Trái Tim Không Ngủ Yên

Chương 37



Sau khi rời khỏi chung cư, Hạ Vy chạy xe lòng vòng mà không biết phải đi đâu. Cuối cùng cô hoà mình vào dòng người đang dạo quanh phố cổ.

Hạ Vy đã báo với ông Thanh rằng hôm nay cô không thể có mặt ở tiệm kim hoàn để giúp ông làm vòng cổ tặng vợ do tham gia lễ giới thiệu dự án mới cùng Thiên Minh. Thật không ngờ ông Thanh cũng không tới, có lẽ vị chủ tịch của HPJ có hẹn riêng. May mắn là Hạ Vy được ông Thanh tin tưởng nên giao cho một chùm chìa khoá của tiệm. Ông cho phép cô tới đây để làm bông tai Hạnh Phúc khi rảnh rỗi.

Hạ Vy mở cửa, bước vào bên trong, nhưng ngay khi vừa định đóng lại để tập trung làm việc thì một vị khách không mời mà đến.

“Mỹ Dung nói không sai. Thằng em trai của ta thực sự giấu một cô bồ dễ thương ở tiệm kim hoàn.”

Hạ Vy mở to hai mắt nhìn người đối diện. Bề ngoài hoàn toàn giống với ông Thanh nhưng người này lại toát ra vẻ bất cần, không những thế lời nói cũng chẳng phải hạng đứng đắn.

Bản thân Hạ Vy không tìm hiểu về gia đình riêng của chủ tịch nên không biết người này chính là anh trai song sinh của ông.

Hạ Vy nói:

“Xin lỗi. Hôm nay chủ tiệm đi vắng. Tôi chỉ là người làm thuê. Mong ông rời đi cho.”

Người đàn ông cười lớn:

“Thằng khùng ấy chưa bao giờ thuê người. Nó muốn làm một mình để tập trung tận hưởng vẻ đẹp của những món đồ quý giá đó.”

Hạ Vy bực mình nói:

“Mời ông đi cho. Ông xúc phạm chủ tịch như vậy thì đừng có trách tôi không khách khí.”

Dứt lời, Hạ Vy cố gắng kéo mạnh cửa sắt một lần nữa nhưng không được. Gã đàn ông gằn giọng:

“Muốn tống cổ ta đi không dễ như vậy đâu.”

Hạ Vy cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cô nói:

“Tất cả những đồ ở đây đều là của ông chủ. Ông muốn lấy tiền thì cầm tạm ở trong ví này đi.”

Vừa nói, Hạ Vy vừa mở túi xách lấy tiền đưa cho người đối diện.

“Mẹ nó. Thằng em trai coi thường tao đã đành, ngay cả con bồ nó cũng dám khinh tao.”

“Được. Ngày hôm nay Trịnh Đình Thành tao sẽ cho cô em thấy tao hơn thằng kia gấp vạn lần.”

Dứt lời, Trịnh Đình Thành xông tới, túm lấy Hạ Vy, kéo cô về phía mình.

Hạ Vy cầm túi xách trong tay, đánh tới tấp vào người ông ta. Do túi xách của Hạ Vy là túi vải nên bình nước bằng inox bên trong đập trúng đầu Trịnh Đình Thành khiến máu chảy ra không ngừng.

Cơn đau bất ngờ khiến Trịnh Đình Thành nổi điên, đưa tay bóp chặt cổ Hạ Vy. Mười ngón tay siết chặt khiến cho cô

lả dần đi vì thiếu oxy.

Hình ảnh cuối cùng Hạ Vy thấy là Thiên Minh. Có lẽ cô đã quá quen với sự xuất hiện của anh nên lúc này nghĩ tới anh trong vô thức.

Những giọt nước trong veo trào ra từ khoé mắt, Hạ Vy mấp máy môi, khẽ gọi:

“Thiên… Minh.”



Thiên Minh vội vàng đưa Hạ Vy về biệt thự của mình. Khi tới nơi, anh thấy Thiên Trang đã chờ ở đó. Cô lo lắng hỏi:

“Hạ Vy gặp phải chuyện gì vậy?”

Thiên Minh bế Hạ Vy về phòng, kể lại mọi chuyện cho Thiên Trang nghe. Cô khẽ nhíu mày, không thể ngờ người anh trai sinh đôi của chú Thanh lại định giở trò với Hạ Vy.

“Em nói ông ta khai chính Mỹ Dung nói Hạ Vy là bồ của ông Thanh sao?”

Thiên Minh khẽ gật đầu. Anh không ngờ người anh luôn coi là em gái dám làm như vậy. Trịnh Đình Thành là kẻ chẳng ra gì, Mỹ Dung dẫn dụ ông ta tới với mục đích hại người con gái anh thương sao?

Thấy Hạ Vy dù được Thiên Trang cho uống thuốc an thần nhưng trong mơ vẫn gọi tên anh, Thiên Minh không khỏi đau lòng.

Trần Vĩnh từng kể cho Thiên Minh, Hạ Vy nói trên đời này chỉ có hai người luôn đứng ra bảo vệ cô là anh và Trần Vĩnh. Ngay cả mẹ của cô là bà Lan cũng chưa một lần quan tâm con gái.

Thiên Minh ôm chặt lấy Hạ Vy, nói những lời an ủi dù biết cô không hề nghe được.

Anh hứa với bản thân, nhất định phải mang lại cuộc sống hạnh phúc cho cô.



Hạ Vy vừa mở mắt liền thấy cô nằm trong phòng riêng của Thiên Minh.

Người bên cạnh cô có lẽ cả đêm không ngủ, hai mắt anh hiện rõ quầng thâm.

Hạ Vy nhớ lại chuyện tối qua. May mắn là Thiên Minh xuất hiện đúng lúc nên cô được cứu thoát khỏi con quỷ háo sắc kia. Sau đó trong cơn mê man, Hạ Vy thấy chị gái của Thiên Minh xuất hiện để thăm khám cho cô.

Hạ Vy khẽ trở mình, cố gắng thoát khỏi vòng tay đang siết chặt của Thiên Minh. Đúng lúc này, giọng nói trầm ấm của anh vang lên:

“Em tỉnh rồi sao?”

Hạ Vy ấp úng:

“Anh…”

Thiên Minh bật cười, lập tức mở mắt, lấy lại dáng vẻ cà lơ vốn có. Thiên Minh ghé sát vào Hạ Vy rồi nói:

“Đừng có bảo với tôi là em không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì nhé.”

Hạ Vy nghe vậy vội vàng nhìn lại quần áo trên người.

Thiên Minh cười thành tiếng:

“Đồ ngốc. Em nghĩ cái gì vậy hả?”

“Tôi đã hứa là không tự ý làm chuyện đó với em mà.”

Hạ Vy ngồi bật dậy, nhỏ giọng nói lời cảm ơn với Thiên Minh rồi lập tức rời khỏi giường.

Thiên Minh bước theo Hạ Vy, vội vàng ôm lấy cô từ phía sau.

“Hạ Vy. Em chuyển tới đây ở cùng tôi có được không?”

Hạ Vy bất ngờ vì hành động của Thiên Minh, cô gỡ tay anh ra, xoay người lại hỏi:

“Trong hợp đồng giữa chúng ta đâu có điều khoản nào như vậy.”

Thiên Minh kéo Hạ Vy lại gần mình, ôm chặt lấy cô không buông.

“Quên bản hợp đồng đó đi.”

“Tôi đã hứa với bản thân là sẽ luôn bảo vệ em.”

“Em hãy ở lại đây, ở bên cạnh tôi có được không?”

“Em có biết hôm qua tôi đã sợ thế nào không? Nếu tôi xuất hiện muộn hơn có thể em đã mất mạng rồi Hạ Vy.”

“Tôi sợ. Rất sợ em có biết không?”

Hạ Vy ngước nhìn Thiên Minh. Những lời anh nói đều giống như xuất phát từ tận đáy lòng.

Hạ Vy vươn tay, lau đi những giọt nước mắt của Thiên Minh.

“Anh đừng khóc.”

Thiên Minh lắc đầu:

“Tôi không khóc.”

Hạ Vy bật cười:

“Còn chối. Vậy nước ở đâu mà ướt tay tôi vậy?”

Thiên Minh nhoẻn miệng cười:

“À. Là nước miếng nha.”

“Tại ở gần em khiến tôi đói bụng đó.”

Hạ Vy không nhịn được, lấy tay đánh vào người Thiên Minh.

“Ăn nói bậy bạ.”

Thiên Minh để mặc cho Hạ Vy trút giận.

Anh nhoẻn miệng cười, chỉ tay vào chiếc thùng tôn ở góc phòng:

“Hành lý cũng được Trần Vĩnh gửi tới đây rồi.”

“Em còn không mau đồng ý.”

Hạ Vy giật mình nhận ra chiếc thùng tôn từ thời sinh viên của mình. Chiếc thùng được đích thân Trần Vĩnh dẫn cô đi mua.

“Anh… Tại sao lại như vậy chứ?”

Thiên Minh mỉm cười, kéo Hạ Vy xuống dưới tầng một biệt thự.

“Ăn sáng đi đã. Nếu không có gì vào bụng tôi không có sức kể cho em nghe mọi chuyện đâu.”

Hạ Vy ngoan ngoãn nghe lời Thiên Minh. Bản thân cô cũng mệt mỏi vì đã có quá nhiều biến cố xảy ra.

Sau khi nghe Thiên Minh thuật lại mọi chuyện, cô hiểu anh trai mình gửi hành lý tới vì thực sự nghĩ hai người bọn họ đang là một đôi. Trần Vĩnh còn nhắn tin khuyên Hạ Vy tránh đi vài ngày, chuyện ở nhà anh sẽ tự giải quyết.

Đột nhiên Hạ Vy nhớ tới người đàn ông tối qua. Cô hỏi Thiên Minh:

“Người hôm qua… là anh trai của chủ tịch sao?”

Thiên Minh khẽ gật đầu.

“Trịnh Đình Thành nổi tiếng là kẻ ăn bám, không những thế ông ta còn rất háo sắc. Nghe chú Thanh nói hồi trẻ Trịnh Đình Thành dù có vợ con vẫn cặp kè với phụ nữ bên ngoài khiến cả gia đình phải đau đầu.”

Nói xong, Thiên Minh tiếp lời:

“Em yên tâm đi. Từ giờ ông ta không dám xuất hiện nữa đâu.”

Hạ Vy tò mò hỏi:

“Chuyện hôm qua tôi không nhớ được nhiều. Anh kể lại được không?”

Thiên Minh tủm tỉm cười. Anh không có ý định kể chi tiết chuyện đánh đấm của mình cho Hạ Vy nghe. Thiên Minh nói ngắn gọn:

“Tôi đánh lão già mất nết đó rồi có người tới hốt lão đi.”

“Tôi đưa em về rồi hai chúng ta ngủ chung như em thấy đấy.”

Hạ Vy tức giận, trừng mắt nhìn Thiên Minh:

“Anh mà còn nói bậy tôi sẽ không thích anh nữa đâu.”

Thiên Minh dừng động tác, tiến tới gần Hạ Vy:

“Em nói lại đi Hạ Vy.”

Hạ Vy nhìn Thiên Minh bằng ánh mắt khó hiểu. Cô nhắc lại:

“Tôi nói là anh mà còn nói bậy tôi sẽ không thích anh nữa đâu.”

Thiên Minh cười thành tiếng, ánh mắt sáng lên niềm hạnh phúc.

“Em nói thích tôi.”

“Hạ Vy thích Thiên Minh.”

Hạ Vy ngượng ngùng vì nhận ra bản thân “lỡ lời”. Hai má của cô nóng dần lên. Cô biết bản thân chưa từng có ác cảm với Thiên Minh. Từ khi hai người bọn họ ở gần nhau, tuy rằng cũng nảy sinh không ít phiền phức nhưng anh rất tốt với cô. Mãi tới đêm hôm qua, khi rơi vào tình huống nguy hiểm, Hạ Vy mới biết cô thực sự coi trọng anh thế nào.

Thiên Minh cười tới híp cả mắt, anh kéo Hạ Vy ra khỏi ghế, nhấc bổng cô lên rồi quay tròn mấy vòng. Mãi tới khi Hạ Vy kêu chóng mặt, nôn khan anh mới dừng lại.

Thiên Minh tủm tỉm cười, đưa tay vuốt vuốt mấy cái dọc sống lưng của Hạ Vy:

“Hạ Vy nhà ta thật yếu. Lần sau sẽ không chơi trò này nữa.”



CHUYỆN BÊN LỀ: NHÓM CHAT MỸ NHÂN GIA TỘC HỌ PHÙNG

Liên xinh gái: Trời ơi, cô Hạ Vy có thai rồi. Cậu Thiên Minh vừa bế cô lên quay mấy vòng, đầu còn áp vào bụng cô ấy nữa. Chắc em bé trong bụng khó chịu, đạp mạnh khiến cô Hạ Vy bị nôn khan.

Linh Nga đại tổng quản: Cái gì? Sớm như vậy sao? Cậu Thiên Minh thật là…

Đại công chúa Thiên Trang: Hôm qua em bắt mạch bé Vy còn chưa có gì trong bụng mà.

Hậu Hoàng: Thì đêm qua có. Nòng nọc cũng có thể khiến người ta nôn khan.