[ Trọng Sinh ] Đích Nữ Không Dễ Chọc

Chương 14: Kinh diễm trong tuyết



“Đúng vậy, thế nhân đều nói, thiên kim tả tướng có một đóa Hồng Liên, là dấu hiệu yêu liên hoặc thế.” Nguyệt Oản Oản thu hồi  suy nghĩ, giống như đang đàm luận chuyện của người khác, nhẹ nhàng cười nói.

“Ta cũng không tín vận mệnh quỷ thần. Cũng không cho rằng, một cô nương thanh khiết như vậy lại là yêu liên hoặc thế.” Trong con ngươi của Ngọc thần phát ra ánh sáng, ngữ khí mang theo khẳng định. Giờ khắc này, Nguyệt Oản Oản cảm thấy một công tử nhu hòa như nước đột nhiên biến thành góc cạnh rõ ràng, trở thành mũi đao sắc nhọn.

“Ngọc công tử cũng biết nguyên nhân cái chết của tả tướng thiên kim?” Nguyệt Oản Oản nhìn về phía Ngọc Thần, mâu trung mang theo vài phần chất vấn.

Trên mặt Ngọc Thần hiện lên vẻ khác biệt, hắn chỉ cảm thấy nam tử có đôi mắt nhu hòa trước mắt giờ phút này đột nhiên trở nên sắc bén, trong đó thậm chí còn mang theo nồng đậm trách cứ.

“Biết.”

“Biết?” Nguyệt Oản Oản ra vẻ kinh ngạc hỏi ngược lại, thần sắc nhu hòa trở nên lạnh như băng, “Bất quá, ta thấy quan hệ của công tử cùng tả tướng hình như rất thân thiết.”

“Nguyệt công tử tựa hồ thực kích động?” Trên mặt Ngọc Thần vẫn không chút gợn sóng, không sợ hãi, không có trách cứ Nguyệt Oản Oản xúc động, ôn hòa nhìn Nguyệt Oản Oản, trong mắt thoáng có ý hỏi.

Nguyệt Oản Oản thu liễm  thần thái, “Ta bất quá chỉ tò mò mà thôi, tùy tiện hỏi.” Giữa mâu trung  chợt lóe mà qtia lãnh ý, nhanh chóng khôi phục  một mảnh bình tĩnh.

“Ta đều có mưu tính.” Ngọc Thần hơi hơi gật đầu, thần sắc lạnh nhạt nói, chính là  lúc hơi hơi thoáng nhìn, trong mắt kia có vẻ cao cao tại thượng không thể xâm phạm, thậm chí có một loại khí phách quân lâm thiên hạ.

“Là do Nguyệt mỗ thất lễ.” Nguyệt Oản Oản cũng không hỏi lại Ngọc Thần, chỉ  xoay người tiếp tục thưởng mai, mỗi năm một lần khi hoa mai nở rộ này, cũng không thể không công bỏ lỡ.

“Đông phong tài hữu hựu tây phong, quần mộc sơn trung diệp diệp không. Chích hữu mai hoa xuy bất tẫn, y nhiên tân bạch bão tân hồng.” Ngọc Thần nhìn thấy ngọn núi ngập tràn tuyết trắng cùng hồng mai, khẽ ngâm.

“Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng.” Nguyệt Oản Oản nghe thấy thơ của Ngọc Thần, không khỏi nhớ tới trước đây mẫu thân cũng thường mang theo mình đến thưởng mai, không khỏi có chút cảm hoài.

“Nguyệt công tử hảo tài tình.” Ngọc thần nghe được Nguyệt Oản Oản thuận miệng ngâm thơ,  mang theo vài phần khen ngợi, kỳ thật hắn càng tâm đắc, là ý cảnh trong thơ.

Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng. Thơ này quả thực chính là vì hắn mà viết.

“Làm sao so với được với Ngọc công tử nổidanh thiên hạ. Thiên hạ có ai không biết công tử Ngọc Thần, có ai không biết công tử chính là thiên nhân?” Nguyệt Oản Oản lạnh nhạt cười, trong giọng nói nghe không ra khen chê.

“Bất quá chỉ là hư danh mà thôi. Không gặp được người trong lòng hợp ý, thiên hạ cũng tẫn hư vô.” Ngọc thần nhìn lại Nguyệt Oản Oản, Nguyệt Oản Oản chỉ cảm thấy con ngươi đen như mực kia như chứa đựng  vô vàn  tình tố, nàng thậm chí có thể cảm giác được nội tâm hắn cũng giống như  mình hờ hững cô tịch.

Đúng là bởi vì mất đi nhiều lắm, thương tích quá sâu, mới quyết định dùng hờ hững đối đãi hết thảy, bởi vì không có sở cầu, sẽ không phải thất vọng, sẽ không hội mất đi. Hơn nữa, trên lưng còn đeo  đầy cừu hận không cho phép nàng có nhiều tạp niệm.

Nhưng còn Ngọc Thần, lại là vì cái gì?

Không có hỏi vì sao ngày đó hắn lại xuất hiện chật vật ở bên đường như vậy. Mỗi người đều có bí mật không muốn người biết, nếu hắn không muốn đề cập, chính mình cần gì phải đến hỏi. Hắn nguyện ý nói, tự nhiên sẽ nói, không muốn nói, chính mình hỏi cũng là dư thừa.

Không trung đột nhiên  rơi xuống  phiến phiến bông tuyết.

“Đột nhiên nhớ lại câu công tử nói khi lần đầu gặp mặt. Không hỏi ca người khổ, nhưng thương tri âm hi. Hiện tại Nguyệt mỗ cảm thấy cùng công tử thật sự là nhất kiến như cố. Chính là không biết công tử có nguyện ý cùng Nguyệt mỗ tương giao?” Nguyệt Oản Oản cân nhắc  một phen, hướng  Ngọc Thần nói.

Câu nói này, tự nhiên là vì muốn kết giao với Ngọc Thần mới nói. Tuy nhiên câu này nhưng cũng đều là thiệt tình. Nàng  xác thực cùng Ngọc Thần xác thực giống như nhất kiến như cố, giống như không cần quá nhiều ngôn ngữ, tất cả ý tưởng đều có thể giống nhau như vậy.

Nguyệt Oản Oản chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ cùng một người sinh ra tri âm đồng cảm, càng không nghĩ tới người kia chính là công tử Ngọc Thần, nam tử thánh khiết không thể chạm tới.

“Nguyên lai Nguyệt công tử trước kia cũng không coi Ngọc mỗ là bằng hữu, thực khiến Ngọc mỗ thương tâm.” Ngọc Thần lộ ra một mạt ý cười, ôn hòa như xuân phong thổi vào mặt, thật không ngờ một công tử cao nhã lạnh nhạt cũng sẽ nói giỡn, nhưng rõ ràng là vui đùa không đứng đắn, đến phiên Ngọc Thần nói, lại giống như thật sự là như vậy.

Nguyệt Oản Oản cũng lộ ra một mạt ý cười, nói: “Nguyệt mỗ chính là lo lắng công tử hội ghét bỏ ta là một kẻ giang hồ lỗ mãng.”

Ngọc Thần nhìn nam tử trước mắt, rõ ràng chỉ là bộ dáng bình thường, nhưng khi hắn cười, ý cười nơi khóe mắt đuôi lông mày kia, nhưng lại mĩ như vậy.

Khẽ định thần lại, Ngọc Thần đột nhiên rất muốn bộ dáng đích thực của Nguyệt Oản Oản là như thế nào.

Đúng vậy. Trí tuệ như Ngọc Thần làm sao lại nhìn không ra dáng vẻ lúc này của Oản Oản không phải bộ dạng đích thực đâu? Ngay cả thân phận thật sự của  Nguyệt Oản Oản phận hắn cũng biết đến nhất thanh nhị sở. Chỉ là hắn không muốn vạch trần. Hắn muốn để Nguyệt Oản Oản tự mình nói cho hắn hết thảy.

“Nguyệt Ảnh lâu phong động giang hồ, mà ba vị Các chủ của ba các cũng đều là nhân trung long phượng. Huống chi, Ngọc mỗ giao hữu cũng không hỏi xuất thân.” Ngọc thần nhìn Nguyệt Oản Oản nói, lời này là lời tâm huyết.

Các chủ Nguyệt Ảnh lâu, đích xác cũng không phải nhân vật đơn giản.

“Công tử quá khen.” Nguyệt Oản Oản có chút ngượng ngùng, hiện giờ nàng  dùng tên Nguyệt Vũ Hiên, Ngọc Thần chỉ cần hơi điều tra có thể biết nàng là giả mạo, nàng  phải trở về cùng Nguyệt Vũ Hiên thương lượng mới được.

“Chúng ta đi lên trên nhìn xem như thế nào.” Ngọc Thần bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, tự nhiên như vậy, tay Ngọc Thần mang theo nhiệt độ ấm áp của cơ thể, từng đợt truyền đến.

Nguyệt Oản Oản còn không kịp phản ứng,  đã bị Ngọc Thần ôm lên ngọc cây, hai người đều là thân mang tuyệt đỉnh khinh công, đứng ở trên cây thật sự là không chút nào cố sức.

Nguyệt Oản Oản thu hết cảnh đẹp vào đáy mắt, không khỏi lộ ra miệng cười, tự đáy lòng cảm thán: “Thật khá a.”

Nguyệt Oản Oản dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, ngay cả tâm trí thành thục, ở tình huống hoàn toàn không cần cảnh giác, vẫn mười phần là tâm tính tiểu nữ nhân.

“Chỉ có ngắm cảnh từ trên cao, mới có thể cảm nhận hết cái  đẹp.” Ngọc Thần cũng quan sát  phía dưới, thần sắc một mảnh thoải mái.

Nguyệt Oản Oản ngẩng đầu nhìn cằm nhu hòa của hắn, chỉ cảm thấy giờ khắc này, hắn giống như là bá chủ quân lâm thiên hạ.

Ngọc Thần, có loại năng lực cùng khí chất, giống như chúa tể của thế gian.

“Nguyệt công tử có thích cảnh đẹp này?” Ngọc Thần thấp mâu hỏi, một khắc trước còn mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ, giờ khắc này tựa như một khối noãn ngọc.

“Thích. Rất thích.” Nguyệt Oản Oản như si như say nhìn cảnh đẹp phía dưới, liên tục gật đầu.

Ý thức được tay mình còn bị Ngọc Thần nắm, tim Nguyệt Oản Oản không khỏi đập nhanh hơn, nàng vội vàng tránh khỏi tay Ngọc Thần, xoay người, nhẹ nhàng từ trên mặt đất nhặt lên một nắm tuyết đọng.

Ngọc Thần theo sau xuống dưới không phòng bị bị Nguyệt Oản Oản ném đầy một thân.

Nguyệt Oản Oản nhìn thấy Ngọc Thần cười khẽ giống như một tinh linh nói, “Ngọc công tử có thích tuyết cầu này?”

“Thích.” Ngọc Thần thành khẩn đáp, bên trong đôi mắt thực thành biểu lộ không bỏ sót.

Nguyên bản Nguyệt Oản Oản  chỉ nghĩ trêu chọc Ngọc Thần một phen, thế nhưng lại bị Ngọc Thần nới một câu thích giống như lời thề son sắt, làm cho tim đập hỗn loạn. Hắn như thế nào có thể chân thành nói ra câu thích này như vậy đâu.

Thu lại cảm xúc, Nguyệt Oản Oản áng chừng tuyết cầu trong tay, “Chúng ta đến đây ném tuyết thế nào?” Mâu trung hiện lên một tia giảo hoạt, tuyết cầu trong tay đã muốn hướng tới chỗ Ngọc Thần bay tới.

“Hảo.” Ngọc Thần nhẹ nhàng né tránh  tuyết cầu, đáp ứng nói.