Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Chương 31




Nữ tử vận thanh y đứng bên cạnh nhìn nàng một cái, nhưng không nói gì thêm.
Nhiễm Thanh Ảnh chỉnh chỉnh quần áo, đang định đi ra, bỗng hỏi một câu: "Mộ Cẩm, nàng tỉnh chưa?"
Nữ tử vận thanh y được gọi là Mộ Cẩm nhỏ giọng đáp: "Thưa, chưa tỉnh."
Nhiễm Thanh Ảnh gật đầu, sau đó đi tới tiền sảnh. Lúc Nhiễm Thanh Ảnh bước vào đại sảnh, bầu không khí trong sảnh có vài phần kỳ quặc.
Nhạc Trì Húc ngồi ở phía trên tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng trong mắt có mấy phần bất an. Ba người phía dưới lại bình tĩnh chậm rãi mà uống trà.
Ánh mắt Nhiễm Thanh Ảnh lia tới người ngồi vị trí thứ nhất bên phải - Văn Mặc Huyền, chỉ cảm thấy người nọ gầy gầy yếu ớt ngồi yên, ánh mắt thanh đạm không gợn sóng đảo qua, nhưng lại là lộ ra luồng áp lực làm người ta khó có thể khinh thường. Khác một trời một vực với vẻ tao nhã ở lần gặp trước.
Khi Nhiễm Thanh Ảnh vừa bước vào, Văn Mặc Huyền quay đầu nhìn nàng, mặc dù lòng sớm hiểu rõ, nhưng vẫn tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhiễm Thanh Ảnh cười cười, thi lễ với Nhạc Trì Húc: "Vừa mới biết được trang chủ phái người gọi Tào quản sự, nói là có khách tới muốn tìm người. Trùng hợp việc này cũng có liên quan tới ta, cho nên ta mạo muội tới đây dù là không được cho mời."
Nhạc Trì Húc thấy nàng đến, trong lòng cuối cùng được nhẹ nhõm: "Không sao, Nhiễm cô nương là khách, nếu biết chuyện, đến đây nói rõ cũng là nên làm."
Vừa rồi Văn cô nương kia nói sơ qua mấy câu, nhìn như tao nhã hữu lễ, thật ra là đang tạo áp lực với Thiên Nhạc sơn trang. Cũng không biết đến cùng Tô gia thần thông quảng đại như thế nào, mà lại có thể điều tra rõ ràng những chuyện làm ăn không thể công khai của Thiên Nhạc sơn trang. Mặc dù hắn phụ thuộc Nhiễm Thanh Ảnh, nhưng cũng không muốn hủy cơ nghiệp trăm năm của Thiên Nhạc sơn trang đâu!
Nhiễm Thanh Ảnh thong dong đi tới ngồi đối diện với Văn Mặc Huyền, mở miệng nói: "Không ngờ vị khách ấy lại là Văn cô nương. Lần trước Cố cô nương nói sợ là sau này chúng ta không có cơ hội gặp nhau nữa. Nào ngờ chưa quá nửa tháng, đã lại gặp mặt rồi."
Văn Mặc Huyền tỏ vẻ mỏi mệt cười cười: "Ta cũng không nghĩ Nhiễm cô nương cũng là khách của Nhạc trang chủ. Có vẻ chúng ta thật sự có duyên, cho nên ở nơi đây mà vẫn có thể chạm mặt."
Nàng nói xong, ho khan vài tiếng, hai người Tô Nhược Quân bên cạnh khá lo lắng. Nhiễm Thanh Ảnh làm như quan tâm hỏi thăm: "Sức khỏe của Văn cô nương vẫn chưa tốt lên sao?"
Văn Mặc Huyền khoát tay, tỏ ý không sao, có chút yếu ớt nói: "Từ xưa giờ đã như vậy, tốt hay không cũng thế rồi, lại để Nhiễm cô nương và Nhạc trang chủ chê cười."
Nhạc Trì Húc nghiêm mặt nói: "Văn cô nương nói quá lời. Chẳng qua lão phu không ngờ tới cô nương cùng Nhiễm cô nương lại là người quen đó."
"Lần trước ta ra ngoài với bằng hữu, vô tình gặp được Nhiễm cô nương." Nói xong nàng dừng một chút, lại quay đầu hỏi Nhiễm Thanh Ảnh: "Nhiễm cô nương nói trùng hợp có liên quan tới chuyện này, không biết có phải là cô nương đã gặp nàng không?"
Nhiễm Thanh Ảnh nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Văn cô nương thứ lỗi, Cố cô nương đúng là ở trong trang. Nhưng ngày ấy đã xảy ra ít vấn đề, nên mới bị thương, đến nay vẫn chưa tỉnh lại."
Nghe nàng nói xong, sắc mặt Văn Mặc Huyền biến đổi, gấp giọng nói: "Có nguy hiểm tính mạng không?"
Nhiễm Thanh Ảnh lắc đầu, Văn Mặc Huyền vẫn còn lo lắng: "Nhạc trang chủ, bằng hữu của ta quả thật ở trong quý trang, có thể cho vãn bối mang nàng trở về trị thương chăng?"
Nhạc Trì Húc liếc mắt sang nhìn Nhiễm Thanh Ảnh, Nhiễm Thanh Ảnh nói tiếp: "Văn cô nương, cô có biết tại sao Cố cô nương lại bị thương không?"
"Vì sao?"
"Ngày ấy nàng tự ý xông vào Thiên Nhạc sơn trang, trùng hợp lúc đó thuộc hạ của ta đang bàn bạc công việc, trong khi giao thủ thì đả thương nàng. Bởi vì chúng ta từng có duyên gặp mặt một lần, ta đây mới sai người chữa thương cho nàng trước. Nhưng ta cảm thấy cần phải làm rõ, vì sao nàng lại lén lẻn vào Thiên Nhạc sơn trang. Nếu dễ dàng cho Văn cô nương mang nàng đi, sợ là không hợp lẽ thường." Lông mày Nhiễm Thanh Ảnh chau lại, nhìn Văn Mặc Huyền chằm chằm.
Văn Mặc Huyền nhàn nhạt nhìn nàng lại, khóe miệng nhàn nhạt cong lên: "Quả đúng là vậy. Nhưng lời này của Nhiễm cô nương, dường như cũng có chút không hợp lẽ thường. Dù đúng như cô nương nói, Lưu Tích tự ý xông vào Thiên Nhạc sơn trang, như vậy cũng chỉ là mạo phạm Nhạc trang chủ, hành động này của Nhiễm cô nương sợ là có vẻ quá phận rồi."
Đôi ngươi của Nhiễm Thanh Ảnh càng thêm tối, quanh thân bao trùm khí lạnh. Từ nhỏ nàng đã ở chỗ cao, dù cho hành tẩu trong giang hồ cũng hiếm thấy ai không cho nàng mặt mũi như thế. Tuổi trẻ khí thịnh làm nàng có chút không vui.
Nhạc Trì Húc thấy hai người đối chọi gay gắt, ho khan một tiếng, nói: "Nhiễm cô nương cũng là cân nhắc thay lão phu, không thể nói là quá phận được. Ta cũng hiểu tâm trạng của Văn cô nương lúc này, nhưng mà lời Nhiễm cô nương nói không phải không có lý. Hành vi của bằng hữu Văn cô nương quả thật là khiến người ta sinh nghi."
Văn Mặc Huyền liếc mắt nhìn hắn: "Nguyên nhân Lưu Tích đến Thiên nhạc sơn trang, ta đã nói qua với trang chủ rồi. Về phần vì sao nàng lại vụng trộm lẻn vào Thiên Nhạc sơn trang, có lẽ sư huynh của nàng hiểu rõ nhất. Mà Nhạc trang chủ cũng có thể suy đoán một chút. Dù sao sư huynh của nàng không phải một thân một mình ở lại Thiên Nhạc sơn trang, không phải sao?"
Nhạc Trì Húc nhất thời nghẹn lời, vừa rồi Văn Mặc Huyền hữu ý vô ý đề cập qua, lúc Cố Lưu Tích đuổi bắt Thiên diện hồ ly bị người gây thương tích, mà bình khí của kẻ đó lại rất giống cái của sư huynh Mạnh Ly. Lúc này Cố Lưu Tích mới càng nóng lòng muốn tìm được hắn hỏi rõ ràng.
Hiện tại ý tứ trong lời nói của Văn Mặc Huyền, rõ ràng là đã biết Thiên diện hồ ly cũng ở Thiên Nhạc sơn trang rồi. Tuy nói triều đình không quản chuyện giang hồ, nhưng trong tình huống này, nếu thật sự vạch rõ, cũng sẽ hết sức đau đầu.
Không khí nhất thời có chút nặng nề, Văn Mặc Huyền đứng người, khẽ khom người thi lễ: "Lo lắng của Nhạc trang chủ, vãn bối đương nhiên có thể hiểu được. Chẳng qua nếu trang chủ mới trở về, ắt hẳn rất nhiều chuyện đều không biết. Nhiễm cô nương đã phát hiện ra bằng hữu của ta trước nhất, lại cẩn thận như vậy, sau đó chắc là điều tra ra một ít chuyện rồi. Hơn nữa lúc ấy có lẽ Mạnh Ly cũng có mặt, như vậy tình huống của Lưu Tích hẳn là Nhiễm cô nương rất rõ ràng, đúng không?"
Nhiễm Thanh Ảnh híp mắt, Văn Mặc Huyền này cũng không phải là người đơn giản. Một tiểu thư thương hộ ốm yếu, lại có thể nắm bắt tình hình Thiên Nhạc sơn trang rõ ràng như thế, khó trách chuyện buôn bán của Tô phủ luôn luôn thuận lợi đến thế. Ngày đó Mạnh Ly đã nói đủ rõ ràng, bằng không thì dù nàng có chút thưởng thức Cố Lưu Tích, cũng sẽ không hao tâm tổn trí đi cứu nàng ấy. Mà người kia cũng sẽ không buông tha cho nàng ấy.
Nhiễm Thanh Ảnh thu hồi suy nghĩ, cười đến xinh đẹp: "Văn cô nương không nên hiểu lầm, ngày đó Mạnh Ly quả thật đã nói có quen biết nàng, còn cầu tình thay nàng, nhưng không nói nhiều về lai lịch của nàng. Cho nên vừa rồi nghe cô nương nói, thì càng thêm nghi hoặc, bởi vậy mới nghĩ cần phải điều tra thêm cho rõ ràng, miễn cho xảy ra sai lầm gì khác."
Con ngươi Văn Mặc Huyền tối lại, nhưng khóe miệng vẫn mang ý cười: "Nếu đúng như thế, thì ta thật là đã hiểu lầm rồi. Sư huynh của Lưu Tích xuống núi một mình, hơn nữa đã lâu không liên lạc với sư môn, Lưu Tích mới đến Tô Châu tìm hắn. Mà theo lý giải của ta, từ sau khi bái sư, nàng chưa từng xuống núi, lần này tới Tô Châu cũng là lần đầu ra khỏi cửa. Như vậy tất nhiên sẽ không có động cơ nào gây nguy hại cho Thiên Nhạc sơn trang cả. Mà sư huynh của nàng không chịu giải thích rõ, sợ là có chỗ ẩn tình."
Nói rồi, nàng lại thi lễ với Nhạc Trì Húc: "Nhạc trang chủ, Cố cô nương chẳng những là bằng hữu của ta, cũng là ân nhân cứu mạng của ta, vô luận thế nào, lần này ta muốn mang nàng trở về Tô gia chữa thương. Nếu như trang chủ lo lắng, vãn bối sẽ đảm bảo, nếu nàng thật sự có ý đồ tổn hại đến Thiên Nhạc sơn trang, tại hạ dùng hết sức gánh trách nhiệm. Trang chủ cũng hiểu rõ, Tô gia cùng Thiên Nhạc sơn trang buôn bán lui tới không ít, Thiên Nhạc sơn trang có tổn hại, Tô gia cũng sẽ giống như thế."
Văn Mặc Huyền đã nói đến nước này, Nhạc Trì Húc dĩ nhiên không còn lời nào để nói. Mặc dù nàng đang hạ thấp tư thái, nhưng trong từng câu chữ đều là lấy lui làm tiến. Tô gia cùng Thiên Nhạc sơn trang buôn bán lui tới, nếu như tranh chấp căng thẳng, thua thiệt tuyệt sẽ không chỉ có Tô gia. Tuy nói Thiên Nhạc sơn trang là thế lực giang hồ, nhưng lại không dám xem thường Tô gia. Có tiền có thể xui ma khiến quỷ, lời này chắc chắn không phải thuận miệng nói một chút đâu.
Hắn khó xử nhìn Nhiễm Thanh Ảnh, Nhiễm Thanh Ảnh cũng đáp lại ánh mắt của hắn.
Nàng vừa rồi cố ý cản trở, chỉ là muốn xem thử phản ứng của Văn Mặc Huyền thôi. Hơn nữa Cố Lưu Tích đúng như là nàng nói, chưa từng giao thiệp với giang hồ, nàng cũng chưa từng hoài nghi nàng ấy tới để gây rối.
Nhiễm Thanh Ảnh thậm chí càng thêm thưởng thức Cố Lưu Tích. Một thân khinh công kia không những kinh diễm, mà nội lực của nàng ấy cũng không tầm thường. Nàng lần đầu tiên thấy, có người có thể sống sót dưới hàn chưởng của người nọ mà không bị hàn độc ăn mòn. Điều này làm nàng càng cảm thấy cô nương này thật không đơn giản. Hơn nữa bằng hữu của nàng ấy cũng là bất phàm, hôm nay bán một nhân tình, ngày sau nói không chừng còn có thể thừa cơ kết bạn. Có đệ nhất thương gia Tô Châu hỗ trợ, nàng càng là như hổ thêm cánh.
"Nếu là như vậy, Cố cô nương xông vào Thiên Nhạc sơn trang, cũng là hợp tình hợp lý. Có Tô gia đảm bảo thì càng không cần lo lắng. Trang chủ luôn là người hào hiệp trượng nghĩa, tự nhiên sẽ không tính toán chi li những thứ này, ngài nói có đúng không?"
Nghe Nhiễm Thanh Ảnh nói xong, Nhạc Trì Húc cười ha ha, luôn miệng nói: "Không sai, không sai, tức là hiểu lầm, tự nhiên sẽ không so đo."
"Đa tạ Nhạc trang chủ. Không biết bằng hữu của tại hạ đang ở đâu, ta muốn lập tức đi thăm nàng."
Nhiễm Thanh Ảnh nói tiếp: "Trước mắt Cố cô nương ở trong viện của ta, chẳng qua là còn chưa tỉnh lại. Đại phu nói nàng cần tĩnh dưỡng, sợ là không thể lập tức cùng Văn cô nương về phủ được."
"Không ngại, tại hạ từ nhỏ bệnh tật quấn thân, trong phủ có đại phu y thuật bất phàm. Lần này ta có dẫn nàng theo, bây giờ sẽ không để nàng ấy chịu chút tổn hại nào nữa. Thỉnh Nhiễm cô nương dẫn đường, cảm tạ." Văn Mặc Huyền cũng không có nhiều tâm tư vòng vo với nàng, nói thẳng luôn. Nhiễm Thanh Ảnh nghẹn họng, sau đó cười cười, mang mấy người đi vào nội viện.
Mà Cố Lưu Tích còn đang mê man, thì vẫn bị mắc kẹt trong mộng cảnh hỗn loạn. Mọi thứ trong mộng đều rất lộn xộn, rất nhiều hình ảnh trong quá khứ không ngừng chồng chéo lên nhau, làm nàng hao tổn hết tâm lực. Vượt qua hết những ảo cảnh buồn chán, tất cả quang cảnh, nhân vật đều tiêu tán, chỉ còn lại một bóng người mảnh khảnh xuyên qua tầng tầng sương mù, dần dần hiện rõ trước mặt. Dung mạo người ấy ôn hòa tinh xảo. Khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành nụ cười, ấm áp mà xinh đẹp làm Cố Lưu Tích quên hết tất cả đau khổ lúc trước. Nàng sững sờ nhìn người nọ, trong lúc giật mình lại phát hiện mình không tự chủ đã được đi tới trước mặt nàng.
Bàn tay người ấy trắng nõn, nhẹ nhàng giơ lên chạm vào gò má của nàng, giọng nói nhỏ nhẹ thanh nhã: "Tích nhi."
Là Văn Mặc Huyền!
Cố Lưu Tích chỉ cảm thấy hạnh phúc trong tim như sắp tràn ra ngoài, muốn mở miệng gọi nàng, lại chợt cứng đờ người! Nàng nhìn thấy một thanh trường kiếm dính máu, đâm vào người nọ từ phía sau! Sau đó trên mặt nàng lộ ra vẻ đau khổ, dòng máu đỏ tím trào ra từ ngực nàng, trên chiếc áo trắng tinh ấy, như đóa hoa nở rộ, kinh diễm mà thê lương.
Cố Lưu Tích cảm thấy toàn thân phát lạnh, cuống họng như bị siết chặt, không cách nào lên tiếng được. Sau đó thanh kiếm kia bị rút mạnh ra, nàng trợn to mắt, nhìn Văn Mặc Huyền ngã xuống. Người cầm kiếm phía sau nhếch lên nụ cười lạnh, trong đôi mắt hẹp dài toàn là trào phúng, rõ ràng là Nhiễm Thanh Ảnh!
Đầu óc Cố Lưu Tích trong nháy mắt nổ tung, vô cùng tuyệt vọng mà gào lên: "Đừng mà!"
Trong lúc đó, tất cả đều hóa thành bóng tối. Sau đó, trước mắt lại bừng sáng lên. Cố Lưu Tích thấy lồng ngực đau nhức kịch liệt, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, đưa tay đỡ ngực.
Nàng nhíu chặt mày, phát hiện toàn thân mình đổ mồ hôi ròng ròng, ngực vẫn đau đớn không thôi. Nỗi tuyệt vọng trong mộng làm nàng khó chịu vô cùng.
Mắt mở ra, lọt vào tầm mắt là một gian phòng hết sức lạ lẫm, bố cục trang nhã tinh tế. Giữa phòng có đặt một cái bàn, xếp xung quanh là mấy cái ghế tròn. Còn có một bàn trang điểm, bình phong thêu hình quạt, đơn giản nhưng không mất vẻ tinh xảo.
Một lát sau, Cố Lưu Tích cảm thấy cơn đau giảm bớt, nhắm lại mắt, thần sắc đã khôi phục vẻ thản nhiên. Chỉ cần những thứ vừa rồi đều là mơ, vậy thì chuyện gì nàng cũng có thể đối mặt hết.
Nhớ lại cảnh tượng trước khi ngất đi, nàng cau mày, lúc này chắc là nàng đang ở Thiên Nhạc sơn trang. Bản thân không có bị bắt lại, hẳn là vì Nhị sư huynh đã nói gì đó, bác bỏ đi sự nghi kị của bọn họ. May mắn là dù nàng biết nhiều, nhưng trong mắt bọn hắn nàng lại là một người chưa từng giao thiệp với giang hồ, chắc sẽ không bị hoài nghi. Đưa tay sờ sờ cần trống rỗng, nàng toát mồ hôi lạnh. May mắn ngày đó nàng đã cởi khối ngọc kia xuống. Tối ấy cứ cầm nó ngẩn ngơ xuất thần, sau đó do dự một đỗi mới cất đi. Nếu không lần này chẳng phải là đưa tới cửa sao?!
Cố Lưu Tích cảm thấy hỗn loạn, cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, người ấy có lo lắng không, có thể sẽ nghĩ rằng mình lẩn tránh nàng không đây? Lại ảo não với sự chủ quan của bản thân. Thật sự không ngờ tới Ấn Thiên lại bỏ được tổng giáo Minh U giáo đến Tô Châu. Tâm tình nhất thời kích động, ngực lại đau nhói, sắc mặt lại trắng thêm mấy phần. Nàng lật vạt áo ta, nhìn làn da trên ngực, con ngươi càng thêm tối.
Cố Lưu Tích bỗng nhiên nhìn về phía ngoài cửa, híp mắt, lập tức kéo chăn lên, nhắm mắt lại, yên tĩnh nằm trên giường, phảng phất như chưa từng tỉnh lại.
Một lát sau, cửa cọt kẹt một tiếng, mở ra. Cố Lưu Tích dồn toàn bộ tinh thần lắng nghe, phát giác có nhiều người đi tới. Trong đó, có một người bước chân nhẹ hẫng, lại gần nhanh nhất. Theo sau người đó còn có hai người nữa. Lòng nàng bỗng dưng căng thẳng, cứ cảm thấy bước chân kia rất quen thuộc. Sau đó, có một người nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường. Mùi hương quen thuộc kia lập tức bị Cố Lưu Tích bắt được, làm nàng thiếu chút nữa nhịn không được ngồi bật dậy luôn.
Văn Mặc Huyền không biết hình dung tâm tình lúc này như thế nào nữa. Khi nàng đẩy cửa đi vào, chứng kiến sắc mặt người nọ tái nhợt, một thân một mình nằm trên giường, ngực dường như bị người ta đánh một quyền, đau nhức khó chịu. Lúc này nàng không bình tĩnh được, bước chân có chút lảo đảo đi tới.
Khuôn mặt người nằm trên giường không có chút máu. Bờ môi thậm chí còn hơi chuyển xanh. Mặt mày tiều tụy đi rất nhiều. Hai mắt nàng nhắm nghiền, che mất đôi ngươi lưu ly xinh đẹp. Hàng mi cong dài phủ xuống bóng râm trên mí mắt, làm cho nàng đau lòng tột đỉnh. Tay hơi run run, lướt nhẹ qua vầng trán lấm tấm mồ hôi của nàng đầy thương tiếc.
Văn Mặc Huyền có chút khẩn trương nhìn sang Tô Nhược Quân, tỏ ý muốn nàng bắt mạch. Mà khi chứng kiến đôi mắt Tô Nhược Quân co rút, liền như rơi vào hầm băng. Sắc mặt vốn không tốt, lúc này càng tái hơn nữa. Nàng đỡ ngực, thân thể thoáng lắc lư, miễn cưỡng đưa tay chống mép giường, lúc này mới không có ngã ra sau.
Tô Nhược Quân biến sắc: "A Mặc, nàng không có sao, muội đừng sốt ruột!"
Mà bấy giờ, Cố Lưu Tích không quản được nơi này còn có người khác, cũng không muốn giả bộ ngủ nữa. Nàng mở to mắt ra, động đậy người muốn ngồi dậy, nhưng lại bị cơn đau trong ngực cắt ngang. Sắc mặt nàng bị cơn đau làm cho nhăn nhúm, gấp giọng gọi: "Mặc Huyền!"
Giọng thì rất khẩn trương nhưng không đủ sức, rơi vào tai Văn Mặc Huyền lại khiến nàng mừng rỡ không thôi. Bất chấp thân thể không khỏe, nàng vội xúm lại, vừa mừng vừa lo nói: "Ta không sao, ngươi tỉnh rồi à? Bị thương ở đâu, đau ở chỗ nào?"
Tô Ngạn cùng Mặc Ảnh thấy tình thế cấp bách cũng xông vào, lúc này lại cảm thấy không hợp lễ, nhìn Nhiễm Thanh Ảnh đứng một bên mang biểu tình phức tạp, nhỏ giọng nói: "Làm phiền Nhiễm cô nương để cho biểu muội của ta cùng Cố cô nương ở riêng. Chúng ta nên ra ngoài trước thôi."
Nhiễm Thanh Ảnh nhìn thoáng qua tình huống bên kia, gật gật đầu, đi ra ngoài.