Trùng sinh không gian: Vận may ngọt ngào

Chương 96: Làm việc tốt không lưu tên tuổi



Bên kia, Chu Bắc Thành tan làm về nhà, Dương Kim Phượng cũng làm xong bữa tối.

 

Lục Thương Dân còn đang chơi đùa với bàn cờ, ông cụ tự mình chơi cờ cùng chính mình.

 

Ông cụ ngẩng đầu liếc nhìn Chu Bắc Thành, sau đó cười hỏi: 

 

– Nhìn tên nhóc cháu mặt mày hồng hào, tâm tình không tồi nha, ở đơn vị gặp được  chuyện vui sao?

 

Chu Bắc Thành đến gần, anh nhìn vào bàn cờ và nói: 

 

– Quản lý Lý cơ bản đã đồng ý với kế hoạch dây chuyền sản xuất ván ép của cháu.

 

Lục Thương Dân cũng vui mừng cho cháu trai, dù sao nó cũng mới tới bên này, lại có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, còn được sự ủng hộ hết mình của lãnh đạo, thực sự không dễ dàng chút nào.

 

– Vậy thì chuyện này phải cố gắng làm thật tốt, đừng để người ta thất vọng.

 

– Ông ngoại, ông đừng lo, con sẽ cố gắng.

 

Chu Bắc Thành hiện đã lên kế hoạch, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ gió đông thôi.

 

– Ông cháu hai người qua ăn tối thôi, một lát nữa đồ ăn sẽ nguội.

 

Dương Kim Phượng cởi tạp dề gọi bọn họ.

 

Lục Thương Dân và Chu Bắc Thành cùng đi phòng khách ăn cơm tối.

 

Vì tâm trạng vui vẻ, Lục Thương Dân còn rủ bạn già cùng uống chén rượu.

 

Dương Kim Phượng thấy ông là đang rất vui vẻ, cũng không muốn làm ảnh hưởng đến tâm tình của ông, nên đã đồng ý.

 

Lục Thương Dân cười mãn nguyện giống như con mèo trộm được cá.

 

Chu Bắc Thành không không nỡ nhìn thẳng vào bộ dạng của lão gia tử ngài.

 

 Một nhà ba người vừa ăn vừa trò chuyện.

 

Chu Bắc Thành ăn một ngụm, anh chợt nhớ ra điều gì, nói: 

 

– Đúng rồi, hôm nay Hạ Mộng đi làm trở lại.

 

Lục Thương Dân có ấn tượng rất tốt với Hạ Mộng, ông lập tức cười hỏi: 

 

– Thật không? Cô gái nhỏ thế nào, tâm trạng có tốt không?

 

Cảnh Hạ Mộng đang nhai ngấu nghiến trong nhà ăn lại hiện lên trước mắt Chu Bắc Thành, khóe mắt đuôi lông mày của anh đều hiện lên nụ cười mà chính anh không nhận ra: 

 

– Tốt lắm. Nhưng còn có chút thấp thỏm lo lắng đội điều tra có xử lý được hết những người tham dự vào chuyện mạo danh này không? 

 

Lục Thương Dân “sách” một tiếng: 

 

– Con không nói với con bé là trưởng đội điều tra là anh em của con sao? Lần này Trần Quốc Thắng phải hóa rồng mới trốn được, huống chi những người còn lại chỉ là tép riu.

 

So với ông và những người khác chỉ thăm hỏi người ta, thì cháu trai này đã làm giúp Hạ Mộng rất nhiều việc, không chỉ nhờ đồng nghiệp của con trai giúp đỡ mà còn liên lạc với bạn bè ở thủ đô.

 

Cũng may con gái ở xa tận thủ đô không biết chuyện này, nếu không nhất định phải phát hỏa.

 

Chu Bắc Thành lắc đầu: 

 

– Cháu không nói.

 

Ngoại trừ vị trí không thích hợp để nói những điều này ra, thì hắn tự đáy lòng cũng không muốn tranh công. Một phần là anh cũng nhìn ra nhân phẩm của cô gái nhỏ Hạ Mộng này, là kiểu người mà tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.

 

(Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ là một giọt nước cũng sẽ báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối.) 

 

Ngày đó anh trong lúc vô tình giúp cô, cô liền nhớ mãi không quên, chấp nhất một hai phải cảm tạ báo đáp. Bây giờ nếu biết anh còn giúp cô những việc khác nữa, còn không phải là làm vấn đề thêm trầm trọng, cô chắc chắn sẽ coi anh trở thành đại ân nhân mà đối đãi mất. Để hai người có thể nhẹ nhàng nói chuyện với nhau, anh đã chọn cách không nói chuyện đó ra.

 

Lục Thương Dân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cháu trai, nói đùa: 

 

– Từ khi nào mà tiểu tử con chơi trội làm chuyện tốt không lưu danh thế này?

 

Dương Kim Phượng vừa nhai thức ăn vừa lặng lẽ quan sát cháu trai.

 

Chu Bắc Thành làm ngơ trước vẻ mặt tò mò, đùa cợt của hai người như cũ, báo trước: 

 

– Cuối tuần Hạ Mộng mời cháu đi ăn để cảm ơn, cháu đã đồng ý.

 

Lục Thương Dân cảm thấy càng có ý tứ: 

 

– U, cuối tuần không cần chuẩn bị bữa trưa cho cháu hả?

 

Dương Kim Phượng không nhịn được dặn dò một câu: 

 

– Tiểu tử con sao có thể để cho con gái nhà người ta chi tiền? Hơn nữa trong nhà người ta bây giờ chắc chắn chẳng dễ dàng gì.

 

Bà cảm thấy nhà Hạ Mộng chỉ là gia đình bình thường mà thôi, mẹ cô lại là quả phụ, cô ngàn dặm xa xôi chạy tới thủ đô nhiều ngày như vậy, trong nhà cho dù có chút tiền để dành, có lẽ cũng chẳng đủ ăn.

 

– Cháu biết rồi bà.

 

Chu Bắc Thành tự nhiên sẽ không để cô gái nhỏ chi tiền, nhưng để không thể làm tổn thương đến lòng tự trọng và thể diện của người khác, vì vậy anh đành phải tìm phương pháp.

 

Chu Bắc Thành nói tiếp chuyện vừa nói:

 

– Sau đó, cô ấy cũng nói về việc gặp mẹ con ở Bộ Giáo dục.

 

Lục Thương Dân chợt ngừng động tác gắp thức ăn. Kể từ khi con gái và cháu gái rời đi, ông luôn nghĩ đến đứa con gái mà mình đã dạy dỗ, khi đối mặt với những kẻ giả mạo, lại không thèm nghĩ đến việc mà một người làm giáo dục nên làm, lại chỉ nghĩ tới việc bo bo giữ mình, tư tưởng ích kỷ, trong lòng ông vẫn luôn tức giận.

 

– Sau đó….

 

Chu Bắc Thành không có úp úp mở mở, nói thẳng: 

 

– Sau đó mẹ con có hỏi cô ấy có cần hỗ trợ hay không.

 

Vẻ mặt của Lục Thương Dân cũng tốt hơn một chút: 

 

– Tính ra vẫn còn chút lương tâm, nhưng mấy người Hạ Mộng đã đến Bộ Giáo dục, nó nói những lời tử tế này có ích lợi gì? Muốn làm thì đã làm rồi.

 

Dương Kim Phượng vội hoà giải: 

 

– Ông cái lão già này, nếu Văn Doanh đã nói những điều này, chắc chắn là ôm ý nghĩ muốn giúp một tay, Hạ Mộng nếu mở miệng nói, nó tất nhiên sẽ không cự tuyệt.

 

Chu Bắc Thành khuyên bảo theo: 

 

– Đúng vậy, ông ngoại, ông không biết mẹ con sao, khi nói lời này, bà ấy đã có ý nghĩ giúp đỡ người ta rồi.

 

Lục Thương Dân thực sự cũng chỉ là vì yêu thương mới trách mắng. Ông có bốn người con, bây giờ chỉ còn lại một đứa con gái này, làm sao có thể không quan tâm? Vì càng quan tâm, nên mới càng thất vọng về nó.

 

– Hai người không cần phải nói giúp nó. Nó là do tôi sinh ra, sao tôi lại không biết. Trước đây nó thực sự không phải người như vậy, có lẽ là từ khi ba con càng lên cao, nên nó mới càng ngày càng ích kỉ.

 

Chu Bắc Thành mím môi không nói, thực ra anh cũng đồng ý với quan điểm của ông ngoại …

 

Ngày hôm sau Hạ Mộng mang đồ ăn từ nhà, nên buổi trưa cô không đến nhà ăn để ăn. Buổi tối cô tan làm, Hạ Tiêu vẫn đợi cô ở cổng nhà xưởng. Hai anh em vừa nói vừa cười, đạp xe về nhà.

 

Ngay khi Hạ Mộng và Hạ Tiêu bước vào nhà, họ liền cảm thấy sắc mặt mẹ mình có gì đó không ổn, giống như có chút vui mừng lại có chút rối rắm.

 

– Mẹ, mẹ sao vậy.

 

Tiết Minh Nguyệt túm lại tóc, cũng không vội vã nấu chín đồ ăn trong nồi.

 

– Hôm nay có bà mối đến nhà chúng ta làm mai.

 

Hai người lập tức nhìn nhau.

 

Trong mắt Hạ Mộng đầy ngạc nhiên và tò mò, không biết là ai trong hai người họ.

 

Hạ Tiêu từ trong tiềm thức nhíu mày.

 

Hạ Mộng ngay lập tức đoán trong lòng anh hai vẫn còn có cô gái Thái Tĩnh kia, cho nên đối với chuyện làm mai này không có hứng thú.

 

Cô vội vàng hỏi: 

 

– Mẹ, mẹ nói chuyện đó cho ai.

 

Tiết Minh Nguyệt nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu của Hạ Mộng, trong mắt tựa hồ có loại xúc động, con gái nhà ta đã lớn rồi.

 

– Cho con, nhà lão Đổng gia Đổng Lợi Dân.

 

Hạ Mộng lần này rất ngạc nhiên. Cô không ngờ là Đổng Lợi Dân. Hóa ra vào ba mươi tết ngày đó, anh cả nói đúng.

 

Hạ Tiêu chợt hiểu ra: 

 

– Trách không được, mượn báo, trả báo, hóa ra là tìm cơ hội xuất hiện trước mặt em gái.

 

Tiết Minh Nguyệt nhìn con gái không nói gì, vội vàng hỏi: 

 

– Con gái, con nghĩ sao về con trai nhà họ Đổng? Mẹ cho rằng hắn khá tốt, dung mạo tốt, lại rất lương thiện, được dạy dỗ tốt. Công việc ổn định, thanh niên trai trẻ lại là người ấm áp, không hút thuốc, rượu chè, không có thói hư tật xấu, lúc trước cũng là nhờ hắn thông báo sự việc đó nên chúng ta mới không bị động. Hai nhà chúng ta ở gần nhau, hiểu tận gốc rễ, về sau nếu hai người lấy nhau, cũng tiện về nhà mẹ đẻ.