Trọng Sinh Tiểu Ớt Cay Thập Niên 90

Chương 30: Anh Ở Đây Tôi Có Thể Đi Đâu



Editor: TieuTieu

“Cửa sổ không đóng, lạnh không?” cô nhẹ giọng nói.

Cố Cảnh Xuyên không nói gì, anh có hơi nhướng mắt, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Cô cười tươi, “Nhìn tôi như vậy làm gì? Thật sự nghĩ tôi chạy trốn sao?”

“Tại sao lại không đi?” Giọng anh khàn khàn, trong khóe mắt cảm xúc như làn sóng cuộn trào.

Lâm Mẫn nhìn anh, lờ mờ mở miệng, “Anh ở đây, tôi có thể đi đâu?”

Cố Cảnh Xuyên nghe những lời này của cô, một cảm xúc không thể giải thích được dâng lên trong lồng ngực anh.

Tay trên xe lăn của anh, hơi run.

Cô thật sự muốn bảo vệ anh, sống với anh?

Cô thật sự không ghét bỏ thân thể của anh?



Ngốc không?

Anh lúc đó không biết nói như thế nào, chỉ biết ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cô.

“Lúc tôi và Cảnh Tú trở về, mua được con cá, tối nay nấu canh cá bồi bổ cho anh”.

Khóe mắt của anh rất sâu, Lâm Mẫn chỉ có thể khi nhìn thẳng vào anh, cả người như bị hút vào cặp mắt không đáy vậy, cô trốn tránh ánh nhìn của anh, “Nếu không thì, tôi đỡ anh lên giường nằm chút? Sau đó tôi đi giúp....giúp mẹ anh nấu cơm”.

Theo lý nào nói nên gọi mẹ chồng là mẹ, nhưng hôn lễ của họ là tình hình như vậy, không những không có họ hàng, cũng không có dâng trà cho cha mẹ chồng, tự nhiên cũng không được nhận quà của bố mẹ hai bên sau đám cưới.

Bây giờ để cô gọi tiếng cha mẹ, cô thật sự nói không ra.

Cố Cảnh Xuyên nhìn cô rời khỏi, nhìn hướng cửa sổ, “Không cần, tôi biết làm”.

“Được, vậy anh cứ tiếp tục xem sách đi!”

Lâm Mẫn đưa quyển sách lý luận quân sự cho anh, sau đó lấy áo khoác trong tủ đặt lên vai cho anh.

Bàn tay mỏng và mềm mại của cô, vô tình cọ xát vào cổ anh, cảm giác tê dại, khiến cơ thể anh cứng đờ.

Trong lòng Cố Cảnh Xuyên, làn sóng giận dữ lại một lần nữa dâng trào.



Nói thật, anh rất muốn hưởng thụ lúc này.

Nhưng anh, lại không thể ích kỷ để cô lại.

Như vậy đối với cô, thật sự không công bằng.

Lâm Mẫn choàng áo xong cho anh, vào bếp giúp Vương Quế Hương nấu cơm.

Vừa đến cửa, nghe được Vương Quế Hương đang nói chuyện với Cố Cảnh Tú.

“Cảnh Tú, chị dâu hai của con thật sự đến quán tìm con sao?”

Vương Quế Hương hỏi.

Giọng Cố Cảnh Tú không để bụng, “Mẹ, đúng vậy, việc này có gì mà mẹ không tin?”

“Con không biết rồi, trong nhà chúng ta đều xáo trộn rồi, chị dâu cả của con hớt hải trên đường trở về, nói chị dâu hai của con không thấy đâu, dọa chúng ta, cha mẹ và anh cả của con, đến nhà chị dâu hai của con một chuyến”.

Lâm Mẫn nghe được lời Vương Quế Hương, mắt nheo lại.