Trọng Sinh: Bị Tôi Để Ý Rồi Em Còn Muốn Chạy?

Chương 2: Âm hiểm giả dối.



Mạc Dũng nhìn tay mình bị hất ra, sắc mặt vốn đã ngụy trang hoàn hảo nhất thời có chút khó coi. Nhưng hắn trước là cảm thấy khó hiểu mà nhìn nữ nhân vừa hất tay mình ra vẫn đang cúi đầu ở kia. Vụ gì đây? Bình thường thấy hắn, dù không phải mạnh dạn nhưng cũng e lệ cho hắn nắm tay...

Đương lúc những hoài nghi vốn không có khả năng muốn nổi lên trong lòng Mạc Dũng thì Hạ Nhiên đã ngẩng đầu lên, môi nở một nụ cười như bình thường nhìn hắn. Dù trong lòng cô ngàn xoay vạn chuyển.

"Sao anh lại đến đây? Nơi này không dễ đi."

Hạ Nhiên ổn định tâm tình, biểu hiện không khác trước đây, thân thiện hỏi hắn nhưng người lại xa cách mà nhích ra. Cô nhìn thấy hắn đã muốn nôn, sao có thể muốn hắn chạm vào mình. Hạ Nhiên tuy là con gái biển đảo, nước da không trắng còn có chút ngâm nhưng ngũ quan thanh tú dịu ngoan ưa nhìn. Cô chỉ cười nhẹ một cái thôi cũng sẽ có chút ngây thơ, khiến người không sinh được hoài nghi.

Quả nhiên, Mạc Dũng bởi vì trong lòng luôn có quỷ nên rất dễ nghi ngờ đã mất đi cảnh giác khi nhìn thấy một Hạ Nhiên như vậy, dễ dàng bị hắn nắm trong tay, mặc sức nhéo. Thế nên hắn không có nhận thấy hành vi nhỏ né tránh của cô.

"Chỉ cần là nơi em thích thì anh đều muốn đến. Hơn nữa anh chưa nghe được em đồng ý cưới anh, sao anh có yên lòng đây."

Mạc Dũng nháy mắt giấu đi cảm xúc khác lạ, tiếp tục diễn tốt vai người đàn ông vì tình yêu mà cái gì cũng có thể làm, vì không được đến người yêu đồng ý ở bên nhau cả đời mà sốt ruột buồn bã. Nói thật, Mạc Dũng nghĩ, nếu không có nhiều chiết khúc, Hạ Nhiên cũng là một đối tượng tốt để kết hôn, sống cả đời ở nơi hòn đảo nhỏ chẳng có tiếng tăm này. Cô được xem là người xinh đẹp nhất hòn đảo này, thân hình cao mét sáu trước cong sau vểnh khiến người ghen tỵ, bởi vì lao động mà không có thịt thừa. Mắt hạnh, mày ngài, mũi nhỏ, môi hồng vừa đủ, cái cằm thon gọn, mặt không có lấy một cái mụn cám, dù không trang điểm cũng khiến đàn ông trên đảo này nhắm tới như rơm rạ.

Nhưng trên đời nào có nhiều nếu như vậy. Nên hắn nghĩ rằng, chỉ cần Hạ Nhiên thức thời, hắn vẫn có thể để cô trải nghiệm một lần tình yêu nồng nhiệt, rồi tiến tới hôn nhân mà nữ nhân nào cũng mơ ước, trước khi hoàn thành việc người kia giao cho hắn.

Hạ Nhiên lại có phần sốt ruột không muốn nghe hắn nói nhảm, trong lòng không ngừng nghĩ cách rời đi. Cô cần phải trở về.

"Em đã nói em cần thời gian suy nghĩ. Em còn trẻ, vừa mới mười tám thôi. Với cả bà ngoại em đã già, em muốn ở bên bà thêm vài năm."

Cô nói đến chân tình hợp lý. Cô cảm thấy may mắn vì trước không có đồng ý liền với hắn, dù rằng cho cô làm lại ngàn lần cũng sẽ không. Nhưng có người vốn đã có ý đồ xấu không muốn nghe hiểu.

"Em nói gì vậy Nhiên? Ở nơi này mười tám tuổi đã là lớn rồi, qua một năm là muộn một năm. Hơn nữa, em không yêu anh sao Nhiên? Bà ngoại em rồi cũng là bà ngoại anh mà, hai người chăm sóc vẫn hơn một người đúng không em... Còn có, chẳng lẽ em muốn để cho công sức ba mẹ em vất vả làm ra bị cậu mợ nuốt hết sao? Bà ngoại đã lớn tuổi cũng cần bồi bổ tốt mới sẽ trường thọ, em không muốn sao?"

Mạc Dũng đích thực là nói không sai. Nhưng nếu hắn cũng thành tâm nghĩ như vậy thì mới đúng...

"Anh nói gì vậy? Cậu mợ có ơn nuôi dưỡng em, cưu mang em mà. Anh đừng nói vậy nữa! Thôi em phải về nấu cơm rồi!"



Hạ Nhiên gấp không đợi được, nói ra mấy lời trái lòng rồi nhấc chân rời đi.

"Nhiên, em đừng đi vội! Được được, anh không nói như vậy nữa. Nhưng anh thật sự thích em, em đồng ý với anh được không?"

Mạc Dũng thấy cô đi thì có chút hốt hoảng lại bực bội, vội vàng đuổi theo giữ tay Hạ Nhiên kéo lại.

"Anh buông!"

Hạ Nhiên theo bản năng đẩy hắn ta một cái, cũng không nhìn hắn trên mặt là biểu tình gì mà buông một câu: "Em xin lỗi nhưng em chưa nghĩ thông. Xin anh cho em chút thời gian."

Cô như một cơn gió lao khỏi mõm đá, thân hình mảnh mai bị bụi gia thấp che đi, chỉ còn lộ ra mái tóc đen dài đến ngang lưng được cô buộc cao theo động tác của cô tung bay, hướng xuống núi chạy đi.

"Hạ Nhiên!"

Tiếng gọi vội vàng của Mạc Dũng đuổi theo cô nhưng bị cô bỏ ngoài tai, đầu chưa một lần ngoảnh lại.

Hạ Nhiên nào có thời gian để giằng co nữa. Thời điểm Mạc Dũng xuất hiện cô đã nhớ ra bây giờ hiện là lúc nào rồi. Đồng thời cô cũng đã hơi hiểu nguyên nhân tại sao hắn nhất định muốn cô đồng ý ngay bây giờ.

Con người cô ôn hòa cũng có phần dễ tính, không ngại khổ cực lại rất có chính kiến, hơn nữa sẽ không làm chuyện thất hứa. Nếu cô đồng ý với hắn thì dù phía sau có xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ từ bỏ để cưới hắn.

Kiếp trước cô vì hắn mà từ bỏ cơ hội kia, kiếp này... Xin lỗi, Hạ Nhiên cô đã không còn như trước.

Có điều, hành động chẳng khác gì kiếp trước này của Mạc Dũng đã nhắc nhở cô rằng, mưu đồ của hắn đã bắt đầu từ lúc còn sớm như vậy. Lúc này cô có thể khẳng định, hắn không muốn cho cô rời khỏi đây, hoặc chính là không muốn cô đi học ở ngôi trường nghe thì giống như lừa đảo kia.

Mà thời điểm này kiếp trước, lá thư mời nhập học kia chính là ở lúc này được gửi tới nhà cô.



Hạ Nhiên vừa chạy về nhà vừa sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, những dự định cho tương lại, những chuyện cần phải làm để không lập lại sai lầm trước kia. Cứ vậy, chẳng mấy hồi cô đã về đến cổng nhà. Mạc Dũng rõ ràng là đuổi theo không kịp. Cũng phải thôi, cô đã quá quen thuộc nơi đó, có thể theo đường nhanh nhất, dễ đi nhất mà trở về, một chút chướng ngại cũng không có.

Con trai của cậu - Hạ Tín nhỏ hơn cô ba tuổi, đang chơi ở ngoài sân thấy cô hồng hộc chạy về thì vừa khó hiểu vừa chán ghét ra mặt.

"Chị làm cái gì mà chạy như ma đuổi vậy?"

Hạ Nhiên bình thường luôn không thích tranh cãi với người nhà cậu mợ, lúc này cô cũng không nói gì, chỉ lo ổn định nhịp thở vừa bước qua người Hạ Tín để đi vào trong nhà.

Kiếp trước lúc cô về thư mời đã đến nơi, còn bị nhà cậu mở ra xem, nói nhiều lời mỉa mai khó nghe. Cô lúc đó đã đáp ứng lời cầu hôn của Mạc Dũng nên không bận tâm nhiều. Hiện tại cô cũng không rõ thư mời là khi nào đến.

Nhưng chân sau Hạ Nhiên còn chưa bước lên thềm nhà thì ngoài cổng đã vang lên tiếng gọi.

"Nhiên Nhiên! Cháu có thư!"

Chú Lý Thành - Người phụ trách thư tín, chuyển phát của hòn đảo này xuất hiện như một vị thần, trên tay còn cầm một lá thư phong cách kỳ lạ khiến tim Hạ Nhiên đập thình thịch không ngừng. Cô mém chút đụng phải người Hạ Tín đang muốn giành trước đi ra ngoài, trước tiên cầm lấy thư mời từ tay chú Lý.

"Cảm ơn chú, chú Lý!"

Hạ Nhiên lễ phép cảm ơn Lý Thành, còn nhanh nhẹn né đi cái tay đang vươn tới muốn đoạt lấy lá thư từ trong tay cô của Hạ Tín rồi giấu ra phía sau.

"Chị làm gì vậy?"

Hạ Tín được cậu mợ cô cưng chiều từ bé, quen thoái ngang ngược ngạo mạn, còn chẳng xem cô ra gì tất nhiên không chịu được, bất mãn trừng cô.

"Nhóc con không có lễ phép! Đó không phải của mi, mi giành cái gì. Nếu Nhiên Nhiên nó muốn cho mi xem thì mi mới được xem, hiểu chưa? Đúng là bị mẹ mi chiều đến hư. Nhiên Nhiên chú đi đây."

Chú Lý vốn còn muốn hỏi cô chút chuyện về lá thư phong cách kỳ lạ kia, thấy thái độ của Hạ Tín thì bất mãn. Ông là người có vai vế trong thôn nhỏ đảo Đa Bình này, lại rất thích Hạ Nhiên mất đi ba mẹ nhưng ngoan ngoãn, lễ phép, hiếu thuận. Ông cũng muốn đỡ đần cho cô, biết cái đức hạnh của nhà cậu mợ cô, sẵn thấy Hạ Tín ngang ngược như vậy nên mắng Hạ Tín té tát rồi mới quay sang cười với cô.