Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 24: Vùng hoang dã Hắc Chiểu (1)



Tưởng Bạch Miên lại nói tiếp:

"Mỗi người một khẩu, còn cả Liên Hiệp 202, cũng mỗi người một chiếc. Hai cây này là súng trường, các vị biết rồi, "Cuồng Chiến Sĩ" do công ty chế tạo, dùng đạn 5.56 mm... Đây là súng trường "Quả Quýt", lắp ống ngắm là có thể dùng làm súng bắn tỉa... Đây là súng lựu đạn, biệt hiệu "Bạo Quân"... Đây là toàn bộ vũ khí, đạn cũng ở chỗ này. Đầu tiên là lấy súng lục mang theo bên người, mỗi người lấy thêm vài băng đạn."

Trong khoảng thời gian này, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đã nhìn quen với các loại vũ khí, làm quen với chúng nó tới mức không thể quen thuộc hơn. Bọn họ bình tĩnh lấy Rêu Đá và Liên Hiệp 202 đeo lên đai vũ trang bên hông.

Tưởng Bạch Miên lại chỉ vào hộp giấy bên phải:

"Đồ hộp quân dụng, thanh năng lượng, lương khô, chính là nguồn tiếp viện của chúng ta. Ha ha, chắc chắn chừng này không đủ cho chúng ta dùng cho đến khi tới được thị trấn Kỳ Phong. Phần còn lại chúng ta sẽ thu hoạch ở trên dã ngoại, đây là một phần của huấn luyện."

"Rõ, tổ trưởng!" Đám người Bạch Thần, Thương Kiến Diệu hoàn toàn không hề bất ngờ chút nào.

"Được rồi, lên xe." Tưởng Bạch Miên vung tay lên một cách rất oai hùng.

Vì Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng chưa biết lái xe, cho nên hai cô gái ngồi ở hàng ghế đầu, dự định thay nhau lái xe. Bọn họ định tới khu vực nào rộng rãi trống trải sẽ để cho hai anh chàng kia học sau.

Trong âm thanh giả lập, Tưởng Bạch Miên mở máy con Jeep bốn chỗ ngồi, điều khiển nó lần lượt vượt qua các trạm kiểm tra và miệng cống trong bãi đỗ xe.

Một lúc sau, Tưởng Bạch Miên hất cằm chỉ tới phía trước:

"Cửa cuối cùng."

Đó là một cánh cửa màu trắng bạc mở ra hai bên, dọc theo hai bên là chừng gần hai mươi nhân viên Bộ phận An toàn canh gác.

Sau lần kiểm tra cuối cùng, Tưởng Bạch Miên điều khiển con xe Jeep xông tới cánh cửa kim loại.

Lúc này, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng khó nén nổi sự căng thẳng, cả hai gần như nín thở.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời bọn họ được đi lên trên mặt đất.

Xe Jeep dần dần tới gần, cánh cửa màu trắng bạc lập tức mở ra phía sau.

Ánh sáng nhuộm màu vàng rực rỡ lập tức ùa vào trong. Đó là một loại ánh sáng không trắng như ánh đèn huỳnh quang, cũng chẳng vàng như ánh nến.

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đồng thời co người lại, giơ tay phải lên che trước mắt.

Ánh sáng kia có hơi chói mắt.

Cho đến khi con xe Jeep lao vụt ra khỏi cánh cửa màu trắng bạc, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng mới thích ứng được ánh sáng bên ngoài. Bọn họ thả tay xuống, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi vượt qua được nỗi sợ hãi khó nói nên lời vào lúc ban đầu, bọn họ nhìn thấy bầu trời xanh thăm thẳm với những đám mây trắng với đủ mọi hình dạng. Bọn họ nhìn thấy lũ chim bay theo đàn, và vách núi lấp lóe ánh sáng vàng nhạt dưới ánh nắng mặt trời.

"Mặt trời... Mặt trời!" Long Duyệt Hồng hô to lên với quả cầu lửa khổng lồ màu da cam đang rực sáng kia.

Anh ta nhìn chằm chằm lên mặt trời, dù mắt đau nhức tới mức rơi nước mắt, anh ta cũng không nỡ dời mắt đi.

"Đừng có nhìn thẳng vào mặt trời của giờ này, hại mắt lắm! Nếu anh thật sự muốn xem, này, cầm lấy." Tưởng Bạch Miên vừa lái xe vừa thò tay kia tìm kiếm đồ vật gì đó trong hộp kê tay, sau đó đưa cho Long Duyệt Hồng.

Long Duyệt Hồng ghé sát cửa kính quay lại nhìn, phát hiện đó là một kính mắt với phần kính màu đen hoàn toàn.

"... Kính râm!" Anh ta nhớ lại những tri thức được học, tìm được danh từ chỉ đồ vật này.

"Cậu không đeo, vậy để tôi." Lúc này, Thương Kiến Diệu quay người sang, nói.

Long Duyệt Hồng nhìn sang, phát hiện mắt Thương Kiến Diệu đo đỏ, dường như sắp rơi nước mắt đến nơi rồi.

"Ha ha, cậu cũng nhìn chằm chằm vào mặt trời?" Long Duyệt Hồng bật cười thành tiếng, khó mà kiềm chế được.

Một giây sau, anh ta trơ mắt nhìn Thương Kiến Diệu cướp mất chiếc kính râm, đeo lên trên sống mũi.

"Ê..." Anh ta nhất thời không biết nên phẫn nộ hay tự xét lại mình.

"Đây còn một cái nữa." Ngay khi Long Duyệt Hồng định nhào tới Thương Kiến Diệu, Bạch Thần ngồi ở ghế phụ đưa ra sau một chiếc kính râm khác.

Chiếc kính râm này đẹp hơn cặp kính của Tưởng Bạch Miên, hệt như hai "hình trái tim" xâu chuỗi vào nhau, màu của kính không phải đen nhánh, mà ánh lên chút hồng.

"Đừng làm hỏng, tôi mất rất nhiều đồ tốt mới đổi được nó đấy." Bạch Thần dặn dò.

"Cảm ơn." Long Duyệt Hồng chân thành nói cảm ơn, rồi đeo kính lên.

Có "thiết bị" này, anh ta rốt cuộc có thể quan sát mặt trời thật kỹ, so sánh xem nó có gì khác biệt với khi trình chiếu không.

"Đây là mặt trời à nha..." Không biết bao lâu sau, Long Duyệt Hồng cảm thán một câu rồi bỏ kính xuống, trả lại cho Bạch Thần.

Thương Kiến Diệu cũng thu hồi tầm mắt, trả kính râm của Tưởng Bạch Miên vào trong hộp kê tay, khuôn mặt trông như đang có ý nghĩ gì đó.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Long Duyệt Hồng liếc bạn tốt một cái.

Thương Kiến Diệu đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi đang nghĩ, lấy kính râm ở đâu được nhỉ?"

Người trong tòa nhà dưới lòng đất cơ bản là không cần thứ này, chỉ có một số ít tổ dự án mới dùng đến, cho nên bất kể là Chợ Cung ứng Vật tư hay chợ phiên nhỏ ở Trung tâm Hoạt động tầng 495 đều chưa thấy sự xuất hiện của món đồ này bao giờ.

Tưởng Bạch Miên vừa lái xe vừa thở một hơi:

"Tôi biết ngay là trọng điểm chú ý của anh sẽ bất thường mà."

Bạch Thần mỉm cười nói:

"Chờ khi đi ngang qua khu tập trung dân du cư, có thể vào đó xem sao. Có khi một khối lương khô có thể đổi được một chiếc kính râm tốt."

"Tôi đổi kính là như thế đấy!" Tưởng Bạch Miên nói theo: "Tại sao kính của cô lại phải dùng nhiều thứ tốt để đổi?"

"Tôi đổi từ tay một nữ thợ săn di tích, lúc ấy cô ta cảm thấy kính này rất đẹp, muốn giữ lại cho bản thân dùng, mà cô ta cũng không thiếu vật tư." Bạch Thần nhớ tới tình huống khi đó.

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng không lắng nghe cẩn thận, đều ghé sát vào cửa kính xe hai bên, ngắm nhìn cảnh tượng bên ngoài.

Cho dù là cây cối cổ thụ hai bên, hay là những con sóc màu nâu thi thoảng chạy nhảy qua đều khiến bọn họ xem tới mê mẩn, thi thoảng ca ngợi ra tiếng.