Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 26



---•---
Mấy tháng sau.
[Lời tác giả: Vì cốt truyện gia tốc, tôi rốt cuộc phải dùng đến câu này để thời gian nhanh chóng qua đi.]
Kết quả phân lớp ở cao trung Kỳ Dục đã được công bố, vô số người tranh nhau đến xem. Người đứng phía ngoài thì không ngừng nhón chân, một chút lại nhảy lên, ầm ĩ cực kỳ.
"Ớ, tôi ở ban 3."
"Còn tôi? Còn tôi? Sao tôi không thấy tên của mình?"
"A a a a, chúng ta học cùng lớp."
"Đệt, cậu cư nhiên được vào ban 2, học giỏi đúng là đáng ghét."
"Này, đừng chen, đừng chen nữa, ai xem xong thì mau rời đi được không."
"Nóng muốn chết, có thấy không nha."
So với nơi này ồn ào náo nhiệt, phía dưới bóng cây cách đó không xa có một nam sinh cao cao đang đứng.
Dáng người y mảnh khảnh đơn bạc, sơ mi trắng giản dị mặc ở trên người cũng có vẻ đẹp vô cùng, vạt áo bị gió nhẹ thổi bay lên tạo thành một độ cung.
Nam sinh chỉ đứng đó, an tĩnh nhìn về một hướng cũng có thể tạo thành cảnh đẹp.
Ngẫu nhiên có một hai nữ sinh nhìn thấy mặt y, trong nháy mắt mặt của các cô cũng lập tức đỏ bừng, nhanh chóng chạy mất.
"Tiểu Tống Ngọc!"
Một nam sinh cao cao điển trai khác, trên mặt là nụ cười tuấn mỹ, trong tay cầm hai chai nước đi qua.
Tống Ngọc Trạch xoay mặt nhìn cậu ta, trong nháy mắt, tiếng ve kêu mùa hè, không khí khô nóng tựa hồ đều bởi vì gương mặt của y mà trở nên yên tĩnh.
Lục đi qua, đưa cho y một chai nước lạnh rồi mở chai của mình uống một ngụm. Dùng ngữ khí như đã sớm đoán được nói: "Chúng ta đều học ở ban 1."
Tống Ngọc Trạch nhận chai nước, nhàn nhạt nói: "Ừm. Vậy mai gặp."
"Này? Một đợt hè qua đã không thấy mặt, cậu cứ như vậy mà đi được sao? Tuy rằng ngày mai chúng ta trở thành bạn cùng lớp nhưng hôm nay tôi vẫn rất muốn gặp cậu." Lục có chút mất mát nói.
Tống Ngọc Trạch trầm mặc một hồi, rồi nói: "Chiều nay cậu muốn đến tiệm sách với tôi không, tôi định mua vài quyển sách."
Lục lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, gật đầu, bước đến ôm lấy bả vai của Tống Ngọc Trạch: "Đương nhiên là muốn đi cùng rồi."
Tống Ngọc Trạch nhíu mày nhìn cậu ta: "Nóng quá, đừng đứng gần như thế."
Lục cười cười, hoàn toàn không để ý, cánh tay đặt trên bả vai của y cũng buông xuống, thuận thế so chiều cao với đối phương: "Hình như cậu cao thêm phải không?"
Tống Ngọc Trạch uống một ngụm nước, nói: "Ừm, hôm trước mới đo, được 1m78."
Lục chú ý đến đôi môi của y vì uống nước mà trở nên ướt át, cậu ta hơi híp mắt, tim đập nhanh hơn một chút: "Cao rất nhanh, sắp bằng tôi rồi."
Tống Ngọc Trạch ừm một tiếng.
Không riêng gì vóc dáng cao hơn, nét trẻ con trên mặt y cũng hoàn toàn lui xuống, khuôn mặt có sự thay đổi rất lớn.
Bả vai của y rộng hơn, tuy rằng gầy nhưng cũng hiện ra khung xương mà một nam sinh nên có, cùng với biến hóa trên khuôn mặt. Sẽ không bao giờ có ai ngộ nhận y là nữ sinh nữa.
Ngũ quan của y lại càng thêm tinh xảo, trong mắt vĩnh viễn kết một tầng băng sương hơi mỏng, khí chất lạnh nhạt làm cho người ta có cảm giác như hoa trong gương, trăng trong nước. 
Lục vẫn luôn cúi đầu nói chuyện cùng y, ánh mắt của cậu ta chưa bao giờ rời khỏi người y.
Lục vô tình nhìn lướt qua áo sơ mi cài khuy đến tận cổ của Tống Ngọc Trạch, rõ ràng nghiêm cẩn bảo thủ như thế, lại bởi vì khuôn mặt kia nên mới càng làm cho người ta sinh ra ý niệm muốn cởi hết quần áo của y rồi bắt nạt một trận.
Tống Ngọc Trạch sờ mặt, nói với Lục: "Trên mặt tôi dính gì sao? Cậu cứ nhìn chằm chằm tôi."
Lục cười cười, vươn tay xoa mặt y, xúc cảm trắng nõn tinh tế truyền đến đầu ngón tay: "Ừ, có cọng tóc...Được rồi, giờ đã không còn."
Cậu ta rút tay về, trong nội tâm sinh ra cảm giác vô lực, rõ ràng ánh mắt của mình lộ liễu như vậy, vì sao người này lại không cảm thụ tới tâm ý đó dù chỉ một chút.
Nhưng đối phương càng không hiểu phong tình, cậu ta lại càng hãm sâu.
Không chỉ là vẻ bề ngoài, tính cách cũng đúng kiểu cậu ta thích, người này chỉ cần tùy tiện nói một câu hay làm ra một hành động gì cậu ta cũng đều thích, bao gồm cả việc EQ của y rất thấp.
Hai người cùng nhau đi bộ đến hiệu sách.
Bởi vì ngoại hình xuất sắc, dọc đường đi luôn có người nhìn theo bọn họ, chỉ chốc lát sau đã bị mấy tên chuyên săn ngôi sao quấn lên.
"Bạn học này, có hứng thú làm người mẫu không?" Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhìn Tống Ngọc Trạch với vẻ mặt kinh diễm, kích động cầm danh thiếp trong tay đưa qua.
Tống Ngọc Trạch không nhìn đến tấm danh thiếp đó, nhàn nhạt nói: "Không có hứng thú." Nói xong cũng lập tức lướt qua hắn để đi tiếp.
"Ca sĩ, ca sĩ cũng được mà, giọng của cậu dễ nghe như vậy, bề ngoài còn rất xuất sắc nữa, nhất định có thể nổi tiếng." Nghe thấy giọng nói của y, người đàn ông càng thêm kích động, vội vàng đuổi theo hô.
Lục cau mày đưa tay ngăn người đàn ông kia, lạnh lùng nói: "Cậu ấy không có hứng thú, không nghe thấy sao?"
Người đàn ông ngẩn ra, ngây ngốc nhìn Lục, hắn cư nhiên lại bị khí thế của một học sinh cao trung dọa sợ.
Chờ hắn lấy lại tinh thần, Tống Ngọc Trạch và Lục đã đi xa.
"Hầy, sau này ra đường nên đội nón và đeo kính vào, miễn cho lại bị mấy người này quấy rầy." Lục nhịn không được trêu chọc Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch nhàn nhạt nói: "Như vậy rất phiền, không để ý tới là được." Nói xong lại cầm một quyển sách y học thật dày lên, lật vài trang, rồi lại ôm trong tay tiếp tục tìm.
Lục lấy sách từ tay y, nói: "Tôi cầm giúp cậu. Dù sao tôi cũng không mua gì."
Tống Ngọc Trạch tùy ý để cậu ta cầm, tự mình cẩn thận tìm mấy loại sách ngày trước tra được trên mạng.
Lục nhìn y lấy mấy quyển sách, đều là sách y học liên quan đến chuyên ngành tim, cậu ta hỏi: "Sao đều là sách y, cậu muốn làm bác sĩ?"
Tống Ngọc Trạch gật đầu.
"Vậy cậu muốn thi vào học viện y nào? Đại học C là học viện y nổi tiếng nhất nước, cậu tính vào đó sao?"
Tống Ngọc Trạch nói: "Đại học A cũng không tệ, tôi đang định chọn một trong hai trường này."
"Ừm." Lục lộ ra biểu tình suy tư, cười nói: "Nếu không tôi cũng học y luôn, thế nào?"
Tống Ngọc Trạch nhìn cậu ta: "Tùy cậu. Nếu cậu thật sự thích thì cứ chọn."
Lục cười cười, nói: "Tôi thích học cùng cậu, muốn học chung một trường đại học với cậu."
Tống Ngọc Trạch nhíu mày: "Tôi khuyên cậu không cần phải như vậy, nếu cậu không thích học y thì vào đó cũng chẳng thấy có gì thú vị."
Lục: "..." Chẳng lẽ y không nghe ra đây là lời thổ lộ sao?
"Để tôi." Tống Ngọc Trạch thấy trong ngực của Lục ôm mấy quyển sách rất dày, thật sự cảm thấy ngượng ngùng. Y muốn mua sách thì cứ đi mua, không nghĩ đến lại mua nhiều như thế.
Lục nói: "Để tôi cầm được rồi, cậu gầy như thế, chẳng phải vừa lúc nhà cậu ở đối diện trường sao? Tôi đưa cậu về nhà, thuận tiện lên tham quan một chút luôn."
Tống Ngọc Trạch gật đầu, Lục vui vẻ ôm chồng sách theo sau y.
Tống Trấn mua căn hộ này ở vị trí rất tốt, đối diện trường cao trung Kỳ Dục, lại ở ngay trung tâm của thành phố, giao thông hay mua sắm gì cũng đều rất tiện.
Khu này có 23 tầng lầu, nhà y ở tầng 20.
Trong nhà có một cửa sổ lớn sát đất, đến buổi tối có thể từ trong nhà nhìn ra khắp toàn bộ đường phố, thưởng thức hết cảnh đêm xinh đẹp và chân thật ở nơi đây.
Tống Ngọc Trạch mở cửa, lấy dép lê trên kệ cho Lục.
Lục đánh giá nơi này một chút, lộ ra nụ cười, toàn bộ cách bày trí trong nhà đều rất giống với phong cách của Tống Ngọc Trạch.
Lúc mới mua thì căn hộ này còn rất đơn giản, vách tường màu trắng, toàn bộ phòng khách đều lót bằng sàn gỗ, trông có vẻ vừa thoải mái lại vừa sạch sẽ.
Cạnh cửa sổ có một bàn ăn bằng gỗ, đồng thời nơi đó còn đặt song song hai cái ghế.
Phòng khách lớn lõm vào bên trong, muốn đến đó phải đi qua hai bậc thang. Sô pha cũng được làm bằng gỗ, vào mùa đông còn có thể lót thêm một cái đệm.
Gần bức tường chỗ căn phòng đặt một giá sách, bên trên đều là từng cuốn được sắp xếp chỉnh tề.
Cách đó không xa có một bàn học màu trắng, rõ ràng là dùng cho Tống Ngọc Trạch làm bài tập. Trong góc phòng còn đặt mấy bồn hoa tú lệ thanh nhã.
Toàn bộ căn phòng tuy không trang hoàng gì nhiều, vật dụng cũng ít, nhìn vào có vẻ rất trống trải nhưng lại hiện ra phong cách riêng như trở về với nguyên trạng, làm cho người ta cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Đặc biệt khi đến mùa hè sẽ khiến cho người ta có cảm giác sạch sẽ, thanh tân.
"Nhà cậu thiết kế không tệ, giống như cậu vậy." Lục để sách lên bàn, nhìn quanh khắp nơi.
Tống Ngọc Trạch lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh: "Ngồi đi, nhà tôi không có đồ uống gì, cậu uống cái này đỡ vậy."
Lục nói: "Đâu là phòng cậu, tôi nhìn thử xem."
"Không có gì đẹp. Đều giống nhau thôi."
"Là ở đây sao? Phòng của cậu?" Lục hứng thú bừng bừng mở cửa vào một căn phòng, bên trong quả nhiên có treo quần áo của Tống Ngọc Trạch, bất quá bên cạnh còn treo thêm quần áo của Tống Trấn.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn, một cái TV, dụng cụ nội thất cũng rất ít.
"Đó là phòng ba tôi." Tống Ngọc Trạch không được tự nhiên, nửa ngày mới nghẹn ra một câu.
"À." Lục gật đầu, nói: "Vậy đâu mới là phòng của cậu?"
Tống Ngọc Trạch: "Là cái kế bên, nhưng mà tôi và ba ngủ cùng một phòng." Nếu câu thứ nhất nghẹn lâu lắm mới ra vậy thì mấy câu tương tự sau đó cũng chẳng có gì khó nói nữa.
Lục tính chạm vào tay vặn để mở cửa cũng dừng động tác lại, quay đầu không thể tin nhìn Tống Ngọc Trạch: "Cậu ngủ chung một phòng với ba của mình?"
Tống Ngọc Trạch không hề nghe ra ý tứ gì trong câu nói này, bình thường trả lời: "Ừm, bởi vì chỉ phòng ông ấy mới có điều hòa."
Lục không mở cửa nữa, đi đến bên cạnh Tống Ngọc Trạch hỏi: "Vì sao?"
Tống Ngọc Trạch: "Bởi vì nghèo."
Tống Trấn nói với y là hắn vay tiền người ta mua căn nhà này, do đồ dùng nội thất mua toàn đồ đắt tiền nên điều hòa cũng chỉ có thể lắp một cái. Phòng y muốn lắp điều hòa thì phải chờ thêm một thời gian.
Lục bị nghẹn một chút, hồi lâu mới nói: "Cậu đã lớn như thế rồi còn ngủ chung với ba của mình, cũng không khỏi quá kì lạ."
Tống Ngọc Trạch còn chưa trả lời, cửa trước đã mở. Hai người cùng nhau nhìn qua.
Trong tay Tống Trấn đang khiêng một thùng bia, một bên đổi giày một bên nói với Tống Ngọc Trạch: "Coi lớp xong rồi? Giúp ta đem cái thùng này vào bếp, rồi lấy hai lon bỏ vào tủ lạnh."
Tống Ngọc Trạch đi qua, từ trong tay Tống Trấn nhận lấy cái thùng. Lục vội vàng bước đến: "Tôi đem vào cho." Sau đó cậu ta có chút câu nệ nói với Tống Trấn: "Chào chú."
Tống Trấn sửng sốt, gật đầu. Rồi mới hỏi Tống Ngọc Trạch: "Bạn học của con?"
Tống Ngọc Trạch gật đầu, nói: "Bạn tôi."
Tống Trấn ừ một tiếng, vừa đi đến phòng tắm vừa trực tiếp cởi áo ra: "Ta đi tắm một chút."
Lục nhìn nửa thân trên trần trụi của Tống Trấn, cơ thể cao lớn, cơ bắp rắn chắc căng chặt, cảm thấy cả người của đối phương lộ ra hơi thở dã tính nguy hiểm lại vừa có mị lực của nam nhân, khiến cho người ta khó có thể bỏ qua.
Nghĩ đến Tống Ngọc Trạch vừa nói hai người ngủ cùng một giường, trong lòng của Lục lập tức cảm thấy quái dị. Cậu ta nói: "Ba cậu thật trẻ, chú ấy làm nghề gì vậy?"
Tống Ngọc Trạch nhàn nhạt nói: "Công việc bình thường thôi...Chừng nào cậu về?"
Lục giúp y mang thùng bia vào phòng bếp, nói: "Vậy tôi đi trước đây. Ngày mai gặp ở trường."
"Ừm." Tống Ngọc Trạch đưa Lục đến cửa.
Tống Trấn tắm xong đi ra, chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình, bước vào phòng bếp.
Hắn lấy lon bia ra từ trong tủ lạnh, vừa uống vừa dựa vào cửa nhìn Tống Ngọc Trạch: "Bạn con về rồi?"
"Ừm."
"Lần đầu tiên thấy con dẫn bạn về nhà."
Tống Ngọc Trạch một bên chuẩn bị cơm chiều một bên nói: "Tôi mua sách hơi nhiều, cầm không hết nên cậu ấy giúp tôi mang về."
Biểu tình của Tống Trấn nhàn nhạt, không nói nữa, dáng vẻ dường như không vui.
Tống Ngọc Trạch không biết khi nào lại chọc tới hắn, cũng trầm mặc tiếp tục làm cơm.
Tống Trấn đột nhiên cười một tiếng, đi đến bên cạnh Tống Ngọc Trạch hỏi: "Buổi tối ăn món gì?"