Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn

Chương 33: Biến dị



Hướng Gia Quân đi theo mùi lạ kia đến tận một góc biển pha lê.

Tới khi cậu nhận ra mình đã lạc trong mê cung thì quay đầu lại nhìn chỉ thấy tầng tầng lớp lớp pha lê ẩn hiện trong bóng tối, con đường mà cậu vừa đi qua bị nhấn chìm trong đó, đã không tìm thấy nữa.

Cậu nhớ đến lời dặn của Hạ Trầm, ngập ngừng gọi thử một tiếng: "Thầy Hạ ơi?"

Không có ai trả lời.

Không gian quá lớn lại bị pha lê ngăn cách, âm thanh rất khó truyền đi xa.

Cậu lại cao giọng hô thêm một lần nữa, vẫn không có tiếng đáp.

Hướng Gia Quân nhíu mày, nơi này quá quỷ quái, vẫn nên nhanh chóng kiểm tra xong rồi ra ngoài tụ tập với thầy Hạ.

Cậu xoay người, giơ thẳng đèn pin ra phía trước, tiếp tục tìm kiếm nơi mà mùi hương bốc kia.

Quanh co vòng qua ba năm cái ô vuông, rốt cuộc cũng có thứ khác lạ xuất hiện trong tầm mắt. Cách một tấm kính nhìn qua, trông nó giống như một chiếc áo đồng phục của viện nghiên cứu bị vứt trên mặt đất.

Hướng Gia Quân đến gần hơn, ánh đèn chiếu xuống mới thấy rõ thứ đó không phải chỉ là một cái áo, mà là một thi thể vẫn đang mặc đồng phục.

Là nam, trung niên.

Lòng cậu căng thẳng, vội vã chạy nhanh tới. Xác chết đã bị phân hủy nặng, phần da lộ ra ngoài quần áo bị che kín bởi những đốm nhỏ màu nâu xanh, cơ thể hơi sưng lên, đây chính là nơi mà mùi thối bốc ra.

Không có vết thương rõ ràng trên người, trên sàn cũng không hề có máu.

Hướng Gia Quân cố nhịn sự cồn cào trong dạ dày, ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra. Trên cổ thi thể có đeo một dây vải, cậu thò tay vào kéo ra một chiếc thẻ công tác rồi lật nó lại, ở dòng họ và tên ghi: Hạ Khang.

Là ba của Hạ Trầm.

Lòng Hướng Gia Quân trầm xuống, muốn gọi thầy Hạ tới đây nhưng rồi lại không đành lòng để đối phương nhìn thấy thi thể của ba mình.

Cậu ngẩn ngơ một lát, nhớ về bản thân hồi nhỏ rồi lại nghĩ đến Hạ Trầm, cuối cùng vẫn đứng lên.

Sớm muộn gì thì cũng phải đối mặt.

Cậu sợ nếu đi xa thì sẽ không nhớ được vị trí của ba anh, đành phải đứng tại chỗ hét lớn tên người ta: "Hạ Trầm!"

Tiếng vang khuếch đại bốn phía, Hướng Gia Quân đợi một lúc vẫn không nghe tiếng đáp nên giơ tay gõ gõ vào pha lê. Động tĩnh lần này lớn hơn, mấy tấm kính quanh đó đều bị ảnh hưởng mà rung động.

Bên tai Hướng Gia Quân vang vọng tiếng rung của pha lên nhưng cậu vẫn loáng thoáng nghe thấy một chút âm thanh khác. Âm thanh này rất nhỏ, chỉ vụt qua rồi tắt cứ như có ma quỷ đang đứng sau lưng làm cho cậu nghi ngờ nó chỉ là do cậu tưởng tượng ra.

"Hạ Trầm! Nghe thấy thì trả lời tôi đi!"

Cậu xoay người, vừa cảnh giác nhìn quanh vừa gõ thêm vài cái lên tấm kính pha lê.

Đứng trong biển pha lê mênh mông không bờ bến, Hướng Gia Quân ngẩng đầu nhìn trần nhà, những tấm kính sừng sững không thể với đến đỉnh khiến cậu có cảm giác bản thân sẽ chết chìm bất cứ lúc nào.

Dự cảm giống như một luồng khí lạnh len lỏi bò lên sống lưng cậu, nhắc nhở cậu rằng có chuyện không ổn nào đó sắp xảy ra.

Hướng Gia Quân tựa người vào vách kính để lưng mình dán sát vào vật thực, điều này giúp cậu cảm thấy an toàn hơn. Đèn flash di động quét qua quét lại xung quanh, không hề có thứ gì xuất hiện trong tầm nhìn.

Thật sự chỉ là ảo giác của cậu ư?

Đột nhiên có tiếng gõ kính vang lên từ phía xa. Hướng Gia Quân lập tức cảnh giác, sau khi nghe tiếng gõ vang lên ba lần có quy luật thì mới thấy yên lòng.

Là Hạ Trầm đang trả lời cậu.

"Thầy Hạ..." Hướng Gia Quân vô thức lẩm bẩm thành tiếng, rời khỏi vách kính chuẩn bị đi về hướng Hạ Trầm.

Nhưng đầu ngón tay cậu bỗng cảm thấy đau nhói.

Hướng Gia Quân cúi đầu theo bản năng, thoáng nhìn thấy một con chuột bạch vừa chạy qua chân mình. Cậu giơ tay lên xem, đầu ngón trỏ đã bị cắn chảy máu.

Đây... là gì?

"Hạ Trầm?" Cậu chần chừ gọi nhỏ một tiếng.

Suy nghĩ của Hướng Gia Quân trở nên trì trệ, ngơ ngác nhìn máu ở đầu ngón tay đang từ từ tụ lại thành giọt lớn, sau đó chảy xuôi xuống bàn tay.

Bàn tay cậu như bị bỏng bởi máu, nóng đến mức toàn bộ cánh tay giống như bị thiêu cháy. Cảm giác nóng bỏng từ cánh tay lan ra khắp cơ thể không chừa một chỗ, tựa như cậu đang bị ném vào ngọn lửa xanh dữ dội, nó sẽ không dừng lại cho đến khi cả người cậu bị thiêu rụi đến tan thành tro bụi.

Bỗng dưng đầu cậu như bị kim châm, cơn đau thình lình ập đến làm cậu không thể đứng thẳng nổi, đến khi những ngón tay chạm phải nền đất lạnh lẽo thì cậu mới nhận ra mình đã ngã xuống sàn.

Đau quá...

Giống như có hàng ngàn cây kim đang đâm vào đầu cậu, cắt qua tất cả dây thần kinh.

Hướng Gia Quân thở hổn hển, đầu óc trì trệ khiến cậu mất khả năng suy nghĩ, rồi lại theo bản năng mà bò về phía trước.

"Hạ Trầm... Hạ Trầm cứu tôi với..."

Cậu sắp bị đốt thành tro bụi, ai hãy đến kéo cậu ra ngoài với, ai đó hãy giúp cậu lấy hết đống kim trong đầu ra...

Hướng Gia Quân loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân, thế nhưng mỗi một bước đều như thể đang ở vạn dặm trời cao, cách cậu một khoảng cách không thể vượt qua được.

Cậu bò về phía trước với toàn bộ sức lực, không có tinh thần, không có suy nghĩ, chỉ có sự cố chấp mơ hồ.

Như thể đã bò cả trăm năm xuyên qua dòng nham thạch nơi núi lửa nóng cháy, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy được ánh sáng.

Ánh đèn chiếu lên gương mặt Hướng Gia Quân cách một tấm pha lê, một bóng người chạy đến bên cạnh cậu, ngay sau đó cậu ngã vào một cái ôm lành lạnh.

"Cứu tôi... cứu tôi." Cậu biết cậu rốt cuộc đã tìm được người mà mình mong ngóng, yếu ớt nằm trong lòng đối phương cầu xin anh giúp đỡ.

"Hướng Gia Quân? Hướng Gia Quân!"

Người đàn ông đang hoảng hốt gọi cậu, cậu muốn ngẩng đầu đáp lại anh nhưng đau đớn đã ăn mòn tất cả sức lực rồi kéo cậu chìm vào trong bóng tối, tầm nhìn ngày càng hẹp.

"Tay cậu... Cậu đụng phải thứ gì?!" Giọng của người đàn ông đã không còn bình tĩnh, "Đừng nhắm mắt, nhìn tôi, cậu nhìn tôi này!"

Người đàn ông cúi xuống, rốt cuộc Hướng Gia Quân cũng nhìn thấy gương mặt ấy.

Người này... tên là Hạ Trầm.

Hướng Gia Quân vắt kiệt chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại, nhìn đối phương rồi mở miệng thều thào: "Thầy Hạ ơi, tôi đau quá."

Hạ Trầm cắn chặt môi, có lẽ là lỗi giác do ánh đèn gây ra, cậu cảm thấy đôi mắt Hạ Trầm hơi đỏ lên.

Cậu được anh bế lên, thầy Hạ vừa ôm cậu chạy về phía trước vừa nói sát tai cậu: "Vừa rồi cậu bị thương ở đâu, tôi đi lấy thuốc cho cậu, sẽ nhanh hết đau thôi... Không được nhắm mắt, nghe lời nào, nhìn tôi."

Hướng Gia Quân muốn ngăn Hạ Trầm lại, còn đi thêm nữa thì chính là vị trí của thi thể.

Người đang bế cậu đột nhiên khựng lại, chân không bước tiếp nữa. Cậu ngửi thấy mùi hôi thối quen thuộc.

Giọng nói của người đàn ông run rẩy: "Là nơi này ư?"

Hướng Gia Quân muốn an ủi đối phương nhưng lại không thể kiên trì thêm được nữa. Cậu nép trong lồng ngực Hạ Trầm, hoàn toàn chìm vào bóng tối.

***

Hướng Gia Quân nhìn thấy mẹ mình.

Cửa sổ ở bệnh viện rất cao, cửa ra vào rất cao, ghế ngồi cũng rất cao. Cậu ngồi trên hàng ghế ngoài hành lang, hai chân còn không thể chạm xuống sàn.

Nhưng lần này dường như cánh cửa trở nên trong suốt, cậu có thể nhìn xuyên qua nó mà thấy được mọi thứ bên trong phòng.

Rất nhiều máu nhuộm đỏ giường phẫu thuật, mẹ cậu nằm ở trên đó không nhúc nhích, dao giải phẫu cũng biến thành màu đỏ.

Hướng Gia Quân ngồi trên ghế, cứ vậy mà chờ đợi ca phẫu thuật kết thúc.

Cậu gặp lại mẹ mình. Mẹ và ba cùng nằm ở trên đài tang lễ, được lau sạch tất cả vết máu, gương mặt tái trắng, bàn tay cứng đờ, cứng đến mức cậu không thể tách những ngón tay ấy ra để len bàn tay nho nhỏ của mình vào được nữa.

Sau đó cậu nhận được một tấm bia đá. Bia đá dài màu đen, phần đỉnh được mài tròn, ở trên khắc họ tên của ba và mẹ cậu cùng với một tấm ảnh chụp chung. Về sau chỉ cần cậu đi đến chỗ này là có thể nhìn thấy ba mẹ đang vui vẻ tươi cười.

Hướng Gia Quân ngồi xổm trước bia đá chăm chú ngắm nhìn tấm hình kia, chợt trông thấy có một vòng xoáy giống như hố đen xuất hiện trên bức ảnh, chậm rãi hút cả người cậu vào xé nát, cắn nuốt. Truyện Đô Thị

Cậu bị hút vào trong bóng tối, cả người như đang bị thiêu đốt. Cúi đầu xuống, cậu có thể nhìn thấy đầu ngón tay của mình bị nóng đến chảy ra, tựa như thủy tinh bị đun chảy, nóng đỏ lên rồi hóa thành chất lỏng chảy xuống dưới.

Sau khi nhỏ xuống thì lại đóng thành băng, cảm giác lạnh lẽo lan từ đầu ngón tay lên đến tận trong óc.

"Hướng Gia Quân?"

Có người nói nhỏ bên tai cậu.

Cậu từ từ mở mắt, trông thấy một đôi mắt giống như đá mã não đen.

"Tôi lạnh quá." Đầu óc cậu trống rỗng, chỉ vô thức kêu lạnh.

Cậu được ôm vào lòng, một vòng tay bao cả người cậu lại chặt chẽ không kẽ hở.