Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế

Chương 2: Công chúa trúng tà rồi?



Tiêu Hoà Đế sủng sốt mất một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần,lúng túng nói:"Khanh Khanh,hẳn là con chỉ nhầm đi?"

Lục Khanh đứng thẳng người:"Không có sai a phụ hoàng,nhi nữ chính là muốn chọn chàng nha."

Tiêu Hoà Đế tức đến rung râu:"vớ vẩn,hồ nháo!"

Lục Khanh lại kì quái nói:"Không đúng a,tiếp theo phụ hoàng không phải là nên hỏi Cửu Cửu,à không,Quân Diễm Cửu,chàng có nguyện ý lấy ta không?"

Hô cả tên húy của y,cả triều văn võ bá quan sôi nổi hít một ngụm khia lạnh.

Một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xoáy vào nàng,mang theo cảm giác áp bức vô hình.

Lục Khanh chớp chớp mắt nhìn y.

Còn chưa chờ Tiêu Hoà Đế mở miệng,Quân Diễm Cửu từ từ nói,giọng điệu không nhanh không chậm:"Thưa công chúa,nô tài không muốn."

Nàng một chút cũng không tức giận,cười tủm tỉm nhìn y,giống như một bé tiểu hồ ly đang đánh giá con mồi của chính mình.

"Ngươi tự xưng là nô tài,nô tài còn có đường lựa chọn sao?"Thanh âm nàng không lớn,nhưng lại khí thế thập phần,tư thái cao quý không thể phủ nhận.

Đó là khí chất trời sinh của đệ nhất công chúa hoàng tộc.

Mà phía đối diện,nam nhân kia hung hăng trừng liếc nàng một cái.

Cả triều văn võ bá quan cảm thấy cả thế gian hư ảo,ngẩng đầu một cái,lại chạm phải Quân Diễm Cửu,ánh mắt tựa hồ chứa dao.

"Công chúa,này người đùa không vui."



Lục Khanh ngược lại nhìn về phía phụ hoàng.

"Phụ hoàng~"

"Hoàng nhi năm mười năm tuổi,dùng kế làm Khương quốc lui binh,phụ hoàng đã nói,có thể đáp ứng hoàng nhi một điêù kiện,không biết,người có còn giữ lời hay không?"

Tiêu Hoà Đế nhìn nàng chằm chằm:"Tất nhiên là giữ lời."

Lục Khanh cười:"Hoàng nhi nay dùng điều kiện này,đổi lấy ba năm của Quân Diễm Cửu,để đại nhân chuyển vào Kiêu Dương điện của hoàng nhi,phụ hoàng,người có thể đáp ứng không?"

Tiêu Hoà Đế không ngờ tới:"Nhất định phải là Đốc Công đại nhân?"

"Đúng vậy."Trong mắt Lục Khanh có một tia sắc bén vô hình,vô cùng kiên định.

Đời trước,nàng dùng điều kiện này,đổi lấy cơ hội tự ý lựa chọn phò mã,làm Bắc quốc tai hoạ ngập trời.

Sau khi Tô Diệc Thừa trở thành tế tướng,những sự việc trong tối mới dần dần lộ ra.Thì ra,vì liên thủ Khương Quốc hủy diệt Bắc Quốc,hắn đã sớm trù tính nhiều năm.Khi đạy đến đỉnh cao quyền lực,hắn có thể một tay che trời,khống chế thương nghiệp cả đế quốc.

Một đời này sống lại,nàng phải tận dụng cơ hội này,đổi lấy Cửu Cửu của nàng.

Chỉ cần nàng cùng Cửu Cửu liên thủ,ba năm chỉ cần trong ba năm là đủ ép chết một Tô Diệc Thừa,còn có Khương Quốc sau lưng hắn.

"Nhi nữ cảm thấy gần đây cơ thể suy nhược,muốn cùng Đốc Công đại nhân học võ.Dù sao Đốc Công đại nhân chính là đệ nhất cao thủ trong đế quốc.Bản công chúa muốn dùng,liền muốn dùng người tốt nhất."

Tiêu Hoà Đế nhìn vào ánh mắt nữ nhi bảo bối của mình,lại nhìn sang Quân Diễm Cửu khuôn mặt căng thẳng,thần sắc tái nhợt,thầm nghĩ y chắc chắn ở chỗ nào đã đắc tội Khanh nhi.

Nữ nhi nhà mình muốn trút giận,há có thể từ chối?

Vì vậy nói:"Được,trẫm đồng ý đem Diễm Cửu tạm cho con mượn."

"Hoàng thượng!!"

Lục Khanh lập tức tạ ơn:"Đa tạ phụ hoàng!"

Sau khi bãi triều,Lục Khanh liền kéo tay Quân Diễm Cửu kéo về hướng điện công chúa,trong lòng hân hoan nhảy nhót.Phu quân a,lần này đến lượt ta cướp chàng về!

Quân Diễm Cửu cúi đầu,nhíu mày nhìn tay áo,lãnh đạm cất lời:"Công chúa,người vượt quá quy củ.''

Giờ khắc này,cả người y tản ra tia xa cách,âm trầm.Nhưng mà nàng là ai chứ,là Khanh Khanh đọc vị hắn như một vị thần nha,sao nàng không biết y chỉ là một con hổ giấy chỉ biết lạnh mặt chứ?Thế là trước mặt y,ngọt ngào nhu thuận mà tiến tới.

"Cửu Cửu~,ngài cứ đi theo lão phụ hoàng thúi của ta để làm gì a,chi bằng theo ta,ta cho ngài ăn uống no say,vinh hoa phú quý!".Chính là người của nàng,muốn chạy cũng đừng nghĩ tới!

"Cửu...Cửu?"Y nhìn nàng với đôi mắt nguy hiểm.

Nàng vẫn như cũ,cười đến ngọt ngào khả ái:"Bản công chúa cảm thấy nên xưng hô thâm mật một chút,thế nào,ngài không thích sao?"

Quân Diễm Cửu một mặt âm trầm lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm,ý đồ muốn từ trên mặt nàng tìm được chút ý tứ.Nàng không hề e dè nhìn lại,trong đôi mắt sáng lấp lánh hằn sâu bóng hình y.

"Không thích."

Y biệt nữu rời mắt đi.

"Vậy bản công chúa ra lệnh cho ngài phải thích ^-^"Nàng nói với giọng điệu ra lệnh xen lẫn ý cười.Quân Diễm Cửu tựa hồ có chút bối rối,lắc lắc tay,ý đồ đem móng vuốt nhỏ rút ra,nhưng mà giây tiếp theo lại bị nàng dắt lấy,y chấn kinh trong giây lát.

Tay áo y rộng,hai người dắt tay cũng không quá rõ ràng,y quay đầu,đôi mắt sâu hàm chứa đầy kinh ngạc.Nàng lại nhéo nhéo những ngón tay lạnh như ngọc của y:"Quân công công,ta chóng mặt,đi đứng có chút không vững,ngài đỡ ta đi."

Quân Diễm Cửu vẫn mặt than như cũ,bất quá hai tai lại không ý thức hiện lên một màu hồng nhạt.

Lúc này,bỗng nhiên một tiếng "công chúa" vang lên.Lục Khanh chuyển ánh mắt đến người trước mặt,thân mình không tự giác run lên.

Tô Diệc Thừa cung kính đứng cách bọn họ phía trước không xa,vái chào.

Lục Thanh cố gắng đè nén lửa giận phẫn uất trào lên trong lồng ngực,trên mặt thản nhiên không hề lộ sơ hở."Tô đại nhân",nàng cất giọng hô một tiếng,trong đáy mắt chẳng hề lưu lại ý cười.

"Ngươi có việc?"

Quan bào xanh thanh nhã,thoạt nhìn qua ôn nhu phong độ,khiên cẩn như ngọc,chỉ tiếc đẹp đến mấy cũng không che giấu được lòng dạ rắn rết,tâm can đen đúa.Nàng vĩnh viễn không thể quên,kiếp trước nàng gả cho nam nhân trước mặt, bị nhốt trong phòng chứa củi hôi hám,ngày ngày chỉ có thể giành ăn nửa bát cháo loãng với chó!Đến tận khi tể tướng phủ chuyển đến nơi mới,bọn hạ nhân mới nhớ ra nàng,nàng đã đói trơ cả xương,sau đó,nàng bị hắn bán tới kỹ viện.

Tô Diệc Thừa thấp thoáng cảm thấy,hôm nay,ánh mắt nữ tử trước mắt có phần làm hắn e ngại.

"Thần nghe nói công chúa muốn học võ,Tô mỗ cũng là có chút võ công,có thể..."

"Không cần."

Lục Khanh cười:"Đốc Công đại nhân đã đáp ứng ta,sau này ngài ấy ở Kiêu Dương Điện cũng tiện bề tập luyện."

Quân Diễm Cửu:???

Y từ lúc nào đáp ứng ở Kiêu Dương Điện?

Tô Diệc Thừa chấn kinh.Hắn chủ động quan tâm nàng,nguyện ý dạy nàng,chẳng phải nàng nên thụ sủng nhược kinh sao?Còn muốn một tên thái giám dạy võ công cái gì chứ??(ảo tưởng sức mạnh quá rồi cha nọi)

Lúc này,hắn đánh ánh mắt sang phía Quân Diễm Cửu.Y mặt không biểu tình,thậm chí còn chẳng buồn bố thí cho hắn nửa cái liếc mắt.Ánh mắt của Tô Diệc Thừa sắc như dao.Hôm qua,rõ ràng hắn nghe từ Kiêu Dương Điện,chính công chúa nói muốn hôm nay đi năn nỉ phụ hoàng,đem hắn làm phò mã,như thế nào mà nay biến thành tên này?Hắn rốt cuộc cho công chúa ngốc nghếch uống canh mê hồn gì?

Hắn lại lần nữa nhìn về phía Lục Khanh,thần sắc ảm đạm,làm ra bộ dạng bi thương.

"Như vậy cũng tốt,nếu đã vậy,Tô mỗ liền cáo lui trước."

"Được a."Lục Khanh cong khoé môi:"Quân công công,chúng ta đi."

Nói xong,nàng cùng Quân Diễm Cửu bước qua không tia lưu luyến,bỏ lại Tô Diệc Thừa đi được hai bước lại quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Tống tiễn được Tô Diệc Thừa đi xa,tay nàng từ vạt áo y trượt dần xuống,bắt được tay ngọc,đan mười ngón tay vào nhau.Ai đó lại một lần nữa cứng đờ.

"Công chúa"

"Bản công chúa choáng váng đầu óc,đi không nổi".Nàng giải thích.

Rốt cục cũng được gặp lại y,nhịn xuống khát vọng nhào lên ôm hôn y,Lục Khanh cảm thấy nắm tay là đủ kiềm chế lắm rồi!

Hiện tại có y ở bên cạnh,nàng liền tràn đầy cảm giác an toàn,càng có động lực tiến về phía trước.

Quân Diễm Cửu lén nhìn nàng,y có thể cảm nhận được bàn tay bé nhỏ mềm mại,ấm áp đang siết y thật chặt.Đây là lần đầu tiên...y nắm tay một cô gái.

"Cửu Cửu".Không biết qua bao lâu,nàng nhẹ nhàng gọi y:"Chúng ta đến nơi rồi."