Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy

Chương 57: Chương 57:




Tháng sáu, Lục Yên thi xong môn cuối cùng, đi ra khỏi phòng học.
 
Cô nhìn về phía ánh nắng chiều phía Tây, ánh nắng khuất dưới làn mây, nhuộm ra một mảng lớn màu máu hoàng hôn.
 
Trải qua hai lần thi đại học, tâm tình rõ ràng hoàn toàn khác biệt.

 
Cô vẫn nhớ rõ kiếp vào cái ngày kết thúc thi đại học, cô cùng mấy đám bạn quậy tới bến lái xe sang trọng ra ngoài hóng mát, ngồi trong xe mui trần rít gào không coi ai ra gì, high đến sắp bay lên trời.
 
Thời điểm đó Lục Yên căn bản không quan tâm thành tích như thế nào, càng không quan tâm tương lai ra sao, cô muốn làm gì cũng được, không quan trọng.
 
Bởi vì có Lục Trăn ở phía sau làm chỗ dựa vững chãi nhất cho cô, cô căn bản không cần quan tâm đến bất cứ chuyện gì trong tương lai.
 
Khi đó cô chưa từng nghĩ tới, cũng có một ngày Lục Trăn sẽ phá sản.
 
Vào giờ phút này, tâm tình đã hoàn toàn khác biệt.
 
Trọng sinh trở về, không còn là cô không kiêng dè gì mà dựa vào Lục Trăn nữa, mà là bọn họ cùng nhau trưởng thành, sánh vai đối mặt với mọi thứ có thể xảy ra trong tương lai.
 
Lục Yên nhất định phải khiến cho mình trở nên càng mạnh mẽ hơn mới có thể bảo vệ được người cô yêu thương.
 

Lúc khai nguyện vọng, Lục Yên không do sự, cô cùng Giản Dao ghi tên dự thi cùng một trường đại học ---- Đại học truyền thông Nam Thành.
 
Lựa chọn của cô nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, bao gồm của Diệp Già Kỳ, Lục Trăn và Lương Đình, ba người đàn ông này tràn đầy chờ mong Lục Yên có thể ghi danh vào đại học Q. Sau khi kiểm tra điểm, mấy ông chú này mỗi ngày đều tụ tập trước máy tính nhà Lục Trăn, giúp Lục Yên tra tìm tất cả chuyên ngành của đại học Q.
 
Khi bọn họ nhìn thấy Lục Yên nhận giấy báo trúng tuyển của đại học truyền thông Nam Thành thì tất cả đều trợn tròn mắt.
 
Không nghi ngờ chút nào, mục đích bọn họ ghi danh đại học Q đều giống nhau, vì Lục Yên, bởi vì ban đầu Lục Yên thề son sắt nói muốn học đại học Q.
 
Không nghĩ tới lúc nhận kết quả, Lục Yên lại cho bọn họ leo cây.
 
Lục Trăn còn tốt, chủ yếu là Diệp Già Kỳ và Lương Đình, trong lòng hai người đều rất khổ, ngoài mặt còn phải giả bộ điềm nhiên như không có việc gì.
 
Cũng may… đại học truyền thông Nam Thành ở giáp mặt đại học Q, hai trường chỉ cách nhau một bức tường, nếu phá tường thì có thể hợp lại thành một trường.
 
Sở dĩ Lục Yên không ghi danh đại học Q mà lựa chọn đại học truyền thông, một là đại học Q thuộc về đại học Lý công, thiên về kỹ thuật khoa học điện tử, Lục Yên dốt đặc cán mai về cái này.
 
Mạnh Tri Ninh đã từng khuyên bảo cô, bất cứ lúc nào cũng không được vì tình yêu mà đánh mất bản thân mình.
 
Lục Yên ghi nhớ câu nói này của Mạnh Tri Ninh, cô không thể dựa vào giữ chặt người mình thích để ràng buộc anh ấy cả đời, chỉ có thể khiến cho mình ưu tú hơn thì cô mới xứng với thiếu niên vẫn luôn cố gắng kia.
 
Cho nên sau khi Lục Yên đắn đo suy nghĩ thì đã lựa chọn đại học truyền thông Nam Thành, cô muốn đi trên con đường nghệ thuật này, hoàn thành tâm nguyện chưa thành ở kiếp trước.
 
Thẩm Quát thật sự không quá kinh ngạc.
 
Trong đêm ba mươi, anh hỏi Lục Yên có nắm chắc thi đậu đại học Q hay không, Lục Yên do dự một chút, sau đó chuyển chủ đề.
 
Khi đó, trong lòng Thẩm Quát đã có tính toán.
 
Lục Yên hẳn là sẽ không học cùng một trường với anh.
 
Đối với lựa chọn của Lục Yên, Thẩm Quát tiếp nhận nhanh hơn tất cả mọi người, đồng thời ủng hộ cô.
 
Đương nhiên… Lục Yên ghi danh đại học truyền thông Nam Thành còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là Giản Dao.
 
Cái chết của Giản Dao từ lâu đã là một nỗi đau trong lòng Lục Yên, cô thậm chí cũng không dám nhắc đến với Lục Trăn... tương lai không xa, Giản Dao sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
 
Lục Yên muốn canh giữ bên cạnh Giản Dao, bất kể như thế nào, cô nhất định phải tìm ra chân tướng mẹ cô qua đời, giúp bà vượt qua nguy nan.
 
Cuối tháng tám, Lục Yên và Giản Dao cùng đường xuôi xuống phía Nam, đi tới Nam Thành mà trong lòng luôn nghĩ đến.
 
Cây nhãn thơm hai bên đường Nam Thành che khuất bầu trời, xanh um tươi tốt, cho dù là giữa hè cũng không thấy nóng bức.
 

Hai trường đại học truyền thông Nam Thành và đại học Q chỉ cách nhau một bức tường, lúc khai giảng thì có thể nhìn ra sự chênh lệch.
 
Ra ra vào vào ở cổng trường đại học Q gần như tất cả đều là bạn học nam đeo kính, mà cổng trường đại học truyền thông lại náo nhiệt, trai xinh gái đẹp tụ tập, vài cô gái tùy tiện cười nói đi ngang qua đều là tổ hợp giá trị nhan sắc cao.
 
Hơn nữa bầu không khí hai bên chào đón người mới hoàn toàn khác biệt, các nam sinh ở đại học Q bên kia yên tĩnh lại hướng nội, không giỏi ăn nói, ngay thẳng thật thà xách hành lý đi vào trường.
 
Đại học truyền thông bên này chào đón người mới vô cùng náo nhiệt, mỗi một câu lạc bộ kéo bàn ca hát khiêu vũ ở cổng trường, một phái không khí náo nhiệt thanh xuân, tiếng hoan hô liên tục không ngừng.
 
Nghệ thuật khoa trương và kỹ thuật nghiêm cẩn, hai trường học kề nhau phát huy vô cùng tinh tế.
 
Lục Yên và Giản Dao mang theo hành lý túi lớn túi nhỏ, đứng ở cổng trường đại học truyền thông, chờ chưa tới hai phút, Lục Trăn liền từ cổng trường đại học Q chạy đến, vội vàng qua đường, đi tới trước mặt hai cô gái.
 
“Đợi lâu rồi, anh giúp hai đứa xách hành lý, ký túc xá ở đâu?”
 
Lục Yên đang muốn mở miệng, Lục Trăn trực tiếp nhấc vali của Giản Dao lên, nói với cô ấy: “Đi thôi Dao Dao, anh đưa em đến phòng ngủ.”
 
Giản Dao quay đầu quan sát Lục Yên vô cùng đáng thương: “Tiểu Yên làm sao bây giờ?”
 
“Không cần phải để ý đến nó, hội học sinh có phân công người tới giúp xách hành lý.”
 
Lục Trăn nói xong, quay đầu liếc nhìn Lục Yên một cái, thuận tiện cướp cái ô trong tay cô che cho Giản Dao: “Ngày nắng to, đừng phơi nắng nữa.”
 
Giản Dao bất đắc dĩ cười một tiếng: “Tiểu Yên, vậy tụi chị đi trước.”
 
Lục Yên: …
 
Cô sâu sắc cảm thấy, mình có thể thật sự không phải con ruột.
 
Cô đứng tại chỗ mấy phút, lập tức có học trưởng* xung phong nhận việc đi tới muốn xách vali cho Lục Yên.
 
(*): cách gọi tôn trọng bạn cùng học.
 
Cho dù là ở đại học truyền thông trai xinh gái đẹp tụ tập thì dung mạo của Lục Yên cũng hoàn toàn xem như là người bắt mắt trong đám đông.
 
Lục Yên đánh giá Lục Trăn có lẽ sẽ không quay lại, bây giờ trong lòng trong mắt anh ta chỉ có một mình Giản Dao, xách hành lý cho cô ấy, không chừng còn muốn quét rác lau nhà sắp xếp phòng ngủ cộng thêm trải giường chiếu gấp chăn.
 
“Vậy cảm ơn anh, tôi ở ký túc xá nữ số 3.”
 
Học trưởng nhiệt tình hỗ trợ có vẻ cao cao gầy gò, vóc dáng rất khá, dáng vẻ cũng khá anh tuấn, quần áo cũng tốt.
 
Dù sao thì đại học truyền thông Nam Thành được xưng là “cái nôi của một nửa ngành giải trí”, tùy tiện xách một người đi đường tới nói không chừng chính là ngôi sao nhỏ tuổi, tuyệt đối không thể coi thường.
 
Vali hành lý màu đen của Lục Yên là cỡ lớn nhất, cho nên vị học trưởng cao gầy này một tay xách vali lên, lần đầu tiên lại không xách lên được.
 
Dù sao thì trong vali trang bị đầy đủ quần áo thay giặt các kiểu xuân hạ thu đông mà Mạnh Tri Ninh chuẩn bị cho cô, trừ cái đó ra còn có các loại chai lọ dưỡng da.
 
Học trưởng có lẽ cảm thấy có chút mất mặt, hai cánh tay xách cán vali lên, lúc này mới miễn cưỡng đi được hai bước…
 
Nhưng mà cũng chỉ là đi hai bước anh ta liền thả vali xuống, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng.
 
“Thật là nặng, anh, anh phải tìm xe đẩy cho em.”
 
“A…”
 
Lục Yên cũng có chút ngượng ngùng.
 
Làm một cô gái tinh tế được nuông chiều từ bé, đồ đạc của cô thật sự là hơi nhiều một chút, lúc đó thu dọn ròng rã hai ngày mới coi như thu dọn đầy đủ vật phẩm mà mình cần dùng, ngoại trừ cái vali hành lý cỡ lớn này thì còn có hai túi vật phẩm Lục Giản chuyển phát nhanh cho cô.
 
Lúc học trưởng tìm xe đẩy ở xung quanh, một bóng dáng quen thuộc đi tới.
 
Không đợi Lục Yên phản ứng lại, Thẩm Quát nhấc vali hành lý của Lục Yên lên, đồng thời lại xách mấy cái túi dưới đất lên, tiện thể còn lấy balo trên lưng Lục Yên.
 
Lục Yên và người học trưởng cao cao liếc nhìn nhau, trợn mắt há mồm.

 
Thẩm Quát bước đi nhẹ nhàng, thấy Lục Yên không đi theo còn quay đầu liếc nhìn cô một cái: “Đi thôi.”
 
Lục Yên nhanh chóng nói cảm ơn với học trưởng, sau đó hai ba bước đuổi kịp Thẩm Quát.
 
“Phòng ngủ ở đâu?” Anh bình tĩnh hỏi.
 
“Ký túc xá nữ số 3, em cũng không rõ lắm, chờ đó, em đi hỏi một chút.”
 
Sau khi Lục Yên hỏi thăm bạn học bên cạnh, quay lại nói: “Đi thẳng con đường này, đi tới cuối đường là tới.”
 
Thẩm Quát “Ừ” một tiếng, mang theo hành lý đi về phía trước.
 
Lục Yên đi theo bên cạnh anh, thỉnh thoảng lén lút dò xét anh.
 
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ phối với quần đen, cổ áo sơ mi mở hai cúc, lộ ra cái cổ thon dài xinh đẹp.
 
Tóc hình như hơi dài, mấy sợi tóc cắt ngang trán rũ xuống, trên trán ứa ra mấy giọt mồ hôi nhỏ, gương mặt cũng hơi ửng hồng.
 
“Có mệt không.” Cô lo lắng hỏi: “Đưa balo cho em đi, em đeo trên lưng.”
 
Hô hấp của Thẩm Quát suôn sẻ, nói: “Chuyện này không tính là gì.”
 
Nghĩ đến học trưởng cao cao vừa rồi đi hai bước lại không được nữa, Lục Yên cảm thấy Thẩm Quát là đang khoe khoang.
 
“Vali của em thật sự rất nặng, bên trong chứa rất nhiều đồ, tối thiểu 15 kg.”
 
Thẩm Quát thu mắt lại, liếc cô một cái: “Không tính là gì, anh còn khiêng được thứ nặng hơn.”
 
Thấy anh không giống như nói dối, Lục Yên thật lòng thật ý khen ngợi: “Chú Thẩm, anh thật là giỏi.”
 
Thẩm Quát cười nhạt, đàn ông thích nghe con gái nói mình giỏi, nhất là cô gái mà mình yêu thích.
 
“Chú Thẩm, sức lực của anh lớn như vậy, sau này em cũng không thể đánh nhau với anh được.”
 
“Hửm?”
 
“Anh sẽ đánh em sao?”
 
Thẩm Quát nói không chút do dự: “Anh không đánh người phụ nữ của mình.”
 
“Hở?” Lúc đầu Lục Yên chỉ nói đùa với anh, không nghĩ đến anh sẽ trả lời nghiêm trang như vậy.
 
Cô bỗng nhiên đỏ mặt.
 
Người phụ nữ của mình…
 
Cô lại tìm đến lỗ hổng trong lời nói của anh, hỏi: “Vậy ý trong lời này của chú Thẩm là, không phải người phụ nữ của anh thì không sao cả?”
 
Thẩm Quát hững hờ nói: “Cũng có điều kiện tiên quyết.”
 
“Điều kiện tiên quyết gì?”
 
“Nếu như bắt nạt người phụ nữ của anh, người như vậy bất kể là nam hay nữ anh đều sẽ không nể nang.”
 
“A…”
 
Bên tai Lục Yên đều đỏ rồi.
 
Trước kia sao lại không phát hiện ra, tên này cũng biết cách nói lời âu yếm.
 

Hai người gần như đi qua hơn một nửa sân trường, cuối cùng tìm được ký túc xá nữ số 3, Thẩm Quát thả vali xuống, thoáng hoạt động cánh tay một chút.
 
Lục Yên chợt nhớ tới một vấn đề, cô lấy tay kéo của vali hành lý ra, nói với Thẩm Quát: “Vậy tại sao anh không trực tiếp kéo hành lý?”
 
Vẻ mặt Thẩm Quát ai oán nhìn về phía cô: “Vậy tại sao em không nói cho anh biết sớm một chút.”
 
“Vậy tại sao anh không biết cái vali này có thể kéo chứ!”
 
Thẩm Quát: …
 
Qua lại hai câu anh liền không tiếp lời nữa, cô nhóc Lục Yên này càng nói càng hăng, có lẽ có thể lải nhải với anh mấy tiếng đồng hồ về vấn đề “Vì sao không biết vali hành lý có thể kéo”.
 
Anh đưa tay xoa xoa đầu cô nhóc xem như trừng phạt, còn treo balo lên người cô.
 
Lục Yên ở tầng năm, Thẩm Quát khiêng cái vali một hơi trực tiếp lên tầng năm, không ít cô gái chạm mặt đi tới cũng không nhịn được mà quay đầu quan sát Thẩm Quát.
 
Cho dù là ở đại học truyền thông trai xinh gái đẹp nhiều không kể xiết thì chàng trai khí chất giá trị nhan sắc như Thẩm Quát vẫn rất bắt mắt.
 
Trong phòng trống rỗng, đám bạn cùng phòng dường như vẫn chưa chuyển tới, Thẩm Quát buông cái vali xuống, lượn một vòng trong phòng, bèn đi đến ban công lấy đồ lau nhà, chuẩn bị quét dọn vệ sinh.
 
Lục Yên hơi khó hiểu, cô và Giản Dao được phân chung phòng ký túc xá, theo lý thuyết, Giản Dao nên tới trước cô mới đúng.
 
Chắc là con hàng ngốc Lục Trăn kia lạc đường trong trường rồi nhỉ.
 
Lục Yên gọi điện thoại cho Giản Dao, vang lên hai giây, cúp máy.
 
Ôi chao?
 
Cô gọi tới cho Lục Trăn, lần này chỉ một giây liền cúp máy, sau đó tắt máy luôn.
 
“Má ơi… hai người này đang làm gì vậy!”
 
Chứa đầy trong đầu Lục Yên đều là những thứ bỏ đi bẩn thỉu, càng nghĩ càng thấy… không bình thường!
 
Thẩm Quát đã cầm đồ lau nhà bắt đầu lau nhà.
 
“Lục Yên, chọn giường.”
 
Thấy Lục Yên sững sờ, Thẩm Quát đưa tay đến trước mặt cô quơ quơ: “Lục Yên…”
 
Lục Yên bắt tay Thẩm Quát lại, vô cùng thần bí nói với anh: “Quát Quát, em cảm thấy Lục Trăn và Giản Dao đi làm chuyện xấu rồi.”
 
Thẩm Quát ngẩn người: “Em nói cái gì?”
 
“Em nói…” Cô ôm cánh tay anh, xích lại gần tai anh: “Bọn họ có lẽ… lén lút đi làm chuyện gì rồi.”
 
“Không phải, câu trước.”
 
“Câu nào?”
 
“Em gọi anh là… Quát Quát.”
 
Quỷ thần xui khiến, vành tai Lục Yên đều đỏ lên.
 
“Nếu anh không thích, em sẽ vẫn gọi tên anh.”
 
“Không phải…”
 
Rất thích.
 
Lần này Thẩm Quát thật sự là có chút ngượng ngùng, anh xoay người, tiếp tục lau nhà, lẩm bẩm: “Đừng suy nghĩ quá nhiều.”
 
“Thật đó thật đó, bọn họ cùng lúc không bắt máy, anh nói xem bọn họ đang làm gì?”
 
“Anh không biết.”
 
“Bọn họ chắc chắn là đang…” Lục Yên đi đến trước mặt anh, cười xấu xa, nháy mắt nói: “Chắc chắn là đang đó đó!”
 
“Đó đó gì?”
 
Ý cười nơi khóe miệng của Lục Yên càng sâu, nhón chân lên, nhỏ giọng nói: “Chắc chắn đang ‘bôi son môi’ đó.”
 
Thẩm Quát cụp mắt, trông thấy đôi môi gần trong gang tấc của cô gái, màu hồng xinh đẹp, trơn bóng giống như anh đào.

 
Lục Yên đột nhiên không kịp chuẩn bị liền bị anh vây trên tường…
 
Nụ hôn của thiếu niên vụng về mà không thành thục, chỉ nghiền ép dựa theo bản năng, không có kỹ xảo, cũng rất lúng túng.
 
Giữa mùa hè khô nóng, hai người đồng thời đều có chút đỏ mặt tới mang tai, hô hấp dồn dập… Ròng rã mười phút, Thẩm Quát mới buông cô ra, cô lui về sau hai bước, cắn cắn môi.
 
“Anh… anh có thể cho người ta chuẩn bị tâm lý một chút không, đừng bỗng nhiên liền…”
 
Thẩm Quát nhìn qua bờ môi hơi ứ máu của cô, khóe miệng giương lên: “Chính em nói, bôi son môi.”
 
“Em nói Lục Trăn, em không nói chúng ta phải… phải làm chuyện này.” Giọng nói cô nhóc nhỏ như muỗi, không nói được nữa.
 
Thẩm Quát đến gần cô, Lục Yên có thể rõ ràng cảm nhận được uy thế của thiếu niên tới gần cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh…
 
Tay của anh nhẹ nhàng vén một sợi tóc bên tóc mai cô, mềm mại như sợi bông.
 
“Lục Yên, xem ra em vẫn còn nhỏ như vậy.”
 
Lục Yên không hiểu nhìn về phía anh, trong con ngươi đen nhánh của anh cuồn cuộn một loại ý tứ hàm xúc nào đó khó mà nói rõ, rất sâu, rất sâu.
 
Lục Yên bất lực phản bác: “Ai nhỏ chứ.”
 
Tay Thẩm Quát xuyên qua sợi tóc của cô, ấn sau gáy cô, chầm chậm nói: “Có thể là thế này, trước kia cảm thấy em nhỏ, không dám làm rất nhiều chuyện, vẫn luôn chờ em lớn lên, nhưng em dù sao cũng chưa trưởng thành.”
 
Lục Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt, nhìn qua anh: “Anh muốn làm gì?”
 
Sau khi hỏi ra câu này, cô liền muốn cho mình một bạt tai.
 
Ngu!
 
Lòng dạ Tư Mã Chiêu* của anh không phải rõ như khỏa thân rồi sao, còn hỏi cái gì nữa. (*: ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.)
 
Thẩm Quát xích lại gần cô, chóp mũi nhẹ nhàng cọ qua gương mặt cô: “Sau này nói cho em biết.”
 

 
Quá giỏi rồi.
 
Lục Yên nhìn bóng dáng anh bận rộn quét dọn vệ sinh, thật lòng cảm thấy, anh quá giỏi rồi, thủ đoạn của Thẩm Quát đối phó với con gái, so với thủ đoạn báo thù Lục Trăn lúc trước của anh, chỉ có hơn chứ không kém.
 
Nếu không Lục Yên sao lại đối với anh muốn ngừng mà không được, nhớ mãi không quên như vậy.
 
Cô dựa vào một bên ban công, gió thổi nhẹ, ánh mắt di động theo bóng dáng Thẩm Quát nhưng không đến giúp anh.
 
Để anh hoạt động một chút, phát tiết thể lực một chút, tránh cho anh dùng toàn bộ sức lực lên người cô, suy nghĩ trong đầu đều là muốn cắn miệng cô.
 
Thẩm Quát lau lau mồ hôi trên trán, chống đồ lau nhà nhìn về phía cô: “Em cũng thật là đại tiểu thư.”
 
Lục Yên nâng cằm lên: “Đúng thế, bố em xưa nay không để em làm những việc này.”
 
Thẩm Quát nhún nhún vai, cũng cảm thấy không có chuyện gì.
 
Anh cũng sẽ không máy móc giống như rất nhiều đàn ông… đòi hỏi con gái làm cái này làm cái kia, hơn nữa anh cũng biết, tay chân của con gái chậm, đặc biệt là như Lục Yên, có thời gian khua môi múa mép với cô thì chính mình cũng làm xong việc rồi.
 
“Bố em rất thương em.”
 
“Đương nhiên.” Lục Yên không đỏ mặt chút nào: “Em là bảo bối nhỏ của bố em.”
 
“Vậy anh cũng là bảo bối nhỏ của em.”
 
Anh nghiêm trang nói ra lời tâm tình ngọt ngấy này làm cho Lục Yên kinh sợ rồi.
 
Má ơi, đây là lời Thẩm gia có thể nói ra sao, Thẩm gia còn muốn làm… bảo bối nhỏ của cô???
 
Lục Yên phản ứng rất lâu, cuối cùng đi qua, cướp lấy đồ lau nhà trong tay anh, lẩm bẩm nói: “Em giúp anh nhé.”
 
Thẩm Quát nhàn nhạt cười một tiếng: “Vì sao.”
 
Lục Yên đỏ mặt nói: “Anh cũng… là bảo bối nhỏ của em, em còn có thể không biết xấu hổ khoanh tay đứng nhìn à.’’