Trùng sinh không gian: Vận may ngọt ngào

Chương 94: Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.



Chu Bắc Thành có chút ngoài ý muốn, nhướng mày: 

 

– Vậy sao.

 

Anh thực sự không nghĩ tới mẹ anh lại tình cờ gặp Hạ Mộng, còn nói những điều này. Theo những gì anh biết về mẹ mình thì điều này không hợp lý, có lẽ là bố anh đã nói điều gì đó khiến mẹ thay đổi, hoặc cũng có thể mẹ anh chỉ nói những lời khách khí.

 

Hạ Mộng vội vàng nói lại mọi chuyện lúc đó:

 

– … Lúc sau, khi chúng tôi đang trò chuyện, thì phóng viên Thẩm xong việc đi ra, nhìn thấy mẹ của anh liền tiến lên chào hỏi, hóa ra họ quen biết nhau. Sau đó, tôi mới nghe anh Thẩm nói, mẹ của anh là người mà anh ấy đã từng phỏng vấn.

 

Sau khi tán gẫu một lúc, Hạ Mộng lần nữa hỏi về chuyện hẹn mời ăn cơm.

 

Chu Bắc Thành lại không muốn cô gái nhỏ tốn kém, liền nói:

 

– Mấy ngày nay tôi rất bận, không có thời gian, không bằng chờ một thời gian nữa rồi nói sau.

 

Hạ Mộng không ngốc, nghe giọng nói liền biết anh không muốn bị mời, có lẽ là không muốn cô tốn kém.

 

– Anh Chu, trước khi tôi đi anh đã đáp ứng rồi, không thể từ chối.

 

Chu Bắc Thành biết cô gái nhỏ nhất định phải mời anh thì mới bớt áy náy, anh bất đắc dĩ mỉm cười: 

 

– Được, vậy chủ nhật đi, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm?

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Mộng thoáng chốc sáng lên, toàn bộ là ý cười, vui vẻ gật đầu: 

 

– Được, quyết định vậy đi. Trưa chủ nhật ở cửa cửa hàng cơm quốc doanh, không gặp không về.

 

Chu Bắc Thành nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của cô, khóe miệng không khỏi nhếch lên: 

 

– Được, không gặp không về.

 

Lúc này ở cửa nhà kho có tiếng động, có người đến.

 

Hóa ra là Tiêu Triệu, đến kiểm kê kho. Chỉ thấy hắn cao khoảng một mét sáu mươi tám, dáng người rất gầy, mắt một mí, làn da có chút vàng vọt.

 

Chu Bắc Thành và Hạ Mộng nhìn nhau không nói gì, sau đó trở lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, anh vội nói với Hạ Mộng một câu rồi rời khỏi nhà kho.

 

Tiêu Triệu nhìn Hạ Mộng, cười tươi đến mức mắt híp thành một đường:

 

– Hạ Mộng, cô đi làm trở lại rồi à, đầu không sao chứ?

 

Hạ Mộng vẫn có chút ấn tượng với Tiêu Triệu, lịch sự nói: 

 

– Hiện tại đã không có việc gì, anh tới là muốn lấy gì sao?

 

– Không có lấy gì cả, tôi nghe nói cô trở lại làm việc, nên ghé qua đây nhìn xem.

 

Tiêu Triệu ngập ngừng hỏi: 

 

– Cô cùng anh Chu quen nhau sao?

 

– Không quen lắm.

 

Hạ Mộng mặt không đỏ, thở không gấp nói, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, không biết cô có nói gì khiến người ta hiểu lầm không, hơn nữa còn bị Tiêu Triệu nghe thấy.

 

Ánh mắt Tiêu Triệu có chút khó hiểu, bởi vì vừa rồi hắn nghe thấy hai người vừa nói vừa cười giống như đang tán gẫu.

 

– Tôi còn tưởng…… cũng đúng, hôm nay cô mới vừa đi làm lại.

 

Hạ Mộng lo lắng nói nhiều sai nhiều, vì vậy không có hứng thú nói chuyện phiếm với hắn.

 

Tiêu Triệu nhìn Hạ Mộng giống như đang bận rộn, không để ý đến hắn, liền gãi gãi đầu, rất nhanh rời đi.

 

Hạ Mộng liếc mắt nhìn hướng cửa kho, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục làm việc.

 

Tiếng chuông báo nghỉ trưa vang lên, người trong nhà máy ùa ra khỏi xưởng, khỏi văn phòng giống như mở van xả nước. Một số người mang theo đồ ăn, một số về nhà ăn, cũng có số ít đi nhà ăn.

 

Hôm nay ngày đầu tiên đi làm, Hạ Mộng cũng không nhờ mẹ làm đồ ăn, cho nên cô mang theo hộp cơm bằng nhôm đến nhà ăn. Đi được nửa đường, cô tình cờ gặp Lư Hiểu Na đang mặc quần áo lao động.

 

Lư Hiểu Na nhìn thấy Hạ Mộng xuất hiện, tâm tình cô ta liền khó chịu, lặng lẽ trợn trắng mắt. Dù Lư Hiểu Na không muốn thừa nhận, nhưng sự thật thì Hạ Mộng thực sự rất đẹp, cộng với việc ở nhà được cưng chiều, cô muốn làm gì đều được, đoán chừng bộ đồ đang mặc trên người cũng được mua ở thủ đô, nên nhìn vào lại càng có vẻ thời thượng, hào phóng. Hai gia đình ở đối diện nhau, nhà bọn họ người ra người vào, hàng xóm đều biết. Một ngày nọ, Lư Hiểu Na đi làm về liền nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt trong nhà Hạ Mộng đang chặt gỗ và bổ củi cùng Hạ Tiêu. Sau đó cô ta mới biết hai người này từ thành phố lớn tới người, có lẽ thấy loại việc này thú vị mới thử sức so tài. Sau đó Hạ Mộng cũng ra chỗ bọn họ, ba người đàn ông đều quay xung quanh cô, giống như chúng tinh phủng nguyệt (những vì sao quanh mặt trăng).

 

Hạ Tiêu là anh trai thì không tính, nhưng hai cái người đến từ thủ đô đó tại sao lại chiều chuộng Hạ Mộng như vậy, Lư Hiểu Na vừa ghen tị vừa hận.

 

Hạ Mộng không biết Lư Hiểu Na đang nghĩ gì trong đầu, hai người từ đêm ba mươi ngày đó náo loạn có chút không thoải mái, có gặp mặt cũng là không nóng không lạnh, chào hỏi khách khí một cái thôi.

 

Lư Hiểu Na giả vờ cười nói: 

 

– Không nghĩ tới hôm nay cô sẽ tới làm việc. Hai vị khách quý từ xa tới nhà cô, đã đi rồi sao?

 

Hạ Mộng nhẹ giọng nói: 

 

– Đi rồi.

 

Cô không muốn nhiều lời với Lư Hiểu Na, bởi vì không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều.

 

Hiển nhiên Lư Hiểu Na lại không nghĩ vậy. Cô ta vốn định đi đến phòng chờ ăn cơm mà bản thân mang theo, nhưng hành động lại tự nhiên đi theo bước chân của Hạ Mộng.

 

– Cô đã gặp sinh viên đại học mới tới đơn vị chưa?

 

– Gặp qua, như thế nào?

 

Hạ Mộng thầm nghĩ, cô không chỉ gặp Chu Bắc Thành, mà còn quen biết hơn những gì Lư Hiểu Na nghĩ nhiều.

 

Lư Hiểu Na giật giật khóe miệng, đắc ý nói: 

 

– Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngày đó cô cùng anh cô nói gì tôi còn chưa quên đâu.

 

Hạ Mộng dừng lại, nhìn thẳng vào cô ta: 

 

– Tôi cùng anh cả nói gì thì làm sao vậy? Có vấn đề sao? Cô sao phải vội vàng vậy? Chúng tôi không thể nói một câu nói như vậy sao?

 

Nếu trước đó không biết Chu Bắc Thành, có lẽ Hạ Mộng sẽ lo lắng, bởi vì cô sợ đối phương nghĩ cô và anh cả kiêu ngạo, rồi sinh ra bất mãn, làm khó dễ cô, nhưng sau vài lần tiếp xúc, không nói đến cô biết Chu Bắc Thành bao nhiêu, nhưng ít nhất cô biết anh là một người khoan hồng độ lượng, quang minh lỗi lạc.

 

Cho dù Lư Hiểu Na cố ý nói những điều đó trước mặt Chu Bắc Thành, cô tin rằng Chu Bắc Thành cũng có phán đoán của anh, sẽ không bởi vì chuyện này mà nghĩ cô là người như vậy.

 

Lư Hiểu Na vốn tưởng rằng Hạ Mộng sẽ cắn rứt lương tâm, hoặc là cầu xin cô ta đừng nói ra chuyện này, lại không nghĩ rằng Hạ Mộng không có sợ hãi, còn giống như là hợp lý hợp tình.

 

– Cô mới đi làm, có lẽ là không biết vị trí của anh Chu trong nhà xưởng đúng không? Hiện tại anh Chu là người mà quản lý Lý coi trọng nhất, ngay cả phó quản lý Khương cũng phải cho anh ấy mặt mũi, cô nghĩ nếu tôi đi nói cho anh ấy biết những lời ngạo mạn của cô thì anh ấy sẽ có ấn tượng như thế nào về cô? 

 

Lư Hiểu Na càng nói càng hưng phấn, thậm chí đã có chút nóng lòng muốn thử, gấp đến nỗi không chờ nổi muốn nhìn bộ dạng bị làm khó dễ của Hạ Mộng.

 

Hạ Mộng chợt phát hiện bất luận ở nơi nào, cũng sẽ có tiểu nhân và nhân vật phản diện. Cô khinh thường nhìn Lư Hiểu Na nhảy nhót, giống như đang xem hề.

 

– Muốn nói thì cứ nói, dù sao tôi cũng không quan tâm.

 

Lư Hiểu Na nhìn bộ dạng vân đạm phong khinh của Hạ Mộng có chút nhụt chí, như thể Hạ Mộng không sợ gì cả. Ruột cuộc cô ta cũng chỉ là công nhân trong xưởng, chưa từng nói chuyện với Chu Bắc Thành, bây giờ đột nhiên chạy tới chỗ anh chỉ để nói về chuyện của người khác, khác gì có ý muốn gây chuyện thị phi.

 

Hạ Mộng thấy vẻ mặt rối rắm của Lư Hiểu Na, khịt mũi hừ nhẹ một tiếng, không quan tâm phản ứng của cô ta, đi thẳng đến nhà ăn đơn vị.

 

Lư Hiểu Na nhìn bóng dáng yểu điệu của Hạ Mộng, tức giận phi một ngụm trên mặt đất.