Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 168: PN Thẩm Vưu Giác x Mộ Ly (1)



Từ khi quen biết Mộ Ly, Thẩm Vưu Giác liền cảm thấy bản thân như bị trúng tà. Ít nhất trước kia, nếu có người nói cậu sẽ để ý ai đó, đặc biệt người đó còn là một diễn viên nhỏ, cậu sẽ cho rằng đối phương bị úng não rồi. Dù sao cậu cũng là một thiên kiêu chi tử, sao sẽ bị người tóm trọn linh hồn, trở nên mất hồn mất vía, quá không khoa học.

Nhưng cố tình cậu lại gặp phải Mộ Ly, cuộc gặp mặt của Thẩm Vưu Giác và Mộ Ly nói cho cùng không biết là kỳ duyên hay là nghiệt duyên. Hôm đó cậu xử lý công việc xong, giám đốc công ty hợp tác muốn tiếp đãi nên mời cậu uống mấy chén liền. Thẩm Vưu Giác không để ý mà uống rượu, cũng không vui vẻ xả giao cho lắm, nhưng cha cậu - Thẩm Khương vẫn luôn nói cậu cần tiếp xúc với người nhiều hơn, rèn luyện cho tốt EQ của mình. Thẩm Vưu Giác vẫn luôn cho rằng EQ của mình cực cao, tương đương với IQ, nhưng sau khi biết Lục Chỉ và Nam Thừa Phong, cậu mới phát hiện thì ra đó chỉ là ảo giác.

Giám đốc ân cần đúng lễ, nhưng chung quy cũng không phải người cùng đường nói không được mấy câu, Thẩm Vưu Giác uống mấy ly, lấy cớ mệt mỏi muốn về khách sạn nghỉ. ngôn tình hay

Giám đốc làm vẻ mặt thần bí nói. "Ha ha, giám đốc Thẩm mệt sao? Vậy nhanh về nghỉ ngơi đi, tôi đã chuẩn bị tốt rồi, đảm bảo ngài hài lòng."

Thẩm Vưu Giác giật mình, cậu chỉ ngủ một giấc, muốn cậu hài lòng cái gì?

"Tôi đã chuẩn bị tốt cho ngài rồi, rất nhanh sẽ tự tới tận phòng phục vụ ngài."

"Hả?" Thẩm Vưu Giác không hiểu.

Giám đốc cười đầy thâm ý, Thẩm Vưu Giác nhìn trợ lý, trợ lý thế mà cũng nhìn cậu ta một cái đầy thâm ý. Thẩm Vưu Giác thấy trợ lý hiểu, nên cũng không hỏi giám đốc, cậu ta kiêu ngạo nhất, không muốn để lộ chuyện bản thân thiếu hiểu biết.

Quay lại phòng khách sạn, Thẩm Vưu Giác hỏi trợ lý. "Vừa rồi vị giám đốc kia có ý gì?"

Trợ lý mặt đầy xấu hổ, cười cười, "Là chuẩn bị người tới phục vụ ngài đó, chính là phương diện kia. Vị giám đốc này vì muốn lấy được hợp đồng với công ty chúng ta đã hao tổn không ít tâm cơ đây."

"Phương diện kia?" Thẩm Vưu Giác nghĩ nghĩ, "Cậu là nói, dịch vụ tình dục??"

Trợ lý cười hắc hắc, "Ngài biết nha."

Thẩm Vưu Giác trừng hắn một cái, "Đi nói với giám đốc kia, đừng làm trò này, tôi không cần."

Trợ lý gật đầu, "Dạ."

Sau khi trợ lý rời khỏi, Thẩm Vưu Giác muốn tắm rửa, nhưng càng tắm cậu ta càng thấy người khô nóng.

"Chảng lẽ nước quá nóng?"

Nhưng dù điều chỉnh thành nước lạnh, vẫn là cái cảm giác khô nóng khó chịu đó. Thẩm Vưu Giác tắm rửa xong, không muốn mặc quần áo, hơn nữa, tệ nhất chính là cậu cảm giác được chỗ nào đó đang có xu hướng ngẩng đầu.

"Sao lại thế này." Thẩm Vưu Giác bực bội.



Đang trong lúc cậu đứng ngồi không yên, suy xét xem có muốn dùng tay giải quyết không. Là một nhân tài chỉ số thông minh cao, cậu vẫn luôn cho rằng con người không nên dính đến tình dục. Bị ham muốn chi phối, như vậy thật không cao cấp chút nào, nhưng lúc này, cậu nghẹn đến mức chỉ nghĩ "làm" gay. Đúng vậy, Thẩm Vưu Giác rất rõ, cậu không phải khác phái luyến, còn liệu có phải đồng tính luyến không, ít nhất hiện tại trong đầu cậu muốn không phải phụ nữ, mà là đàn ông.

Chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Thẩm Vưu Giác chống đỡ cơ thể, mặc áo tắm dài đi ra mở cửa. Cậu nhìn người ngoài cửa, là một người đàn ông, ngoại hình tinh xảo, nét mặt u trầm, nhìn một lần khó quên. Thẩm Vưu Giác tựa hồ không hỏi tên tuổi đã kéo người ngoài cửa vào phòng. Cậu nhìn người mới tới, cảm thấy ánh mắt giám đốc kia khá tốt, người đưa tới làm cậu càng thêm kích động.

"Xin chào, tôi là Mộ Ly." Người mới bước vào nói, trước tiên nhìn khắp nơi trong phòng.

"Xin chào, Thẩm Vưu Giác." Thẩm Vưu Giác nói, trong giọng nói có ẩn nhẫn cùng giãy giụa.

Cậu giãy giụa không muốn nghe theo dục vọng cơ thể điều khiển, đặc biệt khi người trước mắt kia mang theo một cỗ khí chất u trầm, phảng phất như có một đôi bàn tay vô hình vuốt ve cơ thể cậu, bắt lấy linh hồn bé nhỏ của cậu. Nhưng nếu phục tùng dục vọng, cậu lại cảm thấy mâu thuẫn với ý tưởng thiên tài kia.

"Không phải nói ở đây có quỷ sao? Không cảm nhận được......"

Mộ Ly nói xong, xoay người nhìn Thẩm Vưu Giác, liếc nhìn đánh giá.

"Cậu dùng thuốc?"

"Thuốc? Thuốc gì?" Thẩm Vưu Giác hoảng sợ.

Mộ Ly nhìn cậu ta một hồi, "Thì ra là bị bỏ thuốc."

Hắn nói xong, lại cẩn thận quan sát Thẩm Vưu Giác, "Hắn là không sai, bạn tôi từng bị bỏ thuốc, tình trạng giống y cậu."

"Rốt cuộc là thuốc gì?" Thẩm Vưu Giác nhanh chóng hỏi.

"□□." Mộ Ly nói.

Thẩm Vưu Giác nhíu nhíu mày, □□? Đang êm đẹp sao có người hạ □□ cho cậu ta?

Thẩm Vưu Giác rất thông minh, rất nhanh đã đoán được, "Chẳng lẽ là giám đốc kia."

Mộ Ly nhìn cậu ta một cái, "Không phải nơi này có quỷ sao?"

"Quỷ? Quỷ đâu ra?" Thẩm Vưu Giác bị doạ, tiểu Thẩm lại càng có tinh thần.



Mộ Ly nhìn chằm chằm cậu, sau đó đi đến đầu giường, cầm tờ giấy note của khách sạn, nhìn tên khách sạn, lại lấy di động ra so.

"Thì ra đi nhầm." Mộ Ly nói với Thẩm Vưu Giác. "Xin lỗi, quấy rầy."

"Anh đi đâu?" Thẩm Vưu Giác hỏi, cậu cảm thấy cơ thể ngày càng khó chịu, giống như bị thiêu đốt.

Mộ Ly nhìn cậu ta, "Nên đi bệnh viện đi."

Thẩm Vưu Giác chờ không nổi, nhào đến Mộ Ly, "Anh không phải được giám đốc kêu đến phục vụ tôi sao? Đến đây đi."

Mộ Ly giơ tay đè lại ngực cậu, nhìn mặt cậu dần dần mất đi ý thức, đi lại tát cậu một cái. "Tỉnh chưa?"

Thẩm Vưu Giác bị đánh một cái, cơ thể lại càng kích động, cậu cũng không biết tại sao lại thế này, bèn ngăn Mộ Ly lại, ôm chặt lấy anh.

"Thật xin lỗi, tôi không biết sao lại làm vậy, tôi cảm thấy đầu ngày càng mơ hồ." Thẩm Vưu Giác cúi đầu nhìn Mộ Ly, dùng chút lý trí còn sót lại nói với anh. "Anh may mắn đấy, đây là lần đầu tiên của tôi, tôi sẽ cố gắng ôn nhu."

Mộ Ly nheo mắt nhìn cậu, trong lúc Thẩm Vưu Giác định "xử" anh ngay tại chỗ, Mộ Ly lấy ra một lá bùa "Bang" bộp lên trán cậu ta.

Thẩm Vưu Giác lập tức sửng sốt, cảm nhận được lý trí dần dần khôi phục, sau đó, cảm giác được có điều không thích hợp. Cậu cúi đầu nhìn xuống □□ của mình, thì ra tiểu Thẩm □□ lúc này đang từ từ rũ xuống. Thẩm Vưu Giác hít một hơi, cậu thế mà bị ED?! Thẩm Vưu Giác nháy mắt cảm thấy như thiên lôi đánh xuống. Cậu mới 18 tuổi, đúng ra là thời điểm khí huyết thịnh, sao có thể phát sinh loại chuyện này!

Mộ Ly thấy cậu ta đầy vẻ chịu đả kích thê thảm, hơi rũ mắt. Nguy hiểm thật, Mộ Ly thở phào. Thẩm Vưu Giác này cao hơn anh nửa cái đầu, dáng người cao ráo, chỉ bằng quang cảnh hé ra từ cái áo tắm dài rộng mở, có thể nhìn ra được là loại người cởi ra rất ra gì và này nọ, quả nhiên sức lực không nhỏ. Mộ Ly yên lặng nghĩ, không ngờ định hồn phù còn có tác dụng giải □□.

Thẩm Vưu Giác cúi đầu nhìn chằm chằm tiểu Thẩm của mình cả buổi, một tay khác vẫn đè Mộ Ly lại. Mộ Ly thấy cậu bị đả kích quá lớn, không xác định được liệu cậu có vì quá kích động mà làm chuyện quá đáng không. Nghĩ nghĩ, rồi vỗ vai cậu trấn an, quyết định giấu kín chuyện bản thân dùng bùa phép làm cậu ED.

"Có đôi khi đàn ông sẽ trải qua loại chuyện này."

Mặt Thẩm Vưu Giác đỏ lên, càng thêm đông cứng. Là một thiên tài, đêm đầu tiên không hoàn mỹ cũng đủ khiến cậu khó chịu, kết quả còn gặp loại chuyện đả kích tự tôn này, cậu càng không thể tiếp thu. Trầm mặc một lát, cảm thấy nhiệt độ cơ thể bình ổn hơn, cũng không có cảm giác kích động nữa, vì thế lạnh lùng ngồi dậy.

"Không, đây chỉ là ngoài ý muốn, cơ thể tôi rất tốt."

Mộ Ly nhìn là bùa màu vàng còn dính trên trán cậu ta, gật đầu, "Tôi tin cậu." Trạng thái tinh thần người này không tốt lắm, vẫn không nên kích thích cậu ta thì hay hơn.

Thẩm Vưu Giác lại cảm thấy Mộ Ly cũng không quá tin lời cậu, lòng tự trọng càng vỡ vụn.

Thẩm Vưu Giác mặt nghiêm túc, ôm ngực ngồi trên giường. "Anh không tin."