chắc chắn hắn sẽ trở lại.”

 

Hắn thong dong nói tiếp: “Lần sau, ta sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội nào.”

 

Hứa Ứng dò hỏi tiếp: “Chuyện thứ hai thì sao?”

 

Chu Tề Vân khẽ mỉm cười nói: “Chuyện thứ hai, ta định bắt chước Chí Đạo Đại Thánh Minh Hiếu hoàng đế, đích thân tới cõi âm một chuyến, nói chuyện với thiên tử âm đình một chút. Ta không hy vọng khi ta dốc toàn lực ứng phó lại có người đâm đao sau lưng mình.”

 

Hứa Ứng nhìn hắn, trong lòng khó mà tin nổi. Tới âm đình đàm phán với thiên tử âm đình, chẳng lẽ Chu Tề Vân đã có chiến lực như Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế?

 

Chu Tề Vân khẽ mỉm cười: “Chuyện thứ ba mới là quan trọng nhất, ta làm hai chuyện trước chỉ là trải đường cho chuyện thứ ba.”

 

Hứa Ứng lấy lại bình tĩnh hỏi: “Thế chuyện thứ ba là gì?’

 

Chu Tề Vân mỉm cười nói: “Đợi sau khi ta giết chết chủ nhân Nê Hoàn cung rồi mới nói, bây giờ còn hơi sớm. Hứa Ứng, ngươi ở lại bên cạnh ta, giúp ta giải mã [Đà Ẩu tiên thư].”

 

 

 

“[Đà Ẩu tiên thư]?” Hứa Ứng nghi hoặc.

 

“Một quyển tiên thư mà Chu gia chúng ta tìm được trong động thiên thượng cổ ở Đô Kiệu sơn, cực kỳ huyền diệu, tối nghĩ khó hiểu. Chủ nhân động thiên tên là Đà Ẩu cho nên gọi là [Đà Ẩu tiên thư].”

 

Chu Tề Vân nói :”Chu gia ta có không ít tuấn kiệt đang giải mã tiên thư, đã phá giải được khá nhiều nội dung hữu dụng. Hứa Ứng, ngươi có năng lực giải mã tiên thư, Chu gia ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

 

Khóe mắt Hứa Ứng giật một cái, nói: “Chu tiền bối mời chào chân thành như vậy, lại là tiền bối của ta, đương nhiên ta sẽ không cự tuyệt. Có điều ta từng giết Chu Dương, Chu Nhất Hàng, chỉ e tới Chu gia sẽ có một số khúc mắc.”

 

Chu Tề Vân lắc đầu nói: “Bọn họ không dám làm gì quá đáng với ngươi.”

 

“Tiền bối hiểu lầm rồi.”

 

Hứa Ứng sắc mặt bình tĩnh nói: “Ý của ta là, ta sẽ đánh trả.”

 

Chu Tề Vân nhìn y một lúc lâu rồi cười nói: “Người có can đảm giết thần đúng là ngang ngược. Ngươi cứ việc đánh trả.”

 

Bọn họ ra khỏi thế giới miếu hoang, trở lại trong Thủy Khẩu miếu, lại thấy không ngờ trong Thủy Khẩu miếu còn có người. Thiếu niên đứng phía trước diện mạo thanh tú, áo trắng viền xanh, chính là Nguyên Vị Ương. Sau lưng hắn chính là lão đầy tớ mặc đồ xanh Kiêu bá.

 

Hai người vốn ở ngay gần Thủy Khẩu miếu, vì cứu Hứa Ứng mà xung đột với Chu Vũ Bà, sau bị Chu Vũ Bà chạy trốn. Hai người đuổi theo rất lâu mà vẫn không tìm được Hứa Ứng và Chu Vũ Bà.

 

Đúng lúc này lại thấy Chu Tề Vân cưỡng ép phá bỏ lớp ngụy trang của Thủy Khẩu miếu, để lộ ra năm ngọn tiên sơn, hai người vội vàng chạy tới Thủy Khẩu miếu, không ngờ lại gặp đám người Hứa Ứng ở đây.

 

Ánh mắt Nguyên Vị Ương nhìn sang Chu Tề Vân, lông mày cau vào, lại nhìn sang Hứa Ứng.

 

Kiêu bá đi theo sau lưng hắn, quan sát Chu Tề Vân, không thể nhận ra hắn là lão tổ của Chu gia.

 

Hơn hai trăm năm trước Chu Tề Vân công thành danh toại, sau đó luôn ẩn cư ít khi lộ diện, vì vậy Kiêu bá cũng chưa từng gặp hắn.

 

Nguyên Vị Ương đang định lên tiếng, do Hứa Ứng cười ha hả nói: “Vị Ương, ngươi cũng tới à? Đã lâu không gặp!”

 

 

 

Y đi tới, kéo tay Nguyên Vị Ương, lặng lẽ nắn bóp, cười nói: “Chu tiền bối, vị này là cố nhân của ta ở Linh Lăng thành, Vị Ương, đây là Chu tiền bối của Chu gia, là nhân vật số một trong Chu gia.”

 

Y lại nắn bóp tay Ngoan Thất, trong lòng thầm buồn bực: “Sao tay hắn mềm mại như vậy? Làn da cũng nhẵn nhụi hơn ta nhiều, trơn bóng ra ấy. Mấy bé trai trong thành được chăm sóc tốt quá, không như mấy lão già nông thôn chúng ta, cực kỳ thô ráp.”

 

Kiêu bá nhìn chằm chằm vào tay y, trong mắt suýt nữa phun ra lửa.

 

Hứa Ứng lại nắn bóp, đúng là trơn bóng.

 

Nguyên Vị Ương mặt không đổi sắc rút tay ra, nói khẽ: “Nếu ngươi đã không tiện, vậy Vị Ương xin cáo lui trước.”

 

Hắn xoay người rời khỏi, Kiêu bá hung hăng trừng mắt với Hứa Ứng một cái rồi vội vàng đuổi theo hắn.

 

Nhưng ngay lúc này giọng nói của Chu Tề Vân vang lên: “Họ Nguyên? Nguyên Vô Kế của Nguyên gia các ngươi có bản lĩnh không tồi, ta từng giao thủ với hắn. Đáng tiếc hắn thua ta một chiêu.”

 

Nguyên Vị Ương dừng bước, Kiêu bá biến sắc, thế mới biết vừa rồi Hứa Ứng có ý tốt.

 

Nguyên Vô Kế là lão tổ tông của Nguyên gia, tu vi thông thiên triệt địa, cao thâm khó dò, từ lâu đã là thần thoại trong Nguyên gia!

 

Còn thiếu niên bạch mi này lại nói Nguyên Vô Kế thua hắn một chiêu, như vậy người này chỉ có thể là lão tổ tông của Chu gia!

 

Chu Tề Vân nói với giọng điệu không cho phép phản bác: “Giải mã [Đà Ẩu tiên thư] cần người có thiên phú cực cao, thiên phú của người trong Nguyên gia các ngươi cũng rất cao, ngươi ở lại.”

 

Kiêu bá đang định nổi nóng thì lại bị Nguyên Vị Ương giơ tay chặn lại. Nguyên Vị Ương cúi người nói: “Nâò dám không tuân lệnh?”

 

Hắn đi tới bên cạnh Hứa Ứng, lẳng lặng đứng đó, không nói một lời, cứ như mọi chuyện vừa xảy ra không liên quan gì tới mình.

 

Ngoan Thất đột nhiên chú ý thấy Hứa Ứng cứ ngửi lấy ngửi để tay phải của mình, sắc mặt kỳ quái, vội vàng nhỏ giọng hỏi: “A Ứng, tay ngươi làm sao à?”

 

Hứa Ứng lại ngửi đầu ngón tay một cái, hạ giọng nói: “Kỳ lạ, vừa rồi ta nắm tay Nguyên huynh đệ, giờ tay dính một mùi thơm. Ngươi ngửi thử xem!”

 

Ngoan Thất ngửi một cái, nói với vẻ khinh bỉ: “Đàn ông đàn ang mà đồng bóng, tay rõ là thơm!”