Bách Luyện Thành Thần

Chương 17: Áp lực vô hình




Đó là một con đường bình thường như bao con đường khác, chỉ được lát bằng đá màu xanh thông thường mà thôi. Hai bên ven đường được trồng từng nhúm hoa cỏ màu xanh chỉnh tề. Chỉ là, con đường này nhìn không thấy điểm cuối, một mực kéo dài đến chân núi ở phía xa.

Tại đây, những người tham gia Thử Luyện đều tràn đầy vẻ tự tin. Đối với tu luyện giả mà nói, chạy bộ thật sự là chuyện quá mức bình thường, hẳn ai nấy đều cảm thấy rằng việc bản thân sẽ được thông qua là chuyện không thể nghi ngờ.

Theo hiệu lệnh của lão giả râu bạc trắng, lần Thử Luyện coi như đã chính thức bắt đầu.

Ở phía trước đã có người bắt đầu chạy. Nhưng ngay lúc này, một chuyện kì quái lại xảy ra, có không ít người đứng ở phía trước nhất liền cảm thấy dưới chân mình mềm nhũn đi, trực tiếp ngồi bệt lên mặt đất. Đúng thật là làm trò cười cho thiên hạ!

Chỉ có một vài người phản ứng cực nhanh, ngay khi cảm thấy chân mềm nhũn ra, lập tức mạnh mẽ lao người chạy về phía trước.

Nhìn thấy nhóm người đi đầu chịu thiệt, những người phía sau hiển nhiên cũng nhận ra chỗ quái dị của con đường này, liền đem lực lượng trong cơ thể toàn lực vận chuyển. Chỉ là, đa số những người sau khi đi trên con đường này, tốc độ đều chậm đi rất nhiều, cứ như là gánh lấy nghìn cân vậy, ai nấy đều cố hết sức chạy về phía trước.

Từng người, từng người lần lượt chạy đi, rốt cuộc cũng đã đến lượt của La Chinh.

La Chinh bước từ từ bước đến ranh giới, hướng ra bên ngoài bước chân ra. Ngay lúc La Chinh phóng chân bước ra, ngay lập tức liền cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình ập đến, hai chân muốn nhấc lên như được buộc chặt với khối chì nặng nghìn cân, nặng nề vô cùng.

Cảm giác này rất là quỷ dị.

Ngay khi cả người tiến vào con đường, La Chinh liền cảm thấy khắp nơi trên thân thể đều bị cỗ áp lực quỷ dị này áp chế, ngay cả màng nhĩ cũng phải chịu đựng cỗ áp lực này, ầm ầm rung động.

“Thì ra là vậy. Con đường nhìn qua có vẻ rất bình thường, nhưng trên thực tế lại ẩn chứa một cỗ áp lực cường đại, cực kì quỷ dị.”

Nếu như là thật sự chạy trên đất bằng bình thường, với thực lực Luyện Tạng Cảnh của La Chinh, thở không loạn nhịp, thao thao bất tuyệt, chỉ cần có đồ ăn để bổ sung thể lực, chạy mười ngày mười đêm đối với La Chinh hắn thì có là gì.

Mà giờ đây, cộng thêm áp lực hơn nghìn cân, hẳn không thể duy trì mãi như vậy được nữa rồi. Dưới áp lực này, cơ thể sẽ mất sức rất nhanh, La Chinh cũng chẳng biết bản thân có thể duy trì được bao lâu. Nhưng dù sao, hắn cũng đã thắp sáng hai miếng vảy rồng, cộng thêm thể chất đặc thù, chắc có lẽ cũng không khó để đạt được thành tích tốt.

Sau khi điều chỉnh lại hơi thở, La Chinh quát nhẹ một tiếng, lực lượng toàn thân hoàn toàn bạo phát, lan tràn ra mỗi một phần của cơ thể. Cỗ áp lực áp chế cũng theo đó mà tạm thời bị triệt tiêu hoàn toàn. Ngay sau đó, La Chinh liền mở rộng bước chân, chạy vọt lên phía trước.

Ngoài trừ La Chinh ra, cũng không thiếu người có khí tức cường đại. Trong nháy mắt bọn họ liền quen với cỗ áp lực này, sử dụng bộ pháp nhẹ nhàng tiến lên, cứ như là cỗ áp lực này không tạo thành chút trở ngại nào cho bọn họ vậy.

Tất nhiên, hầu hết mọi người không thể làm điều này.

Một vài tu luyện giả có thực lực Luyện Cốt Cảnh sau khi xông về phía trước hơn trăm mét liền sức cùng lực kiệt, cả người rạp xuống nằm dài trên mặt đất. Ngay cả việc ngẩng đầu lên cũng hết sức khó khăn.

Cũng có một vài người Luyện Cốt Cảnh mạnh mẽ hơn đôi chút, mạnh mẽ chèo chống, cả người như lung lay sắp đổ, như thể có thể nằm rạp xuống đất bất cứ lúc nào.

Sau khi La Chinh chạy được khoảng bảy, tám dặm, những người tham gia Thử Luyện qua thời gian cũng dần dần tản ra, hình thành một đội hình thật dài, trải rộng trên con đường.

La Chinh tập trung bước đi, cố gắng điều hòa hô hấp của mình, chỉ có như vậy thân thể mới có thể đạt được trạng thái cân bằng tốt nhất, mới có thể chạy được xa hơn.

- La Chinh huynh!

Một giọng nói ở phía sau vang lên. La Chinh liền quay đầu lại nhìn, thì thấy một người thiếu niên thân mặc gấm bào bằng tơ lụa đang chào hỏi. Người này chính là Mạc Xán, hôm qua vừa mới kết giao cùng La Chinh. Bộ y phục kín đáo, lịch sự hôm qua nay đã được thay bằng y phục phóng khoáng, nhẹ nhàng.

- Mạc Xán huynh, chào.

La Chinh mỉm cười đáp lại.

Mạc Xán vừa chạy hổn hển vừa nói:

- La Chinh huynh quả nhiên thực lực hơn người. Dưới áp lực lớn như vậy mà vẫn có thể nhàn nhã tản bộ.

- Huynh cũng không tệ a! Nếu như ta không nhìn lầm, thực lực hiện tại của huynh mới chỉ là Luyện Cốt Cảnh? Với thực lực Luyện Cốt Cảnh, người duy trì được tốc độ này như huynh cũng không nhiều.

La Chinh nói.

Đoạn đường trước mắt này, đối với Luyện Cốt Cảnh mà nói, áp lực áp chế cực kì lớn. Nhưng với Luyện Tạng Cảnh và Luyện Tủy Cảnh, thì lại tương đối nhẹ nhàng.

Mạc Xán này vẫn có thể duy trì được với tốc độ này, đúng là cũng có tí nghề.

Sắc mặt Mạc Xán lại hiện lên chút buồn bực. Hắn giơ lên tay, ở trên tay có một cái vòng tay:

- Lần trước tham gia Thí Luyện ta chỉ mới chạy được có hai trăm mét liền gục xuống rồi. Lần này nhờ có Thiên Lạc Hoàn này giảm bớt một nửa áp lực, nhờ vậy mới có thể chạy được đến đây.

- Thiên Lạc Hoàn?

La Chinh nhìn thoáng qua cái vòng tay kia. Đó là một chiếc vòng tay màu vàng đỏ, trông nhợt nhạt chẳng có gì nổi bật, vậy mà lại có thể giúp Mạc Xán kia ngăn cản cỗ áp lực này.

- Đây là một kiện Huyền Khí thượng phẩm sao?

La Chinh chợt dừng lại hỏi.

Mạc Xán cười hắc hắc nói:

- Đúng vậy. Vì chiếc vòng tay này là Huyền Khí thượng phẩm, nên mới làm ta tốn hết hai Phương Tinh Thạch để mua nó, hiện tại trên người ta cũng chẳng còn gì khác.

- Hai Phương Tinh Thạch sao? Sao lại rẻ như vậy?

La Chinh buồn bực hỏi, đồng thời cũng tự hỏi bản thân.

“Nếu là vậy, hiện tại trong nhẫn trữ vật đang đeo này đang ẩn chứa hơn hàng trăm cây Phương Tinh Thạch, vậy chẳng phải La Chinh ta có thể mua được hơn mười kiện Huyền Khí thượng phẩm hay sao?”

Nghe La Chinh nói, Mạc Xán mới nói thêm:

- La Chinh huynh đã hiểu lầm rồi. Thiên Lạc Hoàn này là ta mướn được, hai Phương Tinh Thạch chỉ là tiền thuê mà thôi. Sau khi xong Thử Luyện, ta sẽ trả lại.

La Chinh không nói lên lời. Không ngờ rằng đám người trong gia tộc của Đế Đô kia vì muốn vượt qua Thử Luyện mà nghĩ ra biện pháp như vậy, còn có người cho thuê cả Huyền Khí. La Chinh lại hỏi:

- Lợi dụng trợ năng từ pháp bảo để vượt qua Thử Luyện không tính là gian lận hay sao?

Thanh Vân Tông tổ chức Thử Luyện, là vì muốn sàng lọc đi những người có thực lực kém cỏi. Dùng trợ năng của pháp bảo để tham gia Thử Luyện, việc này rất là bất công.

Mạc Xán cười nói:

- La Chinh huynh đối với quy củ của Thanh Vân Tông có đôi chỗ không biết rồi. Trong thực tế, Thanh Vân Tông lớn như vậy, lại có quá nhiều đệ tử, trong đó thiên tài nhiều vô tận. Những người tham gia Thử Luyện này, bọn họ cũng sẽ không để ý nhiều. Việc này từ trước tới nay bọn họ đều mắt nhắm mắt mở, dù sao những người này cũng chẳng phải là đệ tử ngoại môn. Đừng nói là dùng một, hai kiện Huyền Khí, cho dù là đánh nhau ở chỗ này, chỉ cần không làm chết người, bình thường cũng chẳng có ai đến quản.

Nghe được lời Mạc Xán nói, La Chinh xem như cũng đã hiểu. Cái môn quy cực kì khắt khe này của Thanh Vân Tông hẳn chỉ nhắm vào các đệ tử của tông môn mà thôi. Mà hiện tại, cái Thử Luyện này chẳng qua cũng chỉ là một hồi sàng lọc. Trong này chỉ toàn là tôm cá hỗn tạp, vàng thau lẫn lộn, quản cái khỉ gió.

Sau khi Mạc Xán nói xong, hơi thở của hắn bắt đầu nặng nề hẳn lên. Dù cho Mạc Xán kia dựa vào Thiên Lạc Hoàn để triệt tiêu bớt áp lực, nhưng cơ hồ vẫn có chút quá sức.

- Huynh không nên nói nữa, nên tập trung duy trì tốc độ thì hơn.

La Chinh nhắc nhở.

Mạc Xán gật gật đầu, cắn chặt răng, nỗ lực di chuyển bước chân. Khuôn mặt có vẻ tử tế kia cũng thể hiện ra một biểu hiện tinh quái, hắn muốn dốc hết sức mình thử xem sao.

Mãi cho tới bây giờ, La Chinh đều chạy rất nhẹ nhàng. Sau khi quen với cỗ áp lực này, La Chinh hắn thậm chí có thể hoàn toàn phớt lờ đi cỗ áp lực này.

Trên đường, đoàn người càng lúc càng phân tán ra. La Chinh nhìn trước nhìn sau, chợt nhận ra đoạn đường này cũng chỉ có hắn và Mạc Xán, hai người mà thôi.

Tuy nhiên, La Chinh nhận thấy ở phía đằng xa đang có một đại hán đang di chuyển với tốc độ rất nhanh. Người nọ mạnh mẽ như trâu, bước chân cũng rất dài, tốc độ cực nhanh.

Không lâu sau đó, người kia nhanh chóng tiếp cận Mạc Xán. Ngay khi vượt qua Mạc Xán, đại hán kia liền hung hăng dùng bả vai húc qua một cái.

Mạc Xán vốn đã có chút duy trì không nổi, đang cố gắng tập trung tiến bước, cố hết sức vùi đầu chạy điên cuồng.

Vào lúc này, hành động của đại hán kia đến quá đột ngột, chưa kể đến Mạc Xán cũng chẳng nhận ra là có người tiếp cận mình. Ngay lập tức liền bị húc vào. Mạc Xán hét lên một tiếng thảm thiết, rồi ngã xuống ven đường.

- Ngươi đang làm gì đấy?

La Chinh lên tiếng quát lớn. Mạc Xán cùng đại hán kia không oán không cừu, vậy mà tên đại hán này lại đánh ngã Mạc Xán, quả thực rất quá đáng. La Chinh còn chưa dứt lời, tên đại hán vậy mà lại tăng tốc, tốc độ nhanh hơn cũng phải ba phần, hướng về phía La Chinh mạnh mẽ lao đến.

Nhìn thấy khí thế của tên đại hán, mặt La Chinh chợt thay đổi, lặng lẽ lưu chuyển lực lượng toàn thân.

Tên kia hán kia bỗng nở một nụ cười lạnh. Theo tin tức mà hắn nhận được, tên tiểu tử gọi là La Chinh này mới chỉ là Luyện Tạng Cảnh mà thôi. Hiện tại hắn đã là Luyện Tủy Cảnh rồi. Cách nhau cả một cảnh giới, bất luận là về sức mạnh hay thân thể hắn đều nổi trội hơn. Tên tiểu tử này không biết trời cao đất dày, vậy mà lại không tránh không né? Nếu mà tên tiểu tử này đụng phải hắn, chẳng lẽ còn không phấn thân toái cốt hay sao?

Nghĩ tới đây, lực lượng của tên đại hán bỗng tăng thêm năm phần. Nhưng, ngay khi hắn đánh lên thân thể của La Chinh, sắc mặt lập tức thay đổi. Vốn tưởng rằng nếu hắn đụng vào La Chinh, thì tên tiểu tử này sẽ như bao cát, sẽ trực tiếp bị húc bay ra ngoài, gân cốt đứt từng khúc, sinh cơ biến mất.

Thế nhưng ngay lúc này, hắn có cảm giác như là đâm vào một ngọn núi vậy. Tên tiểu tử kia không những không có chút sứt mẻ nào, ngược lại còn đột nhiên phát lực, phản lại lực chấn của hắn!

Lực phản chấn kịch liệt phản lại, từ trên thân thể của La Chinh phản ngược về. Tên đại hán kia kêu lên một tiếng đau đớn, lui về phía sau bảy, tám bước. Trên khuôn mặt có vẻ cực kỳ kinh hoàng, cứ như là gặp phải ma vậy. Thân thể của tên tiểu tử này sao lại cứng như vậy cơ chứ? Nó hoàn toàn không giống với thân thể của người, như là được chế tác từ cương cân cốt thú vậy.

La Chinh đâu để ý tới thần sắc hoang mang của tên đại hán kia. Ngay chỗ bả vai vừa va chạm, ở đó sản sinh ra một dòng nước ấm, làm cho thân thể hắn cảm thấy thoải mái, dễ chịu vô cùng. Nhưng khi La Chinh nhìn qua Mạc Xán đang nằm ở một bên, liền lạnh giọng hỏi:

- Ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi cố ý đụng ta?

Tên đại hán từ ngực móc ra một viên đan dược màu tím, một hơi nuốt xuống, sau đó cười nói:

- Ngươi và ta đúng là không thù không oán, nhưng có người lại không muốn ngươi thông qua được Thử Luyện!

- Là ai?

La Chinh lạnh lùng hỏi.

Tên đại hán không trả lời, vừa chạy vừa cười chế nhạo:

- Ta khuyên ngươi nên sớm từ bỏ đi! Cái Thử Luyện này ngươi chắc chắn không thể qua được đâu. Nếu không, con đường này cũng sẽ chính là tử lộ của ngươi!

Nhìn theo bóng của tên đại hán dần dần đi xa, trên mặt La Chinh liền lộ ra vẻ ngưng trọng.

Kết quả này cũng không khó đoán, La Chinh rất nhanh liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ở Đế Đô, La Chinh hắn không có người quen. Người duy nhất biết hắn ở đây chỉ có thể là La Phái Nhiên mà thôi. Nghĩ đến việc La Phái Nhiên vì muốn gây trở ngại cho mình trong việc tiến vào Thanh Vân Tông mà lại dùng đến thủ đoạn này, thần sắc của La Chinh theo thời gian cũng dần trở nên nguội lạnh hơn.