Trọng Sinh: Bị Tôi Để Ý Rồi Em Còn Muốn Chạy?

Chương 40: Bị bệnh.



Emily thấy cô đi thì còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị thân hình cao lớn lạnh lùng của người đàn ông chặn lại.

"Nếu còn không quản được miệng mình, cho dù có bị xử phạt, hôm nay tại đây tôi cũng sẽ đánh cho cái miệng của cô nát bét ra."

"Emily, đừng khiêu chiến giới hạn của tôi."

Ricard không nhìn vẻ mặt khó tin lại hoảng sợ của cô ta, đuổi theo Hạ Nhiên đang càng đi càng xa phía trước.

Nhưng cuối cùng anh vẫn là đuổi không kịp.

Anh có chút hận cái năng lực kia của cô.

Có phải nếu một ngày nào đó cô muốn chạy trốn khỏi anh, anh cũng sẽ bất lực như thế này hay không?

Ricard De Chevalier lần nữa cảm thấy nguy cơ cực lớn, so với những lần trước còn lớn hơn. Sự xao động trong lòng khiến cho anh nổi lên ý nghĩ không mấy đàn ông, nhưng lại cực đàn ông, giống như một người đàn ông sớm nên làm như vậy mới đúng.

Bất kể kết quả cuối cùng có là cái gì.

...

Cốc cốc cốc...

Cửa ban công không ngừng vang lên tiếng gõ, quấy nhiễu người con gái đang cuộn tròn trong chăn đang phiền lòng lại càng thêm mệt mỏi.

Bên ngoài ban công, người đàn ông có phần chật vật ngồi bệt trên đất, tay vẫn không ngừng gõ, giống như muốn gõ đến khi nào người bên trong chịu mở cửa cho anh vào, cũng mở lòng ra đối với anh.

Anh đã ngồi đây mấy tiếng rồi, cả người đều nhiễm lên khí lạnh của buổi trời chiều. Ánh hoàng hôn như đang nhạo báng anh mà cứ chiếu lên người.

Rồi hoàng hôn cũng dần tắt, bóng tối phủ xuống.

Thời điểm ngoài cửa không còn tiếng gõ, Hạ Nhiên đã muốn xao động đứng lên. Nhưng ý nghĩ đi ra mở cửa lại bị nước mắt trên mặt chặn cứng chỉ trong phút chốc. Thân hình mỏng manh của cô gái nhỏ từ hơi động đến tĩnh lặng trở lại rồi không còn nhúc nhích gì nữa.

Cánh cửa ban công kia không còn vang lên tiếng động nào, mà đến khi ánh nắng xuất hiện ở chân trời, nó cũng chưa từng được mở ra.

Người bên trong không thể vượt qua ngưỡng cửa trong lòng, người bên ngoài cũng không từ bỏ.

Ricard ngồi một đêm như vậy, không đông thành cục đá đã là kỳ tích, nhưng bệnh nặng một trận là không thể tránh khỏi.

Người đàn ông chưa từng bị bệnh từ khi sinh ra đến giờ, loạng choạng đứng dậy, lại loạng choạng phóng qua ba mét khoảng trống giữa hai ban công, khiến người ta nhìn mà kinh hãi chật vật đáp xuống ban công phòng mình, mém thì ngã sấp xuống.

"Hô..."

Khó khăn uống một ly nước ấm, ngã vật ra giường xong, anh cái gì cũng không nghĩ được nữa mà mê mang đi.



...

"Cô lại muốn giảm cân nữa à?"

Lagan đến trưa mới nhìn thấy Hạ Nhiên, hắn không nhịn được mà trêu chọc.

Hạ Nhiên đôi mắt sưng húp, giọng cũng khàn khàn không muốn nói nhiều chút nào, im lặng ăn cháo của mình.

Nhưng có người không muốn cho cô yên tĩnh ăn.

"Cô thì cũng thôi đi, cả người đàn ông của cô cũng không đi ra là chuyện gì vậy?"

Lagan vừa xúc cơm bỏ vào miệng vừa cảm khái nói.

Hắn không có nhìn người con gái bên cạnh khựng lại rõ ràng mà nói tiếp: "Nếu không phải nhìn vẻ mặt cô xấu như vậy, tôi còn tưởng suốt thời gian qua hai người hú hí với nhau đấy."

Lời này hắn nói vốn đã không có ý muốn chọc cười người khác, nó chỉ đang nhắc nhở Hạ Nhiên rằng, người đàn ông của cô vì cô mà ngồi mấy tiếng bên ngoài cửa, cô đều chưa từng mở cửa.

Hạ Nhiên mờ mịt nhìn chén cháo trước mặt, trong lòng lại loạn hết cả lên. Bởi vì trong đầu có một thanh âm không ngừng nói với cô, người đàn ông kia sau đó vốn chưa từng rời đi... Ý nghĩ này khiến cô hoảng hốt đến mức sắc mặt còn xấu hơn, trong miệng không có mùi vị gì nữa.

"Ấy?"

Một câu nghi vấn không rõ này của Lagan vô tình chọc cho tim cô rung lên một cái.

Sau đó cô lại nghe hắn ngờ vực hỏi: "Anh ta đến đây lúc nào nhỉ? Đã ăn xong rồi sao..."

Hạ Nhiên theo bản năng quay phắt lại. Cô cũng giống Lagan, đã nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông, vừa lúc nhìn thấy anh vô tình đụng vào một người trên đường, sau đó lại tiếp tục rời đi.

"Anh ta... Có vẻ không tốt lắm đâu."

Lagan hàm hồ nói.

"Tại sao?"

Hạ Nhiên mờ mịt vô thức hỏi lại. Cô cũng không rõ mình là đang hỏi cái gì, chỉ có ánh mắt cứ đuổi theo bóng lưng kia đến lúc nó khuất mất.

Lagan nghe cô hỏi thì kỳ quái nhìn cô một chút, chỉ là Hạ Nhiên không có nhìn thấy. Lại nghe hắn nói: "Dị năng của anh ta là khí. Bình thường đừng nói chạm vào anh ta, anh ta không muốn thì ai cũng không bắt được chéo áo. Thế mà vừa rồi anh ta mới đụng vào người ta đó. Cái đó là bình thường sao?"

Lời nói của hắn khiến Hạ Nhiên càng hoảng hốt hơn.

Cô tung lung rối loạn đuổi theo.



Lagan nhìn mà lắc đầu ngao ngán, vừa lầm bầm: "Sao phải khổ như vậy chứ..."

Thanh niên Lagan trước FA giờ vẫn FA biểu hiện hắn không hiểu một chút nào hết, tiếp tục ăn phần cơm truyền thống nhật bản Hạ Nhiên giới thiệu cho mình hôm nay.

Còn Hạ Nhiên một đường đuổi theo Ricard đến tận phòng y tế.

"Anh ấy đi vào đây làm gì đâu..."

Hạ Nhiên vốn nên hiểu rõ lại tự dối lòng mình mà lẩm bẩm trong miệng. Cô đứng trước cửa phòng y tế đang đóng mà rối rắm hoang mang. Đôi mắt sưng vù lại bắt đầu đau xót lên.

Cạch.

Không biết đã đứng bao lâu, đến mức chân muốn tê rần lại thêm cái bụng chưa ăn được bao nhiêu sau khi bỏ hai bữa cơm khiến thân hình cô lung lay thì cửa phòng y tế lại mở ra.

Helga đứng cô đứng trước cửa phòng, sắc mặt cũng chẳng kém chàng trai cao lớn bên trong, tự nhiên cảm thấy đầu hơi đau.

"Em lại bị bệnh gì nữa?"

Cô lạnh nhạt nhìn Hạ Nhiên hỏi.

"Em... Không có."

Hạ Nhiên khàn giọng nhỏ nói, ánh mắt lại xuyên qua Helga, nhìn vào trong phòng, loáng thoáng nhìn thấy nữa thân hình bên dưới của người đàn ông nằm trên giường, không thấy được mặt cũng như tình trạng hiện tại của anh.

Hạ Nhiên ngập ngùng muốn nói lại thôi. Đến lúc Helga sắp phiền chết mới nghe cô nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy... Sao vậy ạ?"

"Hầy..."

Helga không nhịn được thở dài, có vậy mà cũng khiến người con gái này lấp lủng lâu như vậy.

"Cảm lạnh, sốt cao, suy nhược. Tất cả đều không nên có trên thân thể khỏe như trâu của anh ta."

Cô mặt lạnh lùng khẽ quay đầu nhìn qua người đàn ông đang truyền nước ngủ rồi bên trong. Mới đầu cô còn không tài nào hiểu nổi cái gì dày vò anh ta đến được vậy, hiện tại xem ra, nguyên nhân cũng không ngoài hai chữ tình yêu đâu.

Helga nhìn cô gái nhỏ trước mặt từ lúc nghe mình nói tình trạng của Ricard thì vẫn luôn cúi đầu mà không biết nên nói sao.

"Anh ta ngủ rồi. Để cho anh ta nghỉ ngơi đi. Thật ra với thể trạng của anh ta, sớm đến uống thuốc ngủ một giấc là hiện tại đã sinh long hoạt hổ rồi. Thế nhưng hiện tại mới đến, chắc phải nhiều dưỡng hai ngày. Dù sao đối với người không biết quý trọng thân thể của mình, cho chịu khổ chút để không lại tái phạm nữa cũng tốt."

Helga nói rồi đi về phía căn-tin. Cô vốn định đi ăn mà lại bị kiềm chân ở đây đấy chứ.

Hạ Nhiên đứng đực ở đó một hồi, lần lừ mãi cũng không biết có nên đi vào nhìn xem một chút không.

Thế nhưng cuối cùng vẻ mặt vốn đã vì nước da nay lại thêm tái hơn của người đàn ông cũng đánh ngã một tia tàn nhẫn trong lòng Hạ Nhiên. Cô nhấc chân chậm chạp bước vào phòng, ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường bệnh, ánh mắt mờ mịt nhìn nữa bên mặt của anh mà ngẩn người.