Trùng sinh không gian: Vận may ngọt ngào

Chương 93: Gặp lại



Hạ Mộng rất biết ơn Chu Bắc Thành, hơn nữa trước khi đi thủ đô, hai người đã hẹn nhau ăn cơm, kết quả khi cô đến thì không có ai trong văn phòng của Chu Bắc Thành.

 

Hạ Mộng cũng không muốn công khai đi hỏi những người khác, vì vậy đành về phòng làm việc của mình trước.

 

Có bốn, năm người đang ngồi trong văn phòng, khi thấy cô xuất hiện, liền vây quanh hỏi han:

 

– Tiểu Hạ, cô đã trở lại làm việc.

 

– Tiểu Mộng, tôi nói cô này, xảy ra chuyện lớn như vậy, mà ngày đó đến đơn vị lấy giấy giới thiệu cũng không nói cho chúng tôi một tiếng.

 

– Đúng vậy, chúng ta mãi sau này nghe nói mới biết chuyện.

 

– Kẻ mạo danh kia đã bị đuổi học đúng không?

 

Hạ Mộng tuy mới vào xưởng không lâu nhưng ngoại hình ưa nhìn, tính tình trầm lặng, ngày thường làm việc cũng rất nghiêm túc, có trách nhiệm với công việc nên rất được lòng đồng nghiệp.

 

Khi mọi người trong văn phòng biết chuyện này, đều cảm thấy tiếc nuối cùng tức giận thay cho Hạ Mộng. Những năm này, ai mà không biết đậu đại học có ý nghĩa quan trọng như thế nào. Học đại học không chỉ có học bổng, hơn nữa sau khi tốt nghiệp còn được phân phối công tác, chính là cán bộ, kết quả lại bị người khác mạo, đây quả thực là đánh cắp thành quả và tương lai của người khác, thật quá đáng giận.

 

Đối mặt với sự quan tâm hỏi han hay oán trách của mọi người, Hạ Mộng vội vàng nói sơ qua mọi chuyện..

 

Nghe nói vậy, có vài người còn sôi nổi cảm khái Hạ Mộng đúng là ra cửa gặp quý nhân, bằng không chuyện này tuyệt đối không dễ dàng giải quyết như vậy, thậm chí còn kinh động người phía trên người xuống đây điều tra người tham gia trong chuyện này.

 

Tất nhiên, Hạ Mộng cũng cảm thấy như vậy, ở tương lai cô đã nhìn thấy rất nhiều vụ mạo danh như thế này, nhưng thường thường đến cuối cùng người bị hại không được bồi thường, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, mà người tham gia vào chuyện đó cũng không có bị nghiêm trị. Vì vậy, cô vô cùng biết ơn Lãnh Dịch Minh và Thẩm Lâu đã ra tay giúp đỡ.

 

Sau một hồi trò chuyện, Hạ Mộng nhanh chóng chia các món đặc sản thủ đô mà cô mang đến cho các đồng nghiệp. Mọi người cũng từ chối vài câu sau đó đều vui vẻ nhận lấy.

 

Hạ Mộng cũng vui vẻ muốn cảm ơn giám đốc Vưu, sau đó lại nghe nói Giám đốc Vưu đã xin nghỉ phép mấy ngày vì có việc ở nhà, đành phải tạm thời từ bỏ.

 

Chị Tôn đối diện cầm một cốc nước còn đang  bốc khói, uống một hớp, sau đó tán gẫu hỏi: 

 

– Tiểu Hạ, em có biết ở đơn vị chúng ta có một sinh viên đại học mới đến họ Chu không?

 

– Em biết

 

Hạ Mộng cười nói: 

 

– Ngày đó em đi gặp quản lý xưởng Lý xin thư giới thiệu liền tình cờ gặp được, chú ấy có giới thiệu cho em.

 

Chị Tôn nhìn cô cười: 

 

– Trông rất soái đúng không?

 

Hạ Mộng mỉm cười gật gật đầu.

 

Nụ cười trên mặt chị Tôn thậm chí còn lớn hơn nữa:

 

– Nghe nói còn chưa có đối tượng, chị đã nhìn qua những chị em độc thân trong đơn vị chúng ta, chỉ có em là có triển vọng nhất.

 

Lão Lưu đang đọc báo ở một bên cũng ngẩng đầu phụ họa: 

 

– Đúng vậy, chú cũng nghĩ vậy, cháu so với mấy cô gái ở đây còn xinh đẹp hơn nhiều.

 

Hạ Mộng nghe họ nói không thể nhịn được cười, tuy rằng Lư Hiểu Na cũng từng nói qua như vậy, nhưng lúc đó cô ta nói kiểu âm dương quái khí, cùng với giọng điệu động nghiệp cô nói hoàn toàn không giống nhau, cho nên Hạ Mộng cũng có cảm giác không giống.

 

– Hiện tại tôi chưa muốn nghĩ tới vấn đề này, hơn nữa, người ta đến từ thành phố lớn, người bình thường như chúng ta cũng chưa chắc được người ta coi trọng.

 

Quan trọng là cô đã gặp mẹ và em gái của Chu Bắc Thành, nên cô cũng biết cha mẹ anh là làm gì đó, chức vụ khá bự, so với các đồng nghiệp ở đây rõ ràng hơn nhiều, người ta căn bản không cần tìm đối tượng ở đây.

 

– Nếu những gì cô nói là sự thật, thì những người trước đây thấy người ta điều kiện tốt liền muốn thử tiếp cận như vậy, chắc chắn sẽ rút lui ngay.

 

– Đúng vậy, người ta từ thủ đô đến đây có thể giống nhau sao? Vừa nhìn liền biết không giống người nhà bình thường, nhưng mà… tại sao lại chuyển đến nhà máy của chúng ta, vì cái gì?

 

– Cái này thì ai mà biết được? Có lẽ là giác ngộ cao. Hơn nữa quản lý Lý không phải là đang cùng người ta nghiên cứu cái gì mà gọi là … gọi là dây chuyền sản xuất ván ép phải không?

 

– Đúng vậy, đó là những tấm gỗ làm từ gỗ mùn gỗ…

 

Hạ Mộng im lặng nghe mọi người thảo luận, không nói lời nào.

 

Cô thật sự không nghĩ tới Chu Bắc Thành mới đến xưởng không đã mạnh mẽ xuống tay mở rộng phạm vi kinh doanh, thật đúng là một người có chủ kiến.

 

Nhưng mà việc điều động Chu Bắc Thành đến đây, thật sự làm người ta có chút khó hiểu, cô không khỏi nhớ khuôn mặt hiền lành của ông lão kia, có lẽ đó chính là đáp án đi.

 

Công việc ở kho không vất vả, lúc có người lấy đồ thì kê khai đơn từ sau đó vào nhà kho lấy. Lúc trong văn phòng khi không có ai, chỉ cần quản lý lưu kho, xuất nhập.

 

Trong mắt người khác, Hạ Mộng chỉ nghỉ làm trong một khoảng thời gian mà thôi, nhưng đối với cô lại là đã trải qua mấy năm, rất nhiều vấn đề trở nên xa lạ. Hạ Mộng im lặng lật xem sổ sách để hiểu các mục và hàng tồn kho, thuận tiện nhớ kỹ những mục trong đó. Sau đó cô cầm chìa khóa nhanh chóng rời khỏi tòa nhà văn phòng đi đến nhà kho, làm quen lại mọi thứ trong nhà kho lần nữa.

 

Nhà kho ở rất gần xưởng, đi qua có thể nghe rõ tiếng cưa.

 

Hiện nhà xưởng của họ chủ yếu sản xuất ô gỗ vuông và ván gỗ, có rất nhiều đơn đặt hàng, công nhân làm việc theo hai ca.

 

Trong khi Hạ Mộng đang đếm số lượng đồ bên cạnh kệ, cửa nhà kho truyền đến tiếng động. Khi nhìn thấy là Chu Bắc Thành bước vào, đôi mắt Hạ Mộng sáng lên, cô buột miệng nói: 

 

– Anh Chu.

 

Chu Bắc Thành nhìn Hạ Mộng đi thủ đô một chuyến, khi trở về cả người giống như có chút thay đổi, anh mỉm cười nói: 

 

– Trở lại làm việc rồi à.

 

Hạ Mộng vội cười nói: 

 

– Đúng vậy, sau khi trở về liền nghĩ muốn tới tìm anh ăn cơm, nhưng sau đó lại nghĩ vẫn là chờ sau khi đi làm lại mời.

 

Cô chưa đi làm, lại đột nhiên xuất hiện ở cửa xưởng, nếu bị người ta thấy được cũng không thích hợp, bọn họ lại đồn đại vớ vẩn. Cô thì  không tính là gì, mấu chốt là đối với Chu Bắc Thành thì không tốt.

 

– Chuyện mời cơm không cần phải gấp, mọi chuyện xử lý thế nào rồi.

 

Chu Bắc Thành đã tìm hiểu mọi chuyện, cũng đã nắm được hầu hết, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ như chưa biết gì hỏi.

 

Hạ Mộng giải thích ngắn gọn tình hình mọi chuyện, cuối cùng nói: 

 

– … Phóng viên Thẩm đã trở về thủ đô, đoán chừng sau khi trở về nếu toà soạn bên kia đồng ý thì có thể đưa tin. Con phía đội điều trên kia vẫn đang điều tra, gia đình tôi đang đợi kết quả, cũng hy vọng sẽ không có thêm ngoài ý muốn nào nữa. 

 

Dù sao Hạ Mộng và gia đình cô đều là những người bình thường, khi đối mặt với loại chuyện này, không thể không lo lắng thấp thỏm.

 

Chu Bắc Thành ánh mắt khẽ động, giọng điệu chắc chắn nói: 

 

– Đừng lo lắng, sẽ không.

 

Hạ Mộng còn đang nghĩ rằng Chu Bắc Thành hảo tâm trấn an cô, chứ không suy nghĩ sâu xa nguyên nhân vì sao anh lại có giọng điệu chắc chắn như vậy.

 

Chu Bắc Thành và Lục Thương Dân cũng chưa từng nghĩ đến, Hạ Mộng sẽ tìm tới phóng viên, hưng nếu có thể mở rộng tầm ảnh hưởng thì có thể xem là một chuyện tốt, anh chân thành nói:

 

– Mọi người thật sự thực dũng cảm.

 

Đối mặt  với hai từ dũng cảm này,Hạ Mộng cảm thấy hổ thẹn, bởi vì lúc ban đầu cô cùng anh hai cũng không nghĩ tới làm to chuyện này.

 

– Thật ra lúc đầu cũng không muốn, nhưng chúng tôi là từng bước bị ép tới nước này.

 

Hạ Mộng nhanh chóng chuyển chủ đề: 

 

– Nhân tiện, anh Chu, tôi tình cờ gặp mẹ anh ở Bộ giáo dục, bác gái có hỏi tôi có cần giúp gì không …