Trái Tim Không Ngủ Yên

Chương 5



Trong khi những đứa trẻ khác được bà và mẹ quan tâm, chăm sóc thì Hạ Vy từ nhỏ đã phải chịu những trận đòn vô cớ từ mẹ và bà ngoại. Có lẽ người duy nhất yêu thương, bảo vệ cô chỉ có Trần Vĩnh mà thôi.

Khi lớn hơn một chút, Hạ Vy mới biết rằng cô và anh trai là anh em cùng mẹ khác cha. Trần Vĩnh là con trai người chồng trước của mẹ còn cô là con một người đàn ông khác. Chính người đàn ông này đã bỏ mẹ cô, đi theo một người phụ nữ trẻ đẹp hơn nên bà ngoại và mẹ sinh lòng thù hận, thường xuyên trút giận vào đứa con gái vô tội.

Dù sao mẹ cũng đã sinh ra cô, nuôi cô khôn lớn tới ngày hôm nay. Hạ Vy không dám trách mẹ, cô chỉ thương cho chính bản thân mình mà thôi.

Nếu như mẹ và bà đối xử không tốt với Hạ Vy thì anh trai Trần Vĩnh hoàn toàn ngược lại. Anh là người bảo vệ cô trước những trận đòn từ mẹ. Cũng chính anh là người động viên cô theo đuổi ước mơ của mình.

Trần Vĩnh trở thành lao động chính trong nhà kể từ khi mẹ cô nghỉ hưu sớm theo chế độ mất sức. Tối ngày đổ mồ hôi nơi công trường khiến Trần Vĩnh già trước tuổi. Hạ Vy thương anh vất vả nên luôn cố gắng học tập, hy vọng một ngày có thể giúp đỡ anh trai mình.

Hạ Vy sau khi tốt nghiệp đã được nhận vào làm tại HPJ khiến cho Trần Vĩnh vô cùng tự hào. Anh hết lời khen ngợi em gái, còn nói sẽ kiếm thêm thật nhiều tiền để mua quà thưởng cho cô.

Trong khi đó, Hạ Vy tuy được nhận mức lương khá tốt nhưng cũng không dám chi tiêu gì nhiều cho bản thân. Cô vẫn ở lại khu nhà trọ cũ, đi con xe số đã hơn chục năm tuổi tới công ty. Tiền kiếm được cô muốn để dành tặng anh trai vào ngày anh kết hôn. Vậy mà số phận dường như trêu đùa Trần Vĩnh, khiến anh gặp phải tai nạn trước ngày tổ chức hôn lễ chưa đầy một tháng.



Ánh mắt vô hồn của Hạ Vy khiến cho Thiên Minh không khỏi đau lòng. Anh nhẹ nhàng nói:

“Em uống tạm chút nước đi. Từ lúc rời HPJ tới giờ em chưa ăn uống gì.”

Hạ Vy giật mình, nhớ ra bản thân đang đi nhờ xe của một người nổi tiếng.

Hình như anh nói đưa cô ra bến xe nhưng lúc này hai người bọn họ đã ra khỏi thành phố.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hạ Vy, Thiên Minh giải thích:

“Hôm nay tôi không có việc gì. Sắp tới trùng hợp là sẽ có cảnh quay cho MV mới ở quê em.”

“Tôi muốn tới xem trước một chút.”

Hạ Vy ngạc nhiên:

“Anh biết quê tôi sao?”

“Lúc nãy, trong hầm gửi xe, tôi thấy biển số xe máy của em. Hay là có hiểu nhầm?”

Hạ Vy nói lời cảm ơn với Thiên Minh rồi uống một chút nước mà anh đã chuẩn bị từ trước. Cô nói:

“Chắc hẳn anh chưa kịp ăn tối. Lát nữa chúng ta sẽ đi qua quán bánh giò rất ngon. Anh dừng xe để tôi xuống mua. Dù sao cũng là anh giúp tôi, việc mời anh bữa tối là việc tôi nên làm.”

Thiên Minh khẽ gật đầu, mỉm cười:

“Được.”



Thiên Minh vừa dừng xe trước tiệm bánh thì Hạ Vy đã nhanh chóng bước xuống. Cô không quên nhắc nhở Thiên Minh đeo khẩu trang và ngồi yên trên ghế lái để tránh sự chú ý.

Thiên Minh bật cười khi nghe mấy lời này của Hạ Vy.

Cô gái trẻ có thời gian dài học tập tại thủ đô ngồi ngay bên cạnh còn không biết anh là ai, thử hỏi ở một nơi xa thành phố lớn như vậy có ai nhận ra anh kia chứ.

Nói ra thì không ai tin, mặc dù xung quanh Thiên Minh có không ít bóng hồng nhưng anh chưa một lần rung động. Không ngờ vừa nhìn rõ mặt “thủ phạm” khiến cho chiếc xe yêu thích bị xước một đường anh liền có ấn tượng.

Thiên Minh đã dõi theo cô từ rất lâu rồi, thật không ngờ ngày anh hạ quyết tâm xuất hiện trước Hạ Vy lại là ngày gia đình cô xảy ra chuyện.

Hạ Vy mang túi bánh nóng lên xe, mùi thơm của bánh giò nóng khiến cho bụng của ai kia phấn khích réo lên vài tiếng.

Hạ Vy tủm tỉm cười:

“Xin lỗi anh. Vì giúp tôi mà anh phải chịu vất vả rồi.”

Thiên Minh vội xua tay rồi đáp:

“Bụng tôi biểu tình không phải vì đói. Nó gặp lại món bánh thời thơ ấu nên phản ứng như vậy thôi.”

Hạ Vy tò mò hỏi:

“Anh cũng thích bánh giò sao?”

Thiên Minh khẽ gật đầu, nhận lấy chiếc bánh nóng hổi từ tay Hạ Vy:

“Rất thích.”

Hạ Vy nhoẻn miệng cười, thật không ngờ ca sĩ nổi tiếng như JK cũng có lúc thân thiện, gần gũi đến vậy.



Sau hơn ba tiếng đồng hồ, Thiên Minh và Hạ Vy đã có mặt tại bệnh viện tỉnh nơi Trần Vĩnh đang được cấp cứu. Thiên Minh nói với cô rằng anh còn có việc phải làm nên không thể vào bệnh viện cùng cô.

Hạ Vy bước xuống xe, nói lời cảm ơn Thiên Minh rồi lập tức chạy đi tìm anh trai.

Bà Lan vừa thấy Hạ Vy liền lao tới, đánh tới tấp vào người cô:

“Nếu không phải vì mày thì thằng Vĩnh đã không xảy ra chuyện.”

“Mày đúng là loại sao chổi mà. Chẳng hiểu sao mày cứ ám nhà này mãi như vậy.”

Hạ Vy dường như đã quá quen với những trận đòn roi nên cô không còn khóc vì bị mẹ đánh như hồi nhỏ. Cô hỏi lại:

“Anh Vĩnh ở đâu hả mẹ?”

Bà Lan ngồi xuống, chỉ tay vào cánh cửa đóng kín ở gần đó, khóc thành tiếng:

“Còn chưa biết sẽ ra sao.”

Hạ Vy đỡ bà Lan ngồi lên ghế rồi nói:

“Mẹ ngồi đây, con đi mua đồ ăn cho mẹ. Mẹ phải khoẻ để còn có sức chăm cho anh Vĩnh nữa.”

Ngay khi Hạ Vy đi khuất khỏi dãy hành lang, một người đàn ông dáng vẻ bặm trợn bước tới bên cạnh bà Lan:

“Sao rồi. Bà đã nói với con gái của mình chưa?”

Bà Lan khẽ lắc đầu:

“Xin anh thư thư cho tôi vài bữa. Thằng Vĩnh còn đang cấp cứu chưa biết sống chết thế nào. Chuyện tôi nợ tiền các anh nhất định tôi sẽ trả.”

Gã đàn ông cười lớn:

“Mẹ nó. Nếu không phải đại ca thích con bé Vy nhà bà thì bà đừng hòng sống yên ổn tới ngày hôm nay.”

“Thằng con trai bà bị nặng như vậy, tốn không ít tiền đâu. Nếu muốn cứu thằng Vĩnh thì mau nói con Vy đến chỗ đại ca Sơn. Nó mà làm đại ca hài lòng thì nợ cũ coi như xí xoá. Tiền cứu thành Vĩnh cũng không thành vấn đề.”

“Nếu không thì bà cũng biết rồi đấy. Nhà cửa không còn, con trai chắc cũng về chầu tiên tổ. Lúc đó có khóc cũng chẳng giải quyết được gì đâu.”

Bà Lan giàn giụa nước mắt.

“Vâng. Anh nói anh Sơn thư thả cho vài bữa. Tôi sẽ nói chuyện với Hạ Vy.”

Tên bặm trợn gật đầu rồi nói:

“Nhớ đấy.”

Dứt lời, hắn ta rời đi, trả lại sự yên tĩnh đến lạnh người của khu cấp cứu.

Bà Lan ngồi trên ghế khóc không thành tiếng. Nếu không phải bà nhất thời ham làm giàu thì đã chẳng vay tiền đám xã hội đen ấy. Có khi tai nạn của Vĩnh lần này cũng chính là lời cảnh báo của chúng dành cho bà.

Hạ Vy trở lại để lấy túi xách nên đã nghe được tất cả mọi chuyện.

Cô không dám tới gần vì sợ chạm mặt tên bặm trợn kia. Từ khi còn học cấp ba, không ít lần đại ca của hắn đã tới tìm cô nhưng Hạ Vy đều tìm cách trốn đi. Cô chưa từng nghĩ hắn ta vẫn nuôi ý định xấu với cô như vậy.

Hạ Vy tiến tới gần bà Lan, làm ra dáng vẻ tự nhiên nhất:

“Con quên mang theo ví. Tới lúc gọi đồ ăn rồi mới phát hiện ra.”

Nói xong, cô cầm lấy túi xách rồi rời đi:

“Mẹ đợi con một lát nhé.”

Nhìn theo bóng dáng của Hạ Vy, bà Lan khẽ thở dài. Hạ Vy là đứa con gái hiểu chuyện nhưng mỗi lần mệt mỏi hay bức xúc, bà đều trút giận lên đầu cô. Có lẽ mối hận năm xưa khiến bà không sao dành tình thương của mình cho Hạ Vy được dù cô thực sự là một người con hiểu chuyện.