Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa

Chương 21: Kỷ luật



Lộ Viễn trước nay không ngờ có một ngày sẽ xuyên đến trùng tộc, cũng giống như có đánh chết hắn cũng không ngờ có một ngày cái chuyện như bạo lực học đường lại xảy ra với mình.

Này gọi là gì nhỉ, vật đổi sao dời chăng?

Biểu tình Lộ Viễn còn khó hiểu hơn lúc nãy, hắn nhìn nhóm Brian hùng hổ trước mặt, đếm sơ thấy đại khái có năm sáu tên, hắn không chút biến sắc nhướng mày: "Bọn mày muốn đánh với tao à?"

Hóa ra trên đời còn có chuyện khó tin vậy sao?

Reid đứng bên đã không nỡ lòng nhìn, nghe xong lặng lẽ cúi đầu rời vòng chiến, muốn cúng tiền cho bệnh viện lắm hay sao mà đi đánh nhau với thứ khủng bố như Lộ Viễn? Trùng thần ban cho bọn họ hơn 200 năm thọ mệnh quý giá không phải để tiêu phí như vậy đâu.

Brian xuất thân quý tộc, từ nhỏ đã chúng bạn vây quanh, hôm qua lúc phạt chạy gã đã bất mãn Lộ Viễn giành hết chú ý, đến hôm nay "sự kiện lớp trưởng" đã châm ngòi lửa giận trong gã.

Brian nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu mày thông minh thì ngoan ngoãn nhường vị trí lớp trưởng đây, nếu không......"

Lộ Viễn nghiêng đầu ngoáy ngoáy tai: "Nếu không thì sao?"

"Nếu không mày không giữ nổi cái mặt ưa nhìn kia đâu!"

Brian nói xong ra tay không hề báo trước, một đấm hung hăng bay thẳng đến mặt Lộ Viễn, nhưng động tác của Lộ Viễn nhanh hơn gã nhiều, hắn nghiêng người né đòn rồi nhanh như chớp khóa chặt tay gã khiến Brian không thể động đậy nổi.

Lộ Viễn thấy gần đây mình tạo sát nghiệt hơi nhiều, cần phải tu thân dưỡng tính, xét thấy đối phương khen mặt hắn ưa nhìn bèn chân thành nhắc nhở: "Đều là bạn học cả, có gì từ từ nói, bạo lực không giải quyết được gì đâu."

Sức mạnh hai bên quá mức chênh lệch, Brian gồng đỏ lừ mặt vẫn không thoát được bèn cay cú trừng mắt nhìn Lộ Viễn: "Tao đếch muốn nói gì với mày, mày tự tìm chết thì đừng trách tao!"

Nói xong gã ngoái lại trừng nhóm tay sai của mình, tức ói máu gào: "Bọn mày trơ ra đó làm gì! Nhanh cho nó biết tay đi!"

Mấy tên lâu la nghe gào mới kịp phản ứng lại, ào ào xông lên định khống chế Lộ Viễn. Với đám tép riu này Lộ Viễn còn chẳng buồn nhìn, thấy bọn chúng bao vây bốn phía nhào đến, hắn bèn ra tay tát Brian ngã lộn nhào, bầy trùng đực sót lại mỗi đứa được thưởng một đá.

"Phịch!"

"Phịch!"

"Phịch!"

Tiếng vật nặng va vào đất liên tiếp vang lên, nhóm trùng đực ào lên bao vây đã bị Lộ Viễn đá bay sạch. Cả bầy chào hỏi đất mẹ với vẻ mặt đau đớn, tiếng kêu thê thảm vang lên không ngừng, kẻ che bụng người che mông, hoàn toàn không ngờ Lộ Viễn lại mạnh như vậy.

Học sinh đi ngang sân thể dục thấy cảnh ấy kinh ngạc bu kín xung quanh, hiển nhiên trước giờ chưa từng được chứng kiến cảnh tượng ngoạn mục nhường đó, có kẻ lanh trí xoay người chạy đến phòng giáo viên báo cáo, dù sao thì trùng đực bị thương cũng không phải chuyện nhỏ.

Brian ăn một tát của Lộ Viễn xong ngu người, tai gã ù cả lên, qua một lúc lâu mới hoàn hồn. Gã bụm khuôn mặt bỏng rát gắng gượng bò dậy, vừa hoảng sợ lùi về sau cùng đàn em, vừa giận dữ trừng Lộ Viễn nói: "Mày biết tao là ai không? Mày dám đánh tao?"

Mặt trời buổi sáng vẫn hơi nóng, Lộ Viễn kéo khóa áo, dứt khoát cởi áo khoác, sau đó tiện tay ném lên ghế dài bên cạnh. Áo phông ngắn tay màu đen không giấu được thân thể tráng kiện của hắn, nhìn qua đã biết là tay đấm có nghề, hắn cười như không cười đáp: "Bố mày đi đánh lộn, đếch phải đi xem mắt, mày là ai liên quan gì đến tao?"

Hắn nói xong nhấc chân ra vẻ định đá thêm vài cú, đám Brian thấy vậy sợ đến mức hô thành tiếng, ngay tức khắc tản ra như ong vỡ tổ, trong lúc hoảng loạn cắm đầu chạy bừa ra ngoài vừa hay đụng ngay ban kỷ luật đi tuần.

"Vị các hạ này, tôi nghĩ tốt hơn cậu nên đi đứng tập trung vào.

Justu lạnh lùng nhướng mày, xách Brian cắm đầu chạy như xách gà con ném về chỗ cũ. Anh nhíu mày phủi bụi bẩn không tồn tại trên tay, thấy bầy trùng đực mặt mũi bầm dập hết cả mới trầm giọng hỏi: "Ai nói tôi nghe xem vừa xảy ra chuyện gì?"

Bốn phía lặng như tờ, người không biết không thể giải thích, người biết không dám hé lời, chuyện này nhìn là biết trùng đực tự choảng nhau, bọn họ không muốn rước họa vào thân.

Yoriga đứng bên cạnh vui vẻ nói với đám Brian: "Hê, cậu đàn em, đừng trách tôi không nhắc mấy cậu, đánh nhau là bị trừ điểm đó nhé."

Nhóm Brian dù sao cũng chỉ vừa nhập học, đột nhiên thấy hơn mười đàn anh mặc đồng phục đen của ban kỷ luật chạy tới, đều loạn trong lòng một chốc, cả đám nhìn nhau không biết nên trả lời thế nào.

Lộ Viễn từ xa thấy Justu thầm nghĩ không ổn, hôm qua đối phương mới đã cảnh cáo mình không được đánh nhau trong học viện, không ngờ hôm nay mình lại lao ngay họng súng, đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

Justu vẫn im lặng chờ bọn họ trả lời, thấy nhóm Brian nín lặng, anh bèn nhẹ nhướng mày, một lọn tóc bạch kim trượt xuống trán, đoạn khẽ cười một tiếng nói: "Nếu các cậu không chịu nói, vậy được thôi, xem như tụ tập đánh nhau, toàn bộ bị trừ một điểm."

Mỗi học sinh vừa nhập học chỉ có 3 điểm, chỉ trừ một cũng là chuyện cực nghiêm trọng, về cơ bản có nghĩa là đến khi đánh giá thành tích cuối năm không có duyên với khá giỏi.

Brian nghe vậy lập tức hoảng hốt, gã tức khắc buông tay trái đang ôm mặt ra, để lộ dấu bàn tay chói lóa, giơ tay chỉ về phía Lộ Viễn, cả giận nói: "Đàn anh, ban nãy có một trùng đực vô cớ đánh bọn tôi, mấy anh phải bắt hắn phạt thật nặng vào!"

Thấy Brian chỉ sang đây, mọi người đều phản xạ tránh sang bên tạo thành một con đường nhỏ, thế nhưng lại không thấy hung thủ kiêu ngạo trong tưởng tượng mà chỉ thấy một trùng đực tóc đen mắt đen nằm trên đất ôm vai ây dà đau đớn, trông có vẻ bị thương không nhẹ.

Brian khiếp đảm trợn mắt nhìn: "?!!!"

Sao thế này?! Vừa rồi Lộ Viễn còn hùng hổ đuổi theo đòi đánh bọn họ, sao nháy mắt đã nằm đo đất rồi?!

Lộ Viễn thứ cũng ăn, chỉ không ăn thiệt, cái gì cũng cần, chỉ không cần mặt mũi. Ban nãy hắn thấy Brian chỉ hướng này bèn dùng tốc độ ánh sáng lăn ra đất, phát huy trọn vẹn tinh thần ăn vạ, vừa nằm đất vừa đau đớn rên rỉ: "Ây dà...... Vai tôi đâu quá đi...... Đau chết mất...... Ai đó đỡ tôi đến phòng y tế với......"

"Lộ Viễn?!"

Justu khẽ biến sắc, không ngờ chuyện này lại liên quan đến hắn, anh lập tức vội vàng đến xem xét, đoạn đỡ Lộ Viễn ngồi dậy: "Anh sao rồi?"

Yoriga cũng sửng sốt giây lát: "Lộ Viễn các hạ, cậu sao vậy? Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

Lúc Lộ Viễn giả người giống người, giả chó giống chó, lúc giả thương bệnh không ra người không ra chó. Hắn "yếu ớt" ngã vào ngực Justu, một tay ôm vai, một tay chỉ nhóm Brian, thều thào nói: "Vừa nãy sáu người bọn họ đánh một mình tôi, vai và chân tôi bị thương cả rồi, mấy cậu đưa tôi đến phòng y tế kiểm tra xem sao được không?"

Đôi mày sắc bén của Justu nhăn tít lại, giọng dần lạnh buốt: "Sáu người bọn họ đánh một mình anh?"

Brian cùng đồng bọn nghe xong giận tím mặt, hiển nhiên trước giờ chưa gặp con trùng nào mặt dày như Lộ Viễn, gã giận đùng đùng phản bác: "Thằng khốn nạn! Rõ ràng vừa nãy là mày đánh bọn tao! Mày không chỉ tát tao một cái mà còn đạp bọn nó mấy đạp!"

Lộ Viễn trưng vẻ mặt khó tin nhìn bọn họ: "Mấy cậu có tận sáu trùng, sao tôi đánh lại mấy cậu được?! Rõ ràng là mấy cậu đánh tôi, giờ tôi đứng còn không đứng nổi nữa!"

Brian giận đến nỗi nói năng lộn xộn: "Thằng khốn lừa lọc này! Bọn tao đánh mày bao giờ, quá lắm đẩy nhẹ hai cái, trên mặt trên người bọn tao toàn là vết thương, vết thương của mày ở đâu?!"

Lộ Viễn nghe xong "khó nhọc" nâng tay, chỉ chỉ vai mình cho Justu xem, lúc nhìn anh còn kèm thêm vẻ đáng thương cực kỳ: "Đàn anh ơi, vừa rồi bọn họ đẩy ở đây này, sau dó còn đẩy tiếp làm em bị thương luôn."

Phân! Xử! Thay! Tôi!

Justu đọc được mấy chữ chói lọi này trên mặt Lộ Viễn, tuy anh cảm thấy khó có chuyện Lộ Viễn bị đám vô dụng này bắt nạt nhưng vẫn hơi lo hắn bị thương thật, anh nhíu mày kéo cổ áo hắn xuống một chút đã thấy một mảng bầm tím lớn trên vai trái —

Hôm qua bị huấn luyện viên Horwich đấm một cái thành ra thế. Bạn có biế𝘵 𝘵𝐫ang 𝘵𝐫uyện ⩶ 𝘵 𝐫um𝘵𝐫uyen.VN ⩶

Vết thương này đừng nói là trùng đực, đến cả trùng cái cũng phải đau vài ngày. Sắc mặt Justu tức khắc xấu hẳn đi, anh nhìn nhóm Brian với ánh mắt nguy hiểm, châm chọc chất vấn: "Mấy cậu dám gọi đây là 'đẩy nhẹ hai cái'?!"

"Tôi......"

Brian không ngờ Lộ Viễn thật sự có thương trên người, gã hết đường chối cãi, hoang mang hoảng hốt nói: "Tôi thật sự chỉ đẩy nhẹ hai cái thôi!"

Lộ Viễn không ngờ mình mèo mù vớ được cá rán, trên vai thế mà lại có vết thương thật, hắn bất chợt nhớ trên chân mình còn bị rắn cắn, mắt sáng rỡ lên, vội vã xăn ống quần chỉ nơi đó cho Justu rồi nhỏ giọng nói: "Justu, vừa rồi gã còn cắn tôi một cái nữa!"

Trừ điểm gã đi!

Thấy vậy Justu nhanh tay lẹ mắt che miệng hắn lại, có phần chẳng biết làm sao với hành vi đổ thêm dầu vào lửa của Lộ Viễn, anh hạ giọng nói với hắn: "Suỵt, trùng đực không phải rắn độc, nếu anh muốn chứng minh gã cắn anh thì chỉ hai dấu răng là không đủ."

Cuối cùng anh cũng nhìn ra được là Lộ Viễn đang cố ý.

Lộ Viễn đương nhiên biết, hắn lặng lẽ chớp chớp mắt với Justu: "Tôi đùa thôi."

So với mấy trùng đực kéo bè bắt nạt, Justu đương nhiên giúp Lộ Viễn. Đôi mắt đỏ sậm của anh hơi nheo lại, đảo mắt nhìn quanh một lượt, nhờ vào trí nhớ cực tốt nhớ hết mã học sinh của nhóm Brian, âm thanh trầm thấp truyền rõ vào tai từng trùng một: "Chuyện này ban kỷ luật nhất định sẽ tra rõ, nhưng trước đó tôi không thể không báo một tin xấu với các vị các hạ, đó là các cậu đều bị trừ một điểm vì đánh nhau, hy vọng sau này các cậu nhớ coi đó là bài học."

Brian nghe mà bàng hoàng: "Tôi đã nói là hắn đánh bọn tôi rồi, có trừ cũng phải trừ điểm của hắn! Chuyện này không thể xử như vậy được!"

Justu lạnh lùng ngắt lời gã: "Các hạ, chuyện này dĩ nhiên không chỉ xử như vậy vì giờ chúng tôi cần đưa Lộ Viễn các hạ đến phòng y tế, nếu vết thương nghiêm trọng, mỗi trùng các cậu đều phải trả phí điều trị và phí bồi thường tinh thần cho Lộ Viễn."

Yoriga hát đệm thêm vào: "Quá rõ ràng là sáu trùng các cậu bắt nạt một mình cậu ta, còn chuyện cậu ta làm các cậu bị thương...... Các hạ này, tôi thiên về hướng là do các cậu tự đánh nhau mà thành. Nếu có camera thì dễ rồi nhưng nơi này là góc chết của camera, vậy nên rất xin lỗi, bọn tôi không giúp gì được các cậu."

Brian rất thông minh nhưng không thể nghi ngờ là gã bị thông minh hại, vừa rồi gã cố ý ép Lộ Viễn vào góc chết của sân thể dục, đến cả camera cũng không thể quay được, dẫn đến hiện tại vác đá nện chân mình, đến cả chứng cứ cũng không có.

Yoriga nói xong ra hiệu cho đồng đội đằng sau lên lấy mã học sinh của nhóm Brian để trừ điểm, nhân tiện đưa Lộ Viễn đến phòng y tế. Nhưng cậu còn chưa kịp làm gì đã thấy Justu luôn né trùng đực né tà vậy mà lại khom lưng đỡ Lộ Viễn dậy.

Yoriga giật mình trợn mắt nhìn: "???"

Không lẽ Justu uống lộn thuốc?

Đương nhiên Justu không uống lộn thuốc mà chỉ nghĩ đã diễn phải diễn cho trót. Anh đỡ Lộ Viễn dậy đi về hướng phòng y tế, nói bằng giọng mà chỉ hai người họ mới nghe được: "Đợi lát nữa đến chỗ bác sĩ anh tốt nhất nên vờ sao cho ra dáng một chút."

Lộ Viễn đang khoác vai Justu, cố gắng giả bộ cử động khó khăn, nghe thế nhìn anh đầy bất ngờ: "Cậu định đưa tôi đến phòng y tế thật à?"

Hắn giả bệnh, đến đó cho tòi đuôi chắc?

Justu nhàn nhạt nhướng mày: "Thế vết thương trên vai ngài là lấy màu vẽ lên đấy hả?"

Lúc này Lộ Viễn mới kịp hiểu là anh đang nói vết bầm trên vai mình, hắn đáp không mấy để ý: "Mấy ngày nữa là hết thôi."

Justu cố chấp lạ thường: "Nhưng anh tiêm một mũi là hết ngay trong hôm nay rồi."

Lộ Viễn cứ cảm thấy hình như anh rất muốn hắn bị tiêm một mũi, hắn nghiêng đầu nhìn Justu, không hiểu sao lại nhớ đến chuyện đêm qua, thuận miệng trêu một câu: "Tiêm sau cổ hử?"

"......"

Bước chân Justu thoáng khựng lại, anh không nói gì, vài giây sau, lỗ tai anh lặng yên đỏ lên.