Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

Chương 22



Trong giờ Hoá

Trái ngược với sự ồn ào thường ngày chỉ còn lại sự im lặng không một tiếng động thầy Minh đang dạy trên lớp thì Thiên Mộc lại ngủ gục trên bàn ở dưới dãy cuối . Vì tối hôm qua cậu thì muốn được một lần mẹ của cậu có thể yên tâm về cậu nên cậu đã rất cố gắng ôn lại các kiến thức ở đây , dù sao cậu cũng đã học xong đại học rồi .

Nhưng Thiên Mạc lại cảm thấy khổ vì lại phải học lại Lý chứ , còn là môn mà cậu không biến một chữ gì trong đầu nữa chứ cậu cũng nễ cậu thật sao lúc đó có thể qua khỏi môn này .

Không biết tại sao nhưng đang lúc ngủ cậu cảm giác có ai đang kéo áo mình thì liền nghe câu nói nhỏ lại nhẹ nhàng của một ai đó .

- " Thiên Mạc dậy ! Thầy nhìn kìa !"

Nghe xong thì cậu liền nghe một câu nói khác không còn nhẹ nhàng nữa mà thay vào đó là một giọng nói lạnh lùng có phần chua nhoa nhưng đã để lộ một phần nào đó sự tức giận đã buộc cậu phải tĩnh giấc ngủ của mình .

- " Bạn ở dãy cuối góc bên trái ngoài cửa sổ ! Em giám ngủ trong giờ của tôi sao !"

- " Có biết sắp đến thi rồi không hả ! Em ngủ như vậy có phải đã biết rồi không hả !"

Mạc Thiên Mộc nghe vậy liền ngồi dạy nhìn thầy Mình có một nào đó bộc lộ sự vô tâm của mình .

- " Thì sao !"

Nghe câu nói ngược lại của cậu thì Thầy Minh cứng họng càng tức giận sùng sục hơn ,

- " Em nghĩ em là ai mà giám nói với tôi như vậy hả !"

- " Em giám ngủ gật trong tiết của tôi ! Em giám không coi môn tôi ra gì sao ! Nếu em đã tỏ ra mình biết hết mọi thứ thì em hãy trả lời câu hỏi trên bảng !"

- " Nếu không em biết rồi đó ! Thì sau này môn của tôi cậu khỏi thi nữa !"

Cả lớp liền ồn ào bàn tán

- " Sao có thể chứ ! Lớp chúng ta là lớp Yếu nhất mà lại cho câu hỏi này ai trả lời được chứ !"

- " Đúng vậy ! Không phải làm khó hotboy của chúng ta sao ! "

- " Kiểu này Thiên Mộc không ổn rồi !"

Thiên Mộc nghe câu nói của thầy liền nhìn lên bảng lớn trên đó đã viết sẵn một cậu hỏi .

' Đốt cháy hoàn toàn 7.2 gam kim loại M ( có giá trị 2 không đổi trong hợp chất ) trong hoá học khí Cl2 và O2 .Sau phản ứng thu được 23.0 gam chất rắn và thể tích hoá học khi đó đã phản ứng là 5.6 lít (đktc) . Vậy kim loại M là ? '

Thiên Mộc nhíu mày ngạc nhiên , thầy thế thầy Minh liền đắc ý nói :

- " Vậy là em không biết phải không ? Thế thì em sẽ...."

Thầy Minh chưa nói xong thì Thiên Mộc nhìn thẳng vào thầy chen ngang nói :

- " Dễ vậy sao !"

Cả lớp liền ngồi im bất động khi nghe cậu nói 'dễ' sau chuyển sang ngạc nhiên , còn thầy thì nhíu mày định nói gì đó thì cậu trả lời luôn .

Nhìn thấy thầy đang muốn kết quả cậu liền bước lên bảng lấy phấn giải , chưa đầy 5 phút thì cậu đã giải xong rồi nhìn lên thầy nói :

- " M \= 24 "

Cả lớp đều trầm trồ nhìn Thiên Mộc rồi lại nhìn lên bảng , cả lớp không ai tin vào mắt mình .

- " Bài này...thật sự là...cậu ấy...giải !"

- " Không...không thể nào !"

- " Ai cũng biết cậu ấy dốt nhất khối sao...có...thể !"

Thầy Minh nhìn lên bảng cũng rất ngạc nhiên vì giáo viên nào chẳng biết lớp này dốt nhất khối làm sao có thể giải được chứ .

- " Các em chép bài vào vở đi ! "

Dù thầy rất tức giận nhưng không thể nào phạt cậu được vì bài làm của cậu làm đúng được , còn các em học sinh chỉ có thể chép bài mà thôi vì đây cũng không phải lần đâu tiên mà Thiên Mộc là đúng những câu khó thế này .

Thiên Mộc sau khi làm xong thì đi xuống chỗ của mình liền nhìn Âu Dương Linh Thi mỉm cười , nói :

- " Cảm ơn !"

Âu Dương Linh Thi cũng mĩm cười lại nói :

- " Không có gì ! Nhưng cậu thật ngầu !"

................................................

Trên con đường nhộn nhịp , một thiếu niên sách cặp trên vai , đi trên con đường nhộn nhịp nhưng không hề vui vẻ rạng rỡ gì mà thay vào đó là nỗi buồn gia diết .

" Ước gì mình cũng được như họ !"

" Được gia đình và bạn bè yêu thương !"

Nhưng đột nhiên một chiếc xe giới hạn trên thế giới chỉ có ba chiếc lại xuất hiện ở đây chiếc xe dừng lại trước mặt cậu , bây giờ cậu mới để ý chiếc xe này hình như rất quên nhưng không nhớ nỗi mình nhìn thấy ở đâu rồi .
Thiên Mộc nhíu mày tỏ ra thắc mắc đầy khó hiểu nhưng không kém phần lạnh lùng như băng , nói :

- " Là ai !"