Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 17: Lòng Người Ba





"Sao vậy?" Tô Tuệ Dung đưa tay đỡ Lam Linh Úc, mọi người bị tình hình bên ngoài hấp dẫn nên không chú ý tới tình trạng của Lam Linh Úc.
Lam Linh Úc nhẹ giọng nói: "Hình như có người phát hiện tinh thần lực của mình."
Tô Tuệ Dung cau mày, "Đừng mạo hiểm như vậy nữa, cậu chỉ cần thể hiện mình là dị năng giả hệ băng là được rồi." Cô thấp giọng nói, hiện tại mới bắt đầu mạt thế, bại lộ năng lực của mình cũng không phải là chuyện tốt, người kia cũng thuộc hệ tinh thần?
Lúc nào hệ tinh thần xuất hiện nhiều như vậy?
Lam Linh Úc gật đầu: "Tuệ Dung, mình biết làm nên làm cái gì, đừng lo lắng nha."
Đang lúc nói chuyện, Vương Mạnh đi tới, khuôn mặt hắn nhìn có vẻ rất nghiêm túc: "Tình huống hiện tại rất nguy cấp, chúng ta nhất định phải rời khỏi nơi này.

Đúng lúc bên ngoài xảy ra chuyện dẫn tang thi rời khỏi, chúng ta phải phá vòng vây quay về.

Mọi người cảm thấy thế nào?"
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đương nhiên sẽ không từ chối.

Mọi người thương lượng hành động một chút, Vương Mạnh sẽ dùng tường đất làm tầng phòng phòng ngự tránh cho tang thi tới gần còn những người khác sẽ giết tang thi.

Vương Mạnh cùng Lam Linh Úc người trước người sau, khả năng phòng thủ cùng công kích của Lam Linh Úc không tệ lắm, người đi cuối cùng phải là người có khả năng sống sót cao nhất.

Cửa kính cuối cùng cũng phải vỡ, rất nhiều tang thi tràn vào.

Vương Mạnh tạo lên tường đất, mọi người bắt đầu phá vòng vây.

Lam Linh Úc ở phía sau tạo bức tường băng, sau đó nhanh tay ngưng kết băng tiễn bắn ra ngoài, đẩy lùi tang thi phía trước.

Chỉ là băng tiễn không bắn trúng vào đầu tang thi, nó chỉ ngăn cản tốc độ của tang thi được một lúc.

Mọi người không ham chiến, một bên rối rít tiêu diệt tang thi, một bên nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Rất nhanh, họ đã thấy nguyên nhân khiến tang thi rời khỏi cửa tiệm.

Một nhóm gồm mười mấy người cả nam lẫn nữ thừa dịp buổi trưa cũng đi tìm thức ăn, vô tình giải vây cho bọn họ.

Hai bên nhận mặt nhau, cũng không có ham chiến, rất ăn ý gật đầu chào hỏi, rồi cùng đối mặt với tang thi.

Cả hai nhóm đều chọn hướng có ít người mà chạy.


Một đám tang thi ở nơi này đều bị hấp dẫn mà tới chỗ họ, chỉ cần chọn hướng phá vòng vây thích hợp, cơ hội bọn họ thoát khỏi tang thi là khá lớn.

Nhóm thứ hai tuổi tác mặc dù không lớn, nhưng mười người thì đã có bốn, năm người là dị năng giả, hơn nữa số người mang khả năng công kích cao cũng chiếm đa số giống như hỏa hệ...!thể nào mười mấy người bọn họ dám ra đây tìm thức ăn.

Phải nói, năng lực mấy người kia cũng thuộc loại mạnh, nếu không số lượng người sống sót chưa bằng nửa bây giờ.

Cuối cùng, bọn họ tạm trú tại một khu dân cư.

Trong khu dân cư cũng có tang thi, nhưng đám người Vương Mạnh đã càn quét một lượt, chẳng qua đám người mới tới thu hút không ít tang thi theo sau.

Số lượng tang thi hiện tại không phải ít.

Ngửi thấy mùi vị thức ăn, tang thi rối rít chạy tới.

Đám người Vương Mạnh tùy tiện chạy lên tầng, đem đóng cửa tầng lại.

Tang thi bên ngoài cào cửa, thời gian càng kéo dài tang thi kéo tới càng nhiều.

Hai ba mươi người trốn ở hành lang đồng loạt thở mạnh, lần này nhóm người Vương Mạnh cùng nhóm kia tổn thất mấy người, tình huống hiện giờ cực kì không tốt.

Điều phải cần biết là, ngày rồi sẽ tới đêm mà khi trời tối, mức độ nguy hiểm càng tăng cao.

Vương Mạnh tới gần: "Tình huống bây giờ khó khăn, chúng ta hợp tác đi."
Hắn nói thẳng.

Số người bên kia còn sống sót chưa tới mười người.

Một nam tử tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi từ trong đám người đi ra: "Được."
Lam Linh Úc phát hiện, nam tử kia chính là người phát hiện tinh thần lực của cô.

Lam Linh Úc thấp giọng nói cho Tô Tuệ Dung biết.

Tô Tuệ Dung nhìn sang hướng kia, thấy hắn đang cùng Vương Mạnh nói chuyện, khí chất bình tĩnh, vẻ mặt hờ hững, nhìn không giống loại người có thể quan hệ tốt.

Tô Tuệ Dung lắc đầu một cái, "Đoán chừng bọn họ đã tiến hành hợp tác, chúng ta không nên dây dưa nhiều với mấy người kia."

"Tô Tuệ Dung, Lam Linh Úc, đã lâu không gặp." Hà Lam Sơn đã nhìn thấy Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung từ lâu, chẳng qua hắn không tìm được cơ hội chào hỏi, nhân dịp nghỉ ngơi, hắn liền kéo Lâm Tế ra chỗ hai người.

"Đã lâu không gặp." Tô Tuệ Dung cười nói, "Mấy người sao lại ở chỗ này?"
"Chúng tôi là học sinh ở Đại Học thành, vừa vặn ra ngoài tìm thức ăn." Hà Lam Sơn cười hì hì "Còn hai người thì sao?"
"Chúng tôi cũng ra ngoài tìm vật tư, xui xẻo gặp phải tang thi." Tô Tuệ Dung nói.

Hà Lam Sơn cười hì hì, chỉ vào Lam Linh Úc, "Cô cũng không tệ nha, băng hệ dị năng."
"Dị năng?" Lam Linh Úc nghi vấn hỏi.

"Đúng vậy, chúng tôi gọi cái này là dị năng." Hà Lam Sơn nói xong liền mở lòng bàn tay ra, một luồng hỏa diễm xuất hiện.

"Tôi thuộc hệ hỏa, Lâm Tế thì thuộc hệ băng."
"Chúc mừng." Tô Tuệ Dung thật lòng thật ý lên tiếng, con người Hà Lam Sơn cùng Lâm Tế cũng không tệ, lại không có thù hằn gì với hai người, có thêm một người bạn lúc nào cũng hơn rước thêm một kẻ thù.

Hà Lam Sơn nở nụ cười.

"Người kia là ai vậy?" Tô Tuệ Dung chỉ tay vào nam tử đang nói chuyện với Vương Mạnh.

Người kia dường như cảm nhận được ánh mắt của Tô Tuệ Dung, liền quay lại nhìn cô.

Thật nhạy cảm nha.

Tô Tuệ Dung thầm nói trong lòng.

"À, đó là tiểu đội trưởng của chúng tôi, gọi là An Tu Vũ, dị năng giả hệ lôi, rất lợi hại nha."
Tô Tuệ Dung không nói gì.

Hai bên rất nhanh quen biết nhau, bọn họ đi thẳng lên tầng 4, gõ từng cửa, bên trong không có người lên tiếng, vì vậy mọi người phá cửa tiến vào.

Cửa vừa bị phá liền có tang thi nhào tới, nhưng số phận của nó không khác gì những tang thi bị nát đầu trước đây.

Tất cả thu dọn một chút rồi nhanh chóng đi nghỉ ngơi.


"Đây là dị năng giả khác của chúng tôi, Lam Linh Úc, cô ấy thuộc hệ băng." Vương Mạnh kéo Lam Linh Úc tới chỗ An Tu Vũ.

An Tu Vũ cẩn thận đánh giá Lam Linh Úc.

Không biết vì sao, trong mạt thế, có rất ít dị năng giả là nữ, giả dụ trong một trăm người thì hai mươi có dị năng, mà dị năng giả là nữ thì chỉ có hai người.

"Tôi là An Tu Vũ." An Tu Vũ đưa tay ra.

Lam Linh Úc bắt tay một chút.

"Tôi tên Lam Linh Úc.

"
Mặt trời dần dần xuống bóng.

Nhóm An Tu Vũ cũng có dị năng giả là nữ, nhưng lại thuộc hệ không gian, thức ăn của bọn họ đều ở trong đó, màn đêm gần như bao chùm tất cả, nhóm của An Tu Vũ bận rộn lấy đồ ăn phân phát.

Bên kia Vương Mạnh nhìn thấy bữa ăn đầy đủ trước mặt, trong lòng xuất hiện một cảm xúc không rõ ràng.

Rõ ràng đều sống ở mạt thế, tại sao bọn họ lại không được ăn?
Trong lúc vô tình, Vương Mạnh lộ ra tia ghen tị, hắn cũng biết nhưng lại cố không để ý tới cảm xúc của mình.

Bởi vì nhóm người kia dị năng giả chiếm đa số, chỉ số chiến lực cao, còn có không gian trữ đồ, còn bọn họ thì sao?
Không nói tới hai dị năng giả, phải đảm bảo tính mạng của cả nhóm, tự nhiên thời gian kiếm lấy vật tư là không có nhiều.

Cuối cùng Vương Mạnh đành dùng ít đồ dùng kiếm được đổi lấy một lọ cồn từ bên An Tu Vũ.

Nấu ít mì, mọi người được phân phát xong liền kiếm chỗ ngồi ăn, cùng với bữa cơm bên kia là không sánh được.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không có bắt bẻ, cũng như người khác, cầm bát mì vào trong góc.

Chỉ là, sắc mặt Tô Tuệ Dung trở nên rất khó coi, giống như khuôn mặt của người bị quỵt nợ, nhất là khi Lam Linh Úc bưng một bát to đồ ăn trở lại, sắc mặt cô càng khó nhìn hơn.

~~~~~~
Lúc ăn cơm, An Tu Vũ kêu người gọi Lam Linh Úc tới, đưa cho cô một chút thức ăn.

Lam Linh Úc vừa bưng thức ăn trở về liền gặp ngay khuôn mặt đầy mất hứng của Tô Tuệ Dung.

Hai người ngồi trong góc, mặc dù những người khác cũng nhìn thấy Lam Linh Úc bưng thức ăn trở về thế nhưng lúc người khác cho cô đồ ăn, bọn họ vẫn biết thân biết phận, nghiêm chỉnh quản miệng mình, chỉ có thể dấu diếm chảy nước miếng.


"Thế nào, Tuệ Dung?" Lam Linh Úc gắp một miếng thịt đưa tới miệng Tô Tuệ Dung.

Tô Tuệ Dung nhìn Lam Linh Úc một chút, thấp giọng lầm bầm: "An Tu Vũ không có ý tốt."
Lam Linh Úc nhàn nhạt cười: "Đúng vậy, nhưng có sao đâu? Bất kể An Tu Vũ có mục đích gì, chúng ta thấy mưu liền phá mưu, nhưng giờ có ăn thì phải ăn đi nha."
Tô Tuệ Dung vẫn không cảm thấy khá hơn, điều này làm cô cảm thấy mình đang lợi dụng sắc đẹp của Lam Linh Úc.

Nó càng khiến cô nhớ tới chuyện của đời trước.

Lam Linh Úc nắm lấy tay Tô Tuệ Dung: "Nếu cậu không thích, mình sẽ không làm." Cô không biết An Tu Vũ đang âm mưu chuyện gì nhưng nếu có thể lợi dụng được cô sẵn sàng lợi dụng triệt để.

Trong không gian của Tuệ Dung rõ ràng có rất nhiều thức ăn, nhưng bây giờ lại không thể cầm ra được, cô lại không muốn Tuệ Dung phải chịu khổ.

Tô Tuệ Dung nói với cô, "Mình đương nhiên không thích rồi."
Lam Linh Úc chỉ khẽ cười, cũng không nói gì nữa, cùng Tô Tuệ Dung ăn hết chỗ thức ăn còn lại, hai người đi nghỉ ngơi.

Ban đêm trong thành phố càng nguy hiểm hơn.

Tang thi không còn hoạt động chậm chạp như ban ngày nữa, tốc độ sẽ nhanh hơn, khứu giác lại tăng gấp bội, so với ban ngày độ nguy hiểm tang lên tới mười lần cũng không đùa.

Thời gian cứ trôi đi, tang thi cứ đua nhau tới.

Mọi người vốn đang nghỉ ngơi tại tầng bốn nhưng một cổ áp lực tiến tới khiến họ không tự chủ được mà đứng lên, đi xuống lầu một, lặng lẽ quan sát bên ngoài.

Cửa sắt gần như bị phá hỏng, mặc dù nó đã được Vương Mạnh gia cố thêm, nhưng chỉ sợ nó cũng không chống đỡ được bao nhiêu.

An Tu Vũ đi lên: "Sợ rằng hôm nay chúng ta phải phá vòng vây lần nữa để tìm chỗ an toàn hơn.

An Tu Vũ nghiêm túc nói: "Nơi này không thể ở được nữa."
Vương Mạnh gật đầu một cái: "Không còn an toàn."
An Tu Vũ nhìn ra bên ngoài: "Tôi cảm thấy đám tang thi hôm nay tựa hồ rất hưng phấn."
Vương Mạnh không hiểu nhìn An Tu Vũ.

Đứng ở bên cạnh An Tu Vũ một mực không câm lặng Lâm Tế lên tiếng: "Ánh trăng bên ngoài...."
Bên ngoài, ánh trăng nhuốm một màu máu.

Ánh trăng lan tỏa khắp thành phố, cảnh tượng đầy quỷ dị.

Tô Tuệ Dung trong lòng khiếp sợ, cô làm sao có thể quên mất chuyện nghiêm như vậy? Hôm nay là đêm huyết nguyệt sao? Bọn họ căn bản không nên đi ra mới đúng!
Không đúng, huyết nguyệt trước kia phải tháng sau mới xuất hiện, đêm đó tang thi bạo động, chết rất nhiều người, nhưng giờ mới là ngày thứ mười, không phải thời điểm huyết nguyệt suất hiện..