Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn

Chương 30: Cánh cửa bí ẩn



Căn cứ cách khá xa trung tâm thành phố, khi Hướng Gia Quân lái xe đến cửa viện nghiên cứu thì Hạ Trầm đã ngủ rồi.

Dọc đường đi cậu không nhìn thấy nhiều xác sống, chắc là cũng giống như lúc trước, chúng đang tụ tập trốn trong những tòa nhà.

Hướng Gia Quân ngồi trong xe quan sát xung quanh. Xác sống mặc đồng phục của viện nghiên cứu vẫn đang lững thững đi lại gần đó, bị mắc mưa ướt đẫm. Tự dưng cậu lại có một suy nghĩ vớ vẩn, xác sống yên lặng cứ lang thang đi mãi mà không có mục đích, chưa đến lúc cơ thể hư hỏng thối rữa thì sẽ không dừng bước, dường như cũng mang một ý nghĩa khác của số mệnh.

Cậu đang lưỡng lự không biết có nên đánh thức thầy Hạ không thì đối phương đã chậm rãi mở mắt. Ánh mắt anh mê mang nhìn quanh, dần dần tỉnh táo lại nhưng giọng điệu vẫn còn mang chút lười biếng khi vừa mới tỉnh giấc: "Đến nơi bao lâu rồi?"

Hướng Gia Quân cầm lấy tay trái của Hạ Trầm rồi liếc nhìn đồng hồ ở trên cổ tay anh: "Bốn phút."

Người Hạ Trầm cứng lại, sau khi Hướng Gia Quân thả tay anh ra thì mới lẩm bẩm nói: "Xem ra phải lấy cho cậu một cái đồng hồ thôi."

Thầy Hạ nói là làm, chắc là sau này sẽ lấy một cái từ trên người xác sống xuống cho cậu, Hướng Gia Quân nghĩ thầm theo hướng khả thi nhất.

Hai người thu dọn đồ đạc, đeo balo, cầm vũ khí rồi cùng nhau xuống xe, nhanh chóng chạy đến cửa lớn của viện nghiên cứu rồi dừng bước phủi đi nước mưa dính trên người.

Hạ Trầm hỏi nhỏ: "Lúc cậu đưa tôi rời khỏi tầng hai thì ở hành lang và cầu thang còn khoảng bao nhiêu con?"

Anh vẫn không đợi được Hướng Gia Quân chủ động kể về chuyện ngày đó hai người họ rời khỏi viện nghiên cứu như thế nào, vậy nên cứ nghĩ rằng cậu đã chờ đến khi xác sống ở bên ngoài tản đi thì mới dìu mình ra, chứ nếu không thì thật sự rất khó trong tình huống có mười mấy xác sống vây quanh mà cậu có thể mang được một người đàn ông bất tỉnh đi ra ngoài.

Hướng Gia Quân lắc lắc đầu rũ nước mưa trên tóc, nghe anh hỏi thì đáp: "Hình như tôi giết gần hết rồi, còn lại bốn năm con thì bị tôi nhốt trong phòng thí nghiệm ở tầng hai."

Hạ Trầm sửng sốt.

"Cậu nói gì cơ?" Thậm chí anh còn tạm thời mất đi khả năng biểu đạt.

"Tôi để anh ở lại phòng để đồ, ra ngoài giải quyết lũ xác sống rồi mới quay lại kéo anh đi." Hướng Gia Quân ngước mắt oán giận, "Anh nặng lắm luôn đó, đỡ anh xuống cầu thang là ký ức đau khổ nhất mà đời này tôi không muốn nhớ lại."

Hạ Trầm tưởng tượng cảnh Hướng Gia Quân phải đối mặt với mười mấy xác sống thì trong lòng không khỏi thấy sợ hãi. Rõ ràng là anh đã bảo là cậu đừng ra ngoài, ấy vậy mà người này không những đi ra mà còn không màng an toàn của bản thân để liều mạng với xác sống.

Anh nhịn xuống cảm xúc cuồn cuộn trong tim mình, cố gắng kiềm chế để chỉ nâng tay lên xoa xoa đầu cậu.

"Sau này đừng liều lĩnh như vậy, an toàn của mình là quan trọng nhất, cho dù tôi chảy máu lâu thêm một lúc cũng không sao cả, hiểu chưa?" Anh nhìn vào mắt Hướng Gia Quân, cậu chẳng nghe lời dặn của anh gì cả, động tác trên tay không khỏi tăng thêm lực, cứ xoa đầu cậu đến mức tóc rối bù cả lên.

Hướng Gia Quân đánh mắt sang nơi khác, rầu rĩ nói: "Anh không khen tôi sức mạnh hơn người à?"

Hạ Trầm bất lực với đứa ngốc này, tại sao cậu cứ để ý những cái không đâu thế nhỉ.

"Sao cậu lại mạnh mẽ hơn người được," Hạ Trầm hùa theo Hướng Gia Quân, "phải là anh dũng vô địch mới đúng."

Hướng Gia Quân cảm nhận sự ấm áp trên đầu, lén cọ cọ tay anh rồi giả bộ không thèm để ý mà nhấc chân chạy đi trước.

Thầy Hạ cũng nhanh chóng theo sau.

Bởi vì thành phố B bị cắt điện nên thang máy cũng trở nên vô dụng, hai người đi lên theo lối cầu thang giống lần trước.

Một đường thuận lợi, Hướng Gia Quân đi trước dẫn đường còn Hạ Trầm đi sau duy trì một khoảng cách vừa đủ không xa không gần. Đến khi đi tới cầu thang tầng ba thì cậu nghe thấy thầy Hạ nhỏ giọng than một câu: "Có thể đánh được như vậy... Chó con bạo lực."

Hướng Gia Quân dừng bước thình lình xoay người lại, đối diện với ánh mắt Hạ Trầm.

"Sao nào, muốn đánh tôi à?" Hạ Trầm bình tĩnh nói ra lời khiêu khích.

Cậu mím môi, gắng gượng nuốt xuống lời kháng nghị, hỏi anh: "Từ lầu sáu trở lên dùng để làm gì đó?"

Hạ Trầm nhấc chân tiếp tục bước từng bậc cầu thang, đi lên trước cậu rồi nhỏ nhẹ trả lời: "Phòng nghiên cứu cấp cao. Năm tầng dưới chủ yếu dùng để nghiên cứu và phát minh những loại thuốc thông thường, còn ba tầng trên cùng, nghe ba tôi kể thì là văn phòng của cấp trên và cũng là nơi nghiên cứu những đầu thuốc quan trọng, hơn nữa chỉ có vài người có thể quẹt thẻ để đi vào thang máy chuyên dụng của ba tầng này."

"Cho nên," Hướng Gia Quân do dự một lát nhưng rồi vẫn nói thẳng, "xác sống là chạy ra từ trong phòng nghiên cứu?"

"Chưa chắc, có quá nhiều điểm đáng ngờ. Thành phố B có hai loại xác sống, thông báo nghỉ trước đó một ngày, quan trọng nhất là một viện nghiên cứu tư nhân không quá lớn thế này sao có thể tiến hành nghiên cứu virus xác sống được cơ chứ." Hạ Trầm vừa suy nghĩ vừa từ từ nói.

Hai người đã lên đến tầng năm. Hướng Gia Quân đứng ở cửa thoát hiểm đầu cầu thang liếc nhìn vào hành lang, bên trong chỉ toàn là bóng tối.

"Vậy là chúng ta ngoại trừ đi tìm ba anh thì còn cần tìm manh mối hoặc chứng cứ về việc viện nghiên cứu đã chế tạo virus xác sống sao?"

Hướng Gia Quân cũng cảm thấy chuyện này quá vô lý. Thậm chí cậu còn không thể nào hiểu được nếu viện nghiên cứu thực sự làm ra virus thì mục đích của họ là gì, chế tạo huyết thanh đối phó với virus rồi bán với giá kếch xù ư? Vậy bây giờ dịch bệnh bùng phát rồi, thuốc chữa đâu, sao còn chưa xuất hiện?

"Có lẽ vậy." Suy nghĩ và cảm xúc của Hạ Trầm cũng rối bời.

Hai người đi đến tầng sáu. Trên tay nắm của cửa thoát hiểm bị quấn dây xích, Hướng Gia Quân đi đến đẩy thử thì phát hiện phía bên kia cánh cửa còn khóa một xích nữa.

Cậu ngẩng đầu hỏi ý kiến thầy Hạ: "Tôi dùng rìu chẻ ra nhé?"

Hạ Trầm gật đầu rồi đi xuống bậc thang cạnh đó, cho dù khó mà còn xác sống xuất hiện nhưng anh vẫn cẩn thận trông chừng cho cậu.

Hướng Gia Quân lùi lại một bước, chuẩn bị hai giây rồi vung rìu lên chém xuống dây xích trên tay nắm. "Keng" một tiếng, chính cậu còn bị tiếng ồn này làm cho giật mình, nhưng may là xích sắt đã bị nứt, cậu chỉ cần bổ thêm một nhát nữa là sẽ đứt hoàn toàn.

Cậu vui vẻ quay đầu nhìn Hạ Trầm: "Có xác sống không?"

Hạ Trầm tựa người lên tay vịn cầu thang: "Làm chuyện của cậu đi, đừng xen vào."

"Rồi rồi." Cậu gật đầu rồi đẩy hai cánh cửa đến khi lộ ra khe hở đủ để luồn rìu qua, sau đó chém một nhát y hệt vào dây xích bên kia.

"Xong."

Cậu xoay người vẫy tay với thầy Hạ, vừa dứt lời đã định mở cửa nhưng Hạ Trầm nhanh chóng chạy tới kịp giữ lấy tay cậu: "Đừng hành động hấp tấp, lỡ như trong kia có thứ gì thì sao."

"Nhưng vừa rồi tiếng động lớn như vậy, bên trong cũng không có động tĩnh gì mà."

Hướng Gia Quân đang nói dở thì đã bị Hạ Trầm kéo ra sau lưng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đứng chắn trước người cậu rồi đẩy cánh cửa ra. Hai giây sau, cậu nghe giọng Hạ Trầm vang lên: "Cũng trống không."

Cửa mở ra hoàn toàn, Hướng Gia Quân theo sau anh đi vào. Trên hành lang không có thứ gì hết, Hạ Trầm mở cửa từng văn phòng và phòng thí nghiệm cũng chẳng có ai cả.

Điều kỳ quái nhất là tất cả tài liệu và vật dụng thí nghiệm đều biến mất, trên bàn làm việc, trên giá sách hay trong tủ dụng cụ đều không có bất cứ đồ vật gì.

"Bọn họ..." Hướng Gia Quân đắn đo, "chuyển nhà hả?"

Lần trước cậu đã xem qua tình hình ở tầng hai, tuy không có người mấy nhưng vật dụng thì vẫn còn đầy đủ, cơ bản vẫn là trạng thái trước khi dịch xác sống bùng phát.

Còn tầng sáu bí ẩn này lại trống không.

Lúc sau Hạ Trầm gần như là dùng chân đá cửa ra, sau khi xem xong tất cả văn phòng thì hùng hổ quay về thang thoát hiểm: "Lên tầng bảy."

Bọn họ lên đến tầng bảy, tình trạng này lại lặp lại lần nữa. Khi đi vào vẫn không vật không người, được dọn dẹp rất kỹ càng sạch sẽ.

Trông Hạ Trầm càng bực bội hơn, tiếp tục đi lên tầng trên cùng với sự giận dữ, cuối cùng cũng lên tới tầng tám.

Hướng Gia Quân huých vai vào cánh tay anh: "Này, anh bình tĩnh lại đi, đừng hành động thiếu suy nghĩ."

Thầy Hạ xoa ấn nơi giữa mày, nghe cậu nói thì cơ thể gắng thả lỏng một chút: "Được rồi, tôi sẽ cố."

Cậu vẫn không yên tâm, đi sát lại gần anh, hỏi: "Vẫn chóng mặt lắm hả, anh có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát không?"

"Không cần," Hạ Trầm miễn cưỡng nhếch khóe miệng, lùi về sau hai bước, "cậu chặt đi."

Hướng Gia Quân dán tới nhìn nhìn sắc mặt của thầy Hạ, may mà cũng không tệ lắm, cậu yên lòng rồi xoay người thuần thục chém đứt dây xích quấn ở tay nắm cửa tầng tám.

Lần này cậu đẩy cửa ra luôn.

Tầng tám cũng bị dọn sạch sẽ.

Hai người đi vào trong hành lang, ánh sáng yếu ớt của ngày mưa chiếu vào qua tấm kính thủy tinh thậm chí còn không soi rõ những tấm biển treo ở trên vách tường.

Cậu và Hạ Trầm kiểm tra mọi căn phòng ở tầng tám, không có xác sống, không có tài liệu, càng không có bóng dáng của ba anh. Hạ Trầm đứng giữa hành lang dài, anh nhìn lại xung quanh một lần nữa, sự phiền muộn trong lòng giờ đã biến thành khó hiểu.

"Chỗ này cũng không có, vậy thì ở đâu được chứ..." Anh lẩm bẩm.

Hướng Gia Quân nhìn căn phòng ở phía cuối hành lang, lông mày từ từ nhíu lại.

Căn phòng này không chỉ không có tài liệu mà thậm chí cả bàn ghế cũng không. Trong phòng chỉ có hai chậu cây dồi dào sức sống được đặt ở góc phòng, trong đó một chậu bị đổ ngã làm vụn đất vương vãi ra khắp sàn.

Cậu đi tới cúi đầu nhìn dấu vết ở giữa đống bùn đất. Không chỉ có đất ở xung quanh chậu cây mà nó còn chạy dài đến bên cạnh bức tường, tạo thành một đường nhỏ bất thường trên mặt sàn. Hướng Gia Quân lần theo nó đến cạnh tường rồi ngẩng đầu nhìn lên. Trên bức tường trắng tinh có vài cái khe mảnh, vuông góc với mặt đất kéo dài đến trần nhà, giữa mỗi khe đều cách một khoảng bằng nhau, độ dài của chúng tựa như...

Nhất thời cậu không nghĩ ra được, giơ rìu gõ nhẹ lên mặt tường.

Vậy mà lại là tiếng kim loại va chạm vào nhau.

"Thầy Hạ ơi! Anh đến đây mau!" Cậu quay đầu gọi.

Hạ Trầm lập tức chạy tới vội vã hỏi: "Cậu làm sao?"

"Không phải tôi không phải tôi." Hướng Gia Quân kích động chỉ vào bức tường trước mặt, "Là cái này, sau tường có gì ấy!"

Hạ Trầm cũng nhìn thấy những khe hở, kiểm tra một phen rồi không chắc chắn hỏi: "Đây là... cửa sao?"

Cửa? Hướng Gia Quân bỗng hiểu ra, khoảng cách giữa những cái khe này trông giống như hai cánh cửa trượt vậy.

"Mở ra thế nào?" Cậu quơ rìu trong tay, "Có cạy ra được không?"

Thầy Hạ đi sang một bên sờ soạng trên vách tường, "Cửa ẩn thế này khi sử dụng chắc chắn sẽ có thông báo để không phải ai muốn vào cũng được, hẳn là có cảm biến ở đâu đó quanh đây, giống như thang máy chuyên dụng của tầng sáu bảy tám."

Vừa dứt lời thì cánh tay Hạ Trầm khựng lại, nhìn kỹ thì nơi ngón tay anh chạm đến có hơi nhô lên.

"Là chỗ này."

Nói rồi giơ búa lên đập mạnh về phía đó.

Bức tường trắng bị đập rớt xuống một tầng vữa, dần dần lộ ra một ít ánh kim ở bên trong.

Hướng Gia Quân tiến sát tới nhìn kỹ, hơi thất vọng: "Có vẻ là cần quẹt thẻ cảm ứng nữa, chúng ta vẫn phải cạy cửa ra thôi nhỉ?"

Thầy Hạ đập đập búa thép trong tay, lời ít ý nhiều: "Cạy, đưa rìu cho tôi."

Hướng Gia Quân tự biết sức mình không bằng được người ta nên ngoan ngoãn đưa rìu, cầm lấy búa thép mà thầy Hạ ném sang, đứng ở bên cạnh canh.

Hạ Trầm cắm phần lưỡi rìu mỏng vào khe hở rồi bắt đầu dùng sức. Hướng Gia Quân chưa từng thấy anh phải tốn sức như vậy, toàn bộ cơ bắp ở cánh tay gồng lên thành những đường cong săn chắc, nhìn anh như một con thú dữ rốt cuộc cũng bộc lộ hết sức mạnh. Một lúc lâu sau, cuối cùng khe hở cũng bị anh cạy rộng ra một chút.

Không đợi anh nhắc, Hướng Gia Quân đã nhanh nhẹn nhét búa thép vào ngăn bên của balo rồi tiến đến vươn tay giữ chắc khe hở, cố gắng đẩy nó ra ngược hướng với Hạ Trầm.

Cậu gần như phải dùng tới tất cả cơ bắp trên thân thể nhưng khe hở vẫn mở ra cực kỳ cực kỳ chậm.

Hướng Gia Quân thật sự muốn chửi tục, cái cửa chết tiệt này, chắc bí mật ẩn giấu đằng sau nó phải có level cao như trùm xác sống mất...

Hai người đẩy thêm mười mấy giây thì rốt cuộc cánh cửa cũng bị lõm vào bên trong một chút, giống như đã trượt vào được một cái khấc vừa vặn nào đó vậy. Quá trình sau đó trở nên nhẹ nhàng thuận lợi hơn, cánh cửa bị hai người mở hẳn ra, đẩy nhập vào hai bên vách tường.

Hướng Gia Quân buông thõng hai tay, cả người mất sức, vết thương trên tay cũng thấy hơi đau đau. Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi thì vật mới hiện ra trước mắt đã khiến cậu há hốc mồm.

"Thầy Hạ này," cậu không nhịn được mà than thở, "tôi không làm đâu, sao lại còn một cái cửa nữa chứ."

Vất vả lắm mới cạy được cửa ẩn chết tiệt đó ra, đằng sau lại xuất hiện thêm một cánh cửa thang máy bằng kim loại.

Hạ Trầm đưa rìu cho cậu, trông anh hơi mệt nhưng không hề thả lỏng. Anh đi tới đập vỡ khóa rồi dùng tay dễ dàng mở cửa thang ra. Phía sau cửa chỉ là giếng thang máy tối om, cabin không dừng ở tầng này.

Hạ Trầm cúi đầu nhìn thoáng qua giếng thang rồi xoay người đi đến cạnh chậu cây, nói: "Đưa búa cho tôi."

Hướng Gia Quân nhanh chóng lấy búa ở bên cạnh balo ra đưa cho anh.

"Đi ra xa chút, bảo vệ đầu." Thầy Hạ nhắc nhở, chờ cậu lùi xa thì mới vung búa đập vỡ chậu cây, chiếc chậu làm bằng sứ bỗng chốc vỡ tan tành.

Anh cầm một mảnh vỡ quay lại giếng thang rồi ném nó xuống dưới, qua một hồi lâu thì mới có tiếng vang truyền tới.

Hạ Trầm muốn xác minh suy đoán trong lòng, quay đầu hỏi: "Cậu nghĩ thang máy này dẫn đến đâu?"

Hướng Gia Quân cảm thấy bọn họ vừa mở ra một cánh cửa cũng chẳng mấy tốt đẹp.

Cậu vươn tay kéo Hạ Trầm đang đứng cạnh thang máy về chỗ an toàn trước, ngửa đầu đáp: "Chắc là dẫn tới địa ngục đó, chúng ta đi nhìn coi?"