Trùng Sinh Đi Tra Nam!

Chương 39





Edit: Nguyệt Dao.
Beta: Moonmaplun.
P/s: Sorry các reader nha, Đinh là tên thành phố chứ không phải con sông như chương 38.
Thành phố Đinh, đối với Chung Duy Cảnh mà nói luôn luôn là điểm yếu, tuy không rõ ràng nhưng tiềm thức của anh lại luôn lảng tránh.

Giờ làm hạng mục kia, dù cơ hội phát triển ở thành phố Đinh rõ ràng là rất tốt, nhưng anh vẫn không muốn, bây giờ nghĩ lại có lẽ nguyên nhân là như vậy.
Nhưng những điều này Cam Ninh không biết, cô chỉ muốn nhanh chân đến xem cuộc sống trước kia của cha mẹ quá cố ở thành phố như thế nào, cũng xem như là hoàn thành tâm nguyện của bà ngoại.

Chỉ là hình như người đàn ông kia cũng không thích thành phố này, tuy rằng anh đã cố gắng kiềm chế cảm giác ấy nhưng làm sao mà Cam Ninh – người luôn mẫn cảm – lại có thể không biết chứ.
Việc chăm sóc hai con giao cho bác gái bảo mẫu, hai người lái xe tới thành phố Đinh.

Dọc đường đi Chung Duy Cảnh đều mở cửa sổ, cả người căng thẳng, tuy bảy năm sau đã có rất nhiều chuyện thay đổi nhưng Chung Duy Cảnh vẫn có thể nhìn thấy đường phố khác như thế nào như cũ, cảm giác này khiến anh cảm thấy rất tồi tệ.
Cam Ninh nhắm mắt nghỉ ngơi nên cũng không phát hiện sự khó chịu của anh, Chung Duy Cảnh liếc mắt nhìn người phụ nữ đang nhắm mắt ở bên cạnh, trong đầu ép bản thân suy nghĩ tới chuyện khác để dời đi lực chú ý, anh không thể lại nghĩ “về sau” như thế nào, nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh sẽ phát điên mất.
So với thành phố mà họ đang sống bây giờ, thành phố Đinh lại càng có bề dày lịch sử hơn; là cảm giác sạch sẽ thuần túy mà Cam Ninh nhất định sẽ thích, nhưng đối với Chung Duy Cảnh mà nói thì thành phố này lại không tốt đẹp đến vậy.

Hơn nữa người phụ nữ của anh cũng từng biến mất không dấu vết ngay tại chính thành phố này, cuối cùng thì anh vẫn không tìm thấy cô.
Dù cảm thấy sợ hãi, Chung Duy Cảnh vẫn dựa theo kế hoạch hành trình đã vạch ra từ đầu, tuy có rất nhiều thứ đều là lục lọi từ trong sách báo hoặc tra trên mạng nhưng trừ một vài nguyên nhân khác ra, Chung Duy Cảnh cảm thấy anh chuẩn bị cũng không tệ lắm, ít nhất hai ngày sau khi hai người trở về Cam Ninh vẫn có biểu cảm hớn hở như cũ.

———————————————————-
Vừa có đáp án Chung Duy Cảnh liền mua về một bộ, chỉ là Cam Ninh vẫn không xem, và hình như cũng không có ý định xem đáp án.

Chung Duy Cảnh suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy cũng tốt, biết kết quả sớm hay muộn cũng không quan trọng.
Đã không còn cần cố gắng chuẩn bị cho cuộc thi, Cam Ninh lại bắt đầu gánh vác nhiệm vụ nấu cơm to lớn này, truyện cô viết tạm dừng vì trước đó phải ôn tập thì bây giờ cũng có thể tiếp tục viết, trái lại chính cô lại cảm thấy rất vui vẻ.

Càng ngày hai đứa nhỏ càng thông minh, cũng không biết là Cam Điềm bắt chước ai, ánh mắt rất biết nhìn người, biết khi nào làm nũng thì có hiệu quả khi nào thì làm nũng vô dụng.
Cuối cùng chuyện cô luôn do dự cũng được cặp cha mẹ trẻ đề cập trong ‘buổi họp gia đình’ hàng ngày, dù Cam Ninh có chậm chạp thì cũng nhận ra biểu hiện thông minh của con trai đã làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi rồi.
Cũng giống như cha, trí nhớ của Chung Diên rất tốt, tuy không tới mức nhìn qua một lần là nhớ ngay nhưng chỉ cần nhìn hai lần là cậu bé đã có thể nhớ rõ ràng.

Cho dù bây giờ chỉ có thể nói được một vài từ và câu riêng lẻ đơn giản, nhưng chỉ cần cẩn thận lắng nghe thì sẽ phát hiện tư duy logic của bé rất mạnh.
Cô chỉ là một người mẹ bình thường, không biết làm thế nào mới là tốt nhất cho con, chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ từ người cha thẳng thắn và rất có chính kiến của cậu bé.

Nhưng thật ra Chung Duy Cảnh không nghĩ gì nhiều lắm, vốn đứa nhỏ kia đã không bình thường, có lẽ dạy dỗ đặc biệt một chút cũng hợp tình hợp lý, chỉ là rêu rao quá mức cũng không tốt.
Hai người thương lượng nửa ngày cuối cùng cùng nhau xác định được phương án tốt nhất, hạng mục mà hiện giờ Chung Duy Cảnh đang làm chính là mở một trường học có cơ cấu giáo dục tư nhân, tất nhiên là anh không nghĩ đến trường học tư nhân bình thường.
Anh muốn mở một trường học có thể đào tạo toàn vẹn mọi mặt cho một đứa bé, nơi này không đơn giản chỉ có lớp năng khiếu, mà còn có các lớp hướng dẫn ngôn từ và phong thái lễ nghi, tuy sau này vẫn chưa phát triển đào tạo phương diện này thì Chung Duy Cảnh vẫn cho rằng nhu cầu thị trường hoàn toàn có triển vọng.
Xuất phát từ sự cẩn thận bước đầu, Chung Duy Cảnh tính quy mô chỉ bình thường thôi, trước thử xem thế nào, nếu thật sự có thể phát triển lại mở rộng thêm.


Giai đoạn đầu quy mô nhỏ một chút để dễ dàng cho việc vận hành cùng lúc, cũng có thể xem chỗ nào không tốt, như vậy đợi đến giai đoạn sau lúc mở rộng quy mô có thể làm hoàn thiện hơn.

Bây giờ xem ra quyết định này giúp ích rất lớn cho việc dạy dỗ Chung Duyên, mà lúc Cam Ninh nghe Chung Duy Cảnh nói như vậy, trong lòng càng thêm xác định chuyện mình muốn ghi danh vào chuyên ngành.
Cô muốn sóng vai đi cùng anh, nếu chỉ một thân một mình cô đi tiếp mà nói, tất nhiên một mình cô cố gắng là không đủ, chỉ có thể từng chút từng chút một tới gần người đàn ông cẩn thận kia, không hay không biết xâm nhập vào đời sống của anh, có như vậy bọn họ mới có thể thật sự lâu dài.

Có lẽ bởi vì hoàn cảnh sống hiện tại khác nhau rất lớn so với trước kia, nên Cam Ninh rất cẩn thận tìm cách sống chung thật tốt cho hai người.
Những chuyện cô làm hiện tại không có gì khác biệt quá lớn so với trước kia, từ lúc ban đầu gặp Chung Duy Cảnh cho đến sau này sống cùng nhau, dù anh hoàn toàn không biết gì cả thì Cam Ninh vẫn rất cẩn thận thử những phương pháp có thể ở cạnh anh.

Từ quá khứ đến hiện tại, lúc bọn họ ở chung cũng không thể nói là sai lầm, tuy lúc đó cô cẩn thận và hèn mọn quá mức nhưng khi đó cô hoàn toàn không có biện pháp, đó là phương pháp duy nhất cô nghĩ đến.
Buổi tối Cam Ninh nhìn Chung Diên ngẩn người, còn bạn nhỏ Chung đang ngồi trên thảm đọc sách truyện, hoàn toàn không ý thức được cuộc sống tương lai của mình đã ở giữa dầu sôi lửa bỏng, vẫn không buông tay cuốn truyện cổ tích bé thích nhất như trước.

Chung Duy Cảnh tắm rửa xong vừa lau tóc vừa đi ra, nhìn thấy người phụ nữ không chớp mắt nhìn chằm chằm con trai, hơi nghi ngờ, “Làm sao vậy?”
Cam Ninh quay đầu nhìn anh, tuy vẫn không có biểu cảm gì như cũ nhưng cô có thể cảm nhận được giọng nói của anh bây giờ càng ngày càng dịu dàng.

“Duy Cảnh, Tiểu Duyên như vậy thật sự không có gì đáng lo sao?” Cô không hiểu sở thích của con trai.


Chung Duy Cảnh đi đến cạnh cô, cẩn thận đánh giá con trai, “Không sao, thích đọc sách là rất tốt.” Anh hài lòng đưa ra một đánh giá đúng trọng tâm, nhưng hiển nhiên, mẹ đứa nhỏ lại không hài lòng, “Nhưng mà em cảm thấy hình như con đặc biệt thích chuyện “Cô bé Lọ Lem”.”
“Thật không?” Chung Duy Cảnh vuốt cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm con trai không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên Cam Ninh cảm thấy cùng người kia thảo luận chuyện này thật sự không thành vấn đề sao? “Em đi tắm.” Cô đứng dậy đi về phòng ngủ, không nói với anh nữa.

Chung Duy Cảnh ngồi xuống, ánh mắt chống lại ánh mắt của Chung Diên, ánh mắt của bé rất sáng, đây là nơi duy nhất mà cậu bé giống mẹ mình.
Chung Diên rất giống Chung Duy Cảnh, không chỉ là vẻ bề ngoài mà ngay cả một vài thói quen nhỏ và biểu cảm cũng giống nhau như đúc, Cam Ninh tỏ vẻ rất vừa lòng với điều này, bởi vì vẻ ngoài Chung Duy Cảnh rất đẹp trai, không phải loại đẹp trai theo kiểu lạnh lùng, mà đẹp trai theo kiểu anh tuấn.

Nếu nói hai người lớn lên giống nhau, thì sau này có thể Chung Duyên cũng rất đẹp trai.
Trước đó, Chung Duy Cảnh dù nghi Chung Diên “không bình thường” nhưng cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghe Cam Ninh nói, cũng bắt đầu tự hỏi một cậu bé một tuổi rưỡi thích đọc truyện cổ tích, mà hơn nữa lại thích “Cô bé Lọ Lem” thì thật sự không thành vấn đề sao? Chung Duy Cảnh từng lén lút mua một quyển truyện cho trẻ em bằng tiếng Anh, trên tựa là một truyện cổ tích, chính là “Cô bé Lọ Lem”, tuy không biết Chung Diên nhìn có hiểu không nhưng theo trực giác Chung Duy Cảnh thấy hình như bé rất thích, bởi vì bé thậm chí không cho em gái đụng vào.
Lúc Cam Ninh tắm rửa xong nằm lên giường, Chung Duy Cảnh nghĩ một chút vẫn quay sang ôm cô, hình như đã lâu rồi anh không chạm vào cô.

Trước khi thi thì cảm thấy cô ôn tập mệt muốn chết mà áp lực cũng lớn, không đành lòng; sau cuộc thi thì lại cảm thấy chắc chắn tâm trạng của cô rất thấp thỏm, vẫn cảm thấy đau lòng như cũ; thậm chí ngay cả khi hai người đi đến thành phố Đinh, Chung Duy Cảnh vẫn cố gắng kiềm chế bản thân.
Cơ thể Cam Ninh có chút cứng ngắc, cũng không phải không thích, chỉ là vẫn chưa quen như cũ, cứ cảm thấy thẹn thùng như trước.

Chung Duy Cảnh thân thiết hôn hai má ướt át của cô, trong lòng yên lặng thở dài xoay người nhắm mắt lại.

Thành thật mà nói, anh là một người đàn ông, một người đàn ông bình thường, nếu cứ không “sinh hoạt bình thường” thì sẽ sinh bệnh.
Nhưng tất nhiên những lời này anh không thể nói trực tiếp với người phụ nữ bên cạnh được, trước kia không nghĩ tới, lúc này đây trải qua cuộc thi Chung Duy Cảnh mới ý thức được tuổi của cô còn rất trẻ, cho dù là bảy năm trước thì cô cũng nhỏ hơn anh rất nhiều, anh đã sắp hai mươi tư, còn cô chỉ mới hai mươi tuổi.

Huống chi nhìn theo tuổi tâm lý, có nghĩ thế nào thì cũng là anh trâu già gặm cỏ non.


Nghĩ như vậy đột nhiên trong lòng cảm thấy buồn buồn.
Cam Ninh có hơi không biết phải làm sao, không biết phải phản ứng như thế nào mới tốt.

Cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng người đàn ông này lại xoay người nhắm mắt ngủ.

Bầu không khí kỳ quái bao trùm cả phòng, Chung Duy Cảnh từ từ nhắm hai mắt, cho dù có thôi miên như thế nào cũng không ngủ được, trong lòng cũng như cơ thể đều cảm thấy không dễ chịu, ngay lúc đang xấu hổ thì chuông điện thoại di động vang lên, Chung Duy Cảnh giống như tìm thấy bùa cứu mạng, vội vàng cầm điện thoại tiếp.
Bởi vì quá mức sốt ruột nên mãi tới lúc Chung Duy Cảnh nghe thấy giọng nói của đối phương mới phát hiện hóa ra là cuộc gọi của Thẩm Lâm đã lâu không gặp, âm thanh bên kia có chút ầm ĩ, Chung Duy Cảnh chau mày, “Chào anh, tôi là Chung Duy Cảnh.” Tuy rằng biết đối phương là ai, nhưng đối với Chung Duy Cảnh mà nói đây là lễ phép.
Hàn huyên đơn giản hai câu Chung Duy Cảnh nhìn thoáng qua bóng lưng của người trên giường, nghĩ một chút nói, “Được, anh gửi địa chỉ vào điện thoại tôi đi.” Cúp điện thoại anh bắt đầu mặc quần áo, Cam Ninh vốn kỳ quái với hành động của anh, nhìn anh đã bắt đầu mặc áo khoác, vì thế mở miệng hỏi, “Anh ra ngoài sao?”
Chung Duy Cảnh gật đầu, “Thẩm Lâm tìm anh uống hai ly.” Lời anh nói là thật nhưng cũng không phải là thật, nói Thẩm Lâm là thật nhưng Chung Duy Cảnh biết rất rõ âm thanh truyền đến từ đầu bên kia cũng không đơn giản như vậy.

Chung Duy Cảnh vốn nghĩ khi cô nghe câu trả lời của anh có lẽ sẽ mất hứng, thậm chí còn tức giận, nhưng kết quả đối phương chỉ “À” đúng một tiếng, sau đó đứng dậy thắt caravat cho anh.
Chỉnh đốn xong Chung Duy Cảnh cầm di động chuẩn bị ra khỏi cửa, “Anh ra ngoài.” Anh nhỏ giọng nói, không biết vì sao trong lòng có chút chột dạ, đã thật lâu thật lâu rồi anh chưa ra ngoài khuya như vậy, bình thường xã giao anh đều kiểm soát thời gian, vậy mà bây giờ lại có cảm giác chột dạ.

Cam Ninh đứng sau lưng anh, trên mặt vẫn là nụ cười tươi dịu dàng như trước, “Lái xe cẩn thận chút.”
Cho dù nắng ban ngày ở thành phố có thể nướng chín được quả trứng gà thì ban đêm gió cũng thổi mát mẻ.

Gió thổi từ cửa kính vào vỗ lên mặt, cảm giác có hơi ngứa, Chung Duy Cảnh lái xe, cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nhưng lại không nói nên lời, trong lòng cũng càng cảm thấy khó chịu, suy nghĩ thật lâu cũng không có đáp án, Chung Duy Cảnh lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa, chuyên tâm lái xe.