Trọng Sinh Chi Lông Gà Vỏ Tỏi

Chương 5



Diệp Giai Văn cứ cố đến tháng 9 mới đến bệnh viện kiểm tra. Không vì cái gì khác mà bởi vì tháng 9 trường học khai giảng, toàn thể giáo viên có cơ hội được kiểm tra sức khỏe miễn phí.

Diệp Giai Văn cũng nói với bác sĩ mình gần đây hay đau đầu chóng mặt, lúc thì gián đoạn đau đầu, cứ nửa tháng thì nôn 2 lần, có thể là do dạ dày của cậu luôn không tốt, nguyên nhân bị dạ dày. Cậu không hề nói với Hướng Thanh Vân và tiểu Long, có một lần bị Hướng Thanh Vân phát hiện cậu nôn mửa, muốn đưa đi bệnh viện, nhưng bị cậu lấp liếm là trường học cũng sắp tổ chức kiểm tra sức khỏe làm lý do từ chối việc đi bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra máu, còn làm vệ tinh, cũng không tìm ra nguyên nhân, sau cùng cho cậu đến khoa não để chụp CT.

Kết quả CT không thể ngay lập tưc nhận được, phải qua 1 ngày mới có thể đến lấy, Diệp Giai Văn liền trở về. Cậu ta còn không lưu tâm về việc này, buổi tối như thường lệ xem tivi, ngồi viết bản thảo, hơn 8 giờ thì đầu như bị co rút, đau đớn quá nên đi ngủ sớm.

Ngày hôm sau, Diệp Giai Văn đến bệnh viện lấy kết quả chụp CT, biếu tình nghiêm túc của bác sĩ làm hắn hoảng sợ. Bác sĩ hỏi cậu có người thân đi cùng hay không, lúc đó tâm trạng cậu vô cùng hoảng loạn, ép buộc bản thân điềm tĩnh nói với bác sĩ: “ Có điều gì thì bác sĩ cứ trực tiếp nói với tôi là được rồi.” Kết quả bị bác sĩ đưa ảnh chụp CT cho cậu xem, trong não cậu xuất hiện một cục u, không nhỏ.

Cả buổi chiều Diệp Giai Văn tinh thần hoảng loạn, mấy lần cậu định nhấc điện thoại gọi cho Hướng Thanh Vân, thậm chí đã gõ xong số của hắn, nhưng lại thôi. 6 giờ tối, Hướng Thanh Vân đi làm về, bước đến huyền quan thay giầy xong xuôi, ngó đầu vào phòng gọi to: “Giai Văn, Tiểu Long.” Nhưng không có ai trả lời. Hắn kì quái huýt sáo: “không ai ở nhà sao?”. Cầm thức ăn trên tay bước vào phòng bếp, rửa tay trước, liền ngâm rau xuống nước, đang chuẩn bị vo gạo, vừa quay đầu, liền thấy Diệp Giai Văn đang lặng im đứng sau hắn, dọa Hướng Thanh Vân suýt thì vứt cái lõi nồi cơm đi.

“Em làm sao vậy?” Hướng Thanh Vân vỗ vỗ ngực hỏi.

Diệp Giai Văn sắc mặt âm trầm, cúi đầu không nói lời nào.

Hướng Thanh Vân lau khô tay lên tạp dề, nắm lấy bờ vai của hắn hỏi:“Bảo bảo, làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?”

Diệp Giai Văn vẫn không nói lời nào.

Hướng Thanh Vân hơi hơi sửng sốt, chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt bỗng căng thẳng, lời nói cũng nhanh hơn:“ Hai hôm nay em không phải đi kiểm tra sức khoẻ à? Có phải là đã phát hiện ra bệnh gì rồi không?”

Diệp Giai Văn nức nở nói:“Thanh Vân, em bị u não.”

Hướng Thanh Vân khiếp sợ nói không ra lời.

Ngày hôm sau, Hướng Thanh Vân cùng Diệp Giai Văn đi bệnh viện, kiểm tra lại kết quả kiểm tra của Diệp Giai Văn ngày hôm qua,sự thật khiến cho hai người bọn họ không thể chấp nhận. Diệp Giai Văn ngây ngốc ngồi ở ghế trên,bác sĩ khoa não đem phim cho bọn hắn xem,phân tích cho bọn họ:“ Tế bào u của cậu đã phát triển vượt qua mức trung bình, dự đoán tình trạng  không tốt, có trị liệu cũng gặp vô vàn khó khăn.” Vượt qua mức trung bình, nói cách khác, Diệp Giai Văn đã bị u não giai đoạn cuối.

Tay Hướng Thanh Vân dùng sức đặt lên vai Diệp Giai Văn, phảng phất như sợ cậu không chịu nổi mà nhảy dựng lên, nhưng Diệp Giai Văn biểu tình ngây ngốc, giống như căn bản nghe không hiểu bác sĩ đang nói cái gì. Hướng Thanh Vân run giọng nói:“Bác sĩ, liệu có phải là ông đã sai rồi không?”

Thầy thuốc dừng lời,bình tĩnh nói:“Ta biết các người nhất thời không tài nào chịu đựng được điều này, hãy bình tĩnh đã.” Bình thường ở tình huống này, bác sĩ sẽ đề nghị bệnh nhân tốt nhất là hãy lảng tránh đi đã, bởi vì bệnh nhân có khả năng là không thể chịu đựng nổi đả kích, dẫn đến tăng cao áp lực, bệnh tình càng ngày càng nặng, nhưng Diệp Giai Văn nhất quyết nghe bệnh tình của bản thân,  Hướng Thanh Vân không lay chuyển được cậu, đành phải để cậu ở lại cùng nhau nghe. Hướng Thanh Vân hỏi thầy thuốc:“Nếu, nếu Giai Văn thật sự bị căn bệnh này, cần chữa như nào? Làm phẫu thuật cắt bỏ khối u? liệu có nguy hiểm không?”

Thầy thuốc nhìn thẳng vào mắt Diệp Giai Văn, nói:“Tôi đề nghị tốt nhất là xạ trị.”

Đợi cho Diệp Giai Văn đi WC, thầy thuốc mới nói với Hướng Thanh Vân:“ Bệnh tình của bạn anh bây giờ đã là giai đoạn cuối rồi, sở dĩ  tôi đề nghị anh ta xạ trị, là vì bây giờ phẫu thuật đã muộn rồi. Cậu hãy thông báo cho người nhà bạn bè của anh ta, chuẩn bị tâm lý.”

Hướng Thanh Vân cả người run lên: “ Cậu ấy… sẽ chết?”

Thầy thuốc thở dài:“Cái này phải chờ xem hiệu quả trị liệu thế nào đã. Nếu không chữa trị, anh ta sống được nhiều nhất là 3 tháng, còn nếu trị liệu, cũng chỉ là tận lực hắn kéo dài sinh mệnh cho anh ta mà thôi.”

Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn như thế nào cũng không ngờ tới câu chuyện chỉ xảy ra ở trong phim truyền hình hóa ra lại có thể xảy ra tại chính bản thân mình, bất ngờ hơn nữa thế nữa, phát hiện ra đã là giai đoạn cuối rồi. Diệp Giai Văn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình sẽ chết, cậu cứ nghĩ những chuyện lông gà vỏ tỏi tra tấn hàng ngày đã đủ thống khổ lắm rồi, nhưng hóa ra ông trời lại an bài một thứ còn nghiệt ngã hơn nữa; Hướng Thanh Vân chưa bao giờ nghĩ rằng mình với Diệp Giai Văn sẽ phải chia ly, hắn cứ tưởng rằng họ sẽ sống tới bạc đầu răng long, càng không thể chấp nhận nổi Diệp Giai Văn lại rời xa hắn bằng cách thế này. Lúc này Diệp Giai Văn cùng Hướng Thanh Vân đang ở trạng thái xuất thần, bởi vì sự việc quá mức đột ngột, bọn họ đều tưởng rằng bản thân chỉ là đang rơi vào cõi mộng mị, đợi đến khi mở mắt ra là tất cả sẽ kết thúc. Nhưng cho dù là trong mộng, cũng phải tiếp tục giải quyết sự việc, suy cho cùng thì mơ thì cũng phải mơ xong thì mới có thể tỉnh lại. Bởi vậy, biểu hiện của họ vô cùng bình tĩnh.

Bình thường người bệnh mà phát hiện mắc phải u giai đoạn cuối có hai loại lựa chọn, một là về nhà sống thật vui vẻ đoạn ngày tháng còn lại, hai là tiếp nhận trị liệu, sống trong thống khổ để khéo dài sinh mệnh.  Suy nghĩ của Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân đồng nhất: “Nhất định phải chữa! Sống lâu một ngày tính một ngày, Diệp Giai Văn cho rằng bản thân không thể chết như thế được, Hướng Thanh Vân tuyệt đối không thể chấp nhận việc Diệp Giai Văn ra đi, nếu không chữa thì không thể có chút hi vọng gì, nếu chữa, ít nhất là có thể mong chờ kì tích xảy ra.

Nhưng khiến bọn họ không hề nghĩ đến là, loại bệnh này không phải cứ nói chữa là chữa, hai người chạy đến khoa xạ trị, ngoan ngoãn, ở đây cũng không kém khoa nội hay khoa ngoại, người xếp hàng dài.  Hướng Thanh Vân chạy đến khu làm thủ tục nhập viện, nhân viên còn chưa liếc hắn một cái, đã nói:“Phòng bệnh đều đầy, để cho anh khai một tờ đơn xin nằm viện trước, về nhà đợi thông báo đi.” Hướng Thanh Vân trợn tròn mắt:“Đợi thông báo? lúc nào mới nhận được cơ chứ?” Nhân viên nói:“ Ba tuần này đều chật ních người như thế! Anh về nhà đợi đi, bây giờ bệnh nhân phẫu thuật rất đông, mọi người đều phải xếp hàng!”

Hướng Thanh Vân chạy đến khu nằm viện xem, phát hiện đến trên lối hành lang cũng đặt vài cái giường bệnh, bác sĩ y tá đều phải chạy,vừa nhìn là biết bận rộn đến đầu váng mắt hoa. Tiến lên hỏi,có bệnh nhân đang ở hành lang nửa giờ nữa phẫu thuật mà giờ vẫn chưa có phòng, làm phẫu thuật xong còn phải nằm giường ngoài này, quả là đông không chịu được.

Nhưng mà Diệp Giai Văn chẳng nhẽ sẽ phải đợi 1 tháng trời ư?  Cậu mắc phải u ác tính, u ác tính chuyển biến xấu đi thì nguy to, kéo dài một ngày là thêm một phần nguy hiểm. Hơn nữa u mà ở chỗ khác còn chưa nói, đằng này lại còn là u ở não, có thể đè ép các dây thần kinh ở não, bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng cũng không có biện pháp khác, Hướng Thanh Vân đành phải đưa Diệp Giai Văn về, lại đến bệnh viện khác xem thử, cũng hi vọng là bệnh viện vừa rồi chuẩn đoán sai bệnh của Diệp Giai Văn. Kết quả là chạy đến mấy bệnh viện lớn của thành phố S, hoặc là căn bản không nhận bệnh nhân ung thư kì cuối, hoặc là cũng giống như bệnh viện đầu tiên họ đến, người quá nhiều, phải về nhà đợi thông báo.

Không còn cách nào, Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn đành phải về nhà trước, đợi thông báo của bệnh viện rồi nghĩ cách khác.

Mấy ngày kế tiếp Hướng Thanh Vân không đi làm, đi khắp nơi nghĩ cách. Không biết có phải vì Diệp Giai Văn biết được bệnh tình hay không mà tâm lý dường như bị quấy phá, ngắn ngủi trong vòng 2 ngày, tình hình của cậu hết sức nguy kịch, cơ hồ như không thể ăn được gì, cứ ăn vào lại nôn, mà tần suất đau đầu càng ngày càng trầm trọng, ban đêm đau đến không ngủ được, ôm lấy đầu mà lăn tròn trên giường. Vốn bọn họ còn chút ít tâm lý hi vọng, mong là các bệnh viện này đều chẩn đoán sai, thế nhưng sự suy sụp của thân thể Diệp Giai Văn khiến họ không dám mơ tiếp giấc mơ của hai người nữa.

Diệp Giai Văn thật sự bị bệnh. Bệnh đến sắp chết rồi.

Nghịch cảnh tâm lý chia làm ba trình tự, bước đầu tiên là phủ nhận, thứ hai là oán trách, bước ba là hối hận. Đương Diệp Giai Văn một buổi tối nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu, cơ hồ muốn nôn hết mật xanh mật vàng ra, hắn đột nhiên cảm giác một loại cảm giác mơ hồ, từ trong tâm lý nghịch cảnh cậu từ bước một bước qua bước hai. Cậu nhìn người bên cạnh kia tới tới lui lui bận rộn thu dọn tàn cục của mình, người đàn ông bế cậu lên giường, lấy khăn mặt lau cho cậu, trong lòng cậu đột nhiên dấy lên căm hận tột cùng, thô bạo hất Hướng Thanh Vân ra, túm lấy cái gối thuận thay đập lên mặt hắn, vô lực gào lên:“Đều tại anh!”

Hướng Thanh Vân chậm rãi ngồi xuống, chưa nói gì, nhặt khăn mặt bị rơi dưới đất lên, một lần nữa dùng nước ấm rửa sạch sẽ, tiếp tục lau mặt cho Diệp Giai Văn.  Diệp Giai Văn lại đẩy hắn ra, ngón tay run lên chỉ vào hắn, khàn cả giọng thét lên: “ Giá mà tôi không gặp anh thì cuộc đời đã hạnh phúc biết bao nhiêu! Tôi đã cùng anh chịu nhiều khổ cực như vậy! Còn chưa kịp sống những ngày đẹp đẽ! Không phải vì anh thì tôi cũng không mắc phải căn bệnh quái ác này! Hướng Thanh Vân, tất cả là lỗi của anh, tôi hận anh!”

Hướng Thanh Vân ôm chầm lấy cậu, lúc này Diệp Giai Văn mới phát hiện hai ánh mắt hắn đã đỏ hoe. Giọng nói của Hướng Thanh Vân trầm thấp mà bằng phẳng, đem tất cả những gì Diệp Giai Văn trách móc mình mà nhận tội: “Giai Văn, em hãy nghe anh nói, đều là do anh sai, anh thật sự xin lỗi. Hãy cho anh một cơ hội được chuộc lỗi với em, chúng ta sẽ chữa khỏi bệnh của em, chúng ta sẽ hạnh phúc sống qua ngày, từ nay trở đi em nói một anh cũng không dám làm hai.”

Đột nhiên thù hận trong cậu dường như tiêu tan hết, Diệp Giai Văn trượt xuống giường, dôi bàn tay với những ngón tay gầy guộc của cậu nắm chặt lấy chiếc chăn mỏng, nước mắt rơi xuống làm ướt áo gối.

Hướng Thanh Vân ôm lấy hắn, không quan tâm cậu vừa nôn mửa, hôi môi cậu và nói: “Sẽ tốt cả thôi, Bảo Bảo, anh vĩnh viễn, vĩnh viễn không rời xa em.”

Trong khoảng thời gian này lý Hướng Thanh Vân dùng tất cả những mối quen biết, qua vài ngày Diệp Giai Vân cuối cùng cũng được một bệnh viện nhận vào, theo lời một người bạn của Hướng Thanh Vân dặn dò, hắn liền biếu cho mỗi bác sĩ 5 nghìn tệ, thành công chen ngang.

Các chuyên gia của bệnh viện u làm hội chẩn cho Diệp Giai Văn, kết luận so với bệnh viện đầu tiên thống nhất, chỉ có một chút khác biệt, tình hình hiện tại của Diệp Giai Văn nếu làm phẫu thuật thì đã quá muộn rồi, vì não bộ có hệ thống máu bảo vệ, thế nên hóa trị liệu thường rất khó xâm nhập, chỉ còn cách áp dụng trị liệu bằng tia gamma hoặc xạ trị liệu. Cách làm này cũng chỉ là dùng tiền để duy trì sự sống, chứ không thể hồi phục được

Lúc vừa nhập viện, Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân vẫn rất lạc quan, mặc kệ người khác nói như thế nào, Diệp Giai Văn vẫn cảm thấy chính mình không thể chết như vậy được. Cậu mới ba mươi bảy tuổi, từ nhỏ liền tự cho mình siêu phàm,còn có nhiều giấc mơ chưa thực hiện, làm sao có thể tùy tiện chết như này được cơ chứ? Khẳng định là có hiệu quả, khao khát sống của cậu mãnh liệt đến thế, kì tích nhất định sẽ xảy ra!

Ngày đầu tiên nằm viện Diệp Giai Văn đã bị đẩy đi làm trị liệu tia gamma, tuy nói là sử dụng dao, thế nhưng kì thực lại không giống như làm phẫu thuật, mà chỉ đơn giản là phóng tia gamma để trị liệu, là liệu pháp kĩ thuật cao, còn có thể giảm bớt đau đớn cho người bệnh. Nhưng cũng vì thế mà vô cùng tốn kém, mỗi lần cần 20 nghìn tệ. Trị liệu bằng phương pháp này đối với khối u dưới 5cm thì hiệu quả vô cùng tốt, cơ bản là có thể tiêu tan hoàn toàn, thế nhưng khối u trong não Diệp Giai Văn thì không chỉ có 5cm, mà tế bào u đã phát triển, trị liệu bằng tia gamma chỉ có thể giảm đi đau đớn, kéo dài cuộc sống. Hướng Thanh Vân biết, nhưng không hề nói với Diệp Giai Văn, tâm trạng của hắn cũng giống như người thân của bao bệnh nhân khác, lúc này bác sĩ nói gì hắn cũng tin, sẵn sàng làm mọi thứ, kể cả khuynh gia bại sản, chỉ cần bệnh nhân sống thêm được một ngày là đã hạnh phúc lắm rồi. Còn về vấn đề tiền nong, để tính sau đi,tiền lúc này tựa như bùn đất, nếu bùn đất thực sự mua được mạng của con người, thì hắn nguyện vay bùn đất của cả thế gian, cứu người kia của hắn.

Diệp Giai Văn làm xong trị liệu từ phòng đi ra, Hướng Thanh Vân chạy nhanh ra đón cậu, phụ giúp cậu đẩy xe đi, hỏi:“Cảm giác thế nào?”

Diệp Giai Văn ngẩng đầu yếu ớt nở nụ cười: “ Trước kia em nghe nói trị xạ liệu đau đớn vạn phần, nhưng hóa ra vẫn ổn, không đau.”

Hướng Thanh Vân đau lòng vô cùng, dùng sức cầm tay cậu, tiến đến hung hăng hôn vào môi cậu:“Giai Văn, em phải khỏe lại. em nhất định sẽ ổn thôi.”. Hắn nói liền hai lần, cũng không biết là nói cho Diệp Giai Văn nghe, hay là nói cho chính mình nghe.

Bởi vì trị liệu bệnh ung thư  phải tốn một khoản tiền cực lớn, về điều này trước khi nhập viện Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân đã thương lượng qua. Tất cả vốn lưu động trong nhà đều lấy ra, khoảng hai mươi nghìn; Hủy hợp đồng bảo hiểm, tuy là phải chịu tổn thất, nhưng lúc này họ không thể quản nhiều thứ như thế, như vậy có thể lấy ra hơn 10 nghìn; Bán xe đi đi, mới chỉ chạy 80 km, vẫn conf mới đến 8 phần, có thể bán được 6,7 mươi nghìn. Như vậy tổng cộng có khoảng một trăm nghìn, ít nhất có đủ phí cho một lần trị liệu.

Hướng Thanh Vân nói phải bán nhà, Diệp Giai Văn không đồng ý. Nếu vội vã bán nhà, người ta sẽ biết là trong nhà có người ốm, sẽ cố ý ép giá, đối với nhà ở hiện nay của bọn họ, giá thị trường khoảng 1 triệu rưỡi, bán đi ít nhất là lỗ mất 100 nghìn, nếu ép đối phương phải trả hết tiền luôn, như vậy có thể bị ép giá càng thấp hơn, mà tiền thuế lại phải nộp một khoản kha khá. Hiện nay giá nhà cứ lơ lơ lửng lửng, bây giờ mà bán nhà đi thì sau này phải sống thế nào. Diệp Giai Văn tuy cảm thấy bản thân không thể chết được, nhưng cậu cũng phải chuẩn bị cho tương lai của Hướng Thanh Vân và tiểu Long sau khi cậu chết, một trăm nghìn cứ phải cầm cho chắc, cầm được bao lâu thì tính, dù sao thì nhà ở vẫn là quan trọng nhất, nếu có thể không động tới thì nhất định không động.

Hướng Thanh Vân không tranh luận với cậu, biểu hiện ngầm đồng ý, nhưng lại âm thầm tìm người mua nhà. Tình hình bệnh tật của Diệp Giai Văn vô cùng cần tiền, mà họ thì cũng hết tiền rồi, ung thư không phải là chuyện đùa, không phải chỉ cần vài trăm nghìn là có thể đánh bại, phí nằm viện phí phẫu thuật phí thuốc thang phí dưỡng bệnh là việc nguy kịch trước mắt. Mà chỗ tiền này thì không thể đi vay người ta được,cũng không phải là đi mổ ruột thừa linh tinh,tục ngữ có câu cứu lửa không cứu nghèo, mắc phải ung thư, không phải là gấp nữa, mà là nghèo mất rồi. Lúc này ai lại cho họ vay tiền thì khác nào biếu họ, vì khẳng định không trả nổi.

Thế nhưng đúng là có người mang đến biếu thật.

Trường đại học “chui’’, nơi Diệp Giai Văn công tác biết tình trạng của cậu, liền tổ chức quyên góp, sau năm ngày toàn bộ giáo viên học sinh nhà trường đã góp được gần 40 nghìn. Nhưng số tiền đó lại không trực tiếp vào tay Hướng Thanh Vân, không biết làm sao mà hội chữ thập đỏ biết chuyện, liền chen chân một bước, nói là quyên tiền thì phải thông qua bọn họ, không thể tùy tiện quyên góp như vậy được. Sau đó số tiền vào tay hội chữ thập đỏ nhào nặn không thương tiếc, họ chiết ra 15% tiền phí phục vụ, còn dây dưa mất mất ngày, đến được tay Hướng Thanh Vân cũng chỉ còn lại 30 nghìn mà thôi.

Mặt khác cũng có một vài bạn bè của Diệp Giai Văn và Hướng Thanh Vân đến thăm, mỗi người còn biếu cậu 2, 3 nghìn thể hiện thành ý, lúc này Hướng Thanh Vân không tiện từ chối,tất cả đều thiên ân vạn tạ nhận lấy. Có một người tên Trương Viễn Tân, là bạn học đại học của Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn,sau khi tốt nghiệp đại học cũng chuyển tới thành phố S phát triển sự nghiệp, mấy năm đầu hắn và Diệp Giai Văn quan hệ khá tốt, sau đó thì dần dần xa cách, lần này tới cho cậu tám nghìn.

Cứ như vậy nhiều lần cộng lại được thêm vài chục nghìn nữa, tổng cộng cũng khoảng trăm sáu, trăm bảy tiền mặt. Thế nhưng sự ra đi của số tiền này so với dự tính của Hướng Thanh Vân và Diệp Giai Văn thì nhanh không kiểm soát nổi, bởi vì Hướng Thanh Vân nhất quyết dùng thuốc tốt nhất, một mũi tiêm dinh dưỡng đã 2,3 nghìn, hắn mua về cũng không hề do dự.

Cứ như vậy còn không đến một tháng, một trăm sáu bảy sớm đã nhìn thấy đáy rồi. Phòng ở cũng chưa tìm thấy người mua có thể trả hết tiền trong một lần, tiền mặt một chút dư ra cũng không có, mà phải tiếp tục làm trị liệu, còn thiết 40 nghìn.

Không nhiều không ít,vừa vặn 40 nghìn.