Truyền Kỳ Kỵ Sĩ Lloyd

Chương 10: Tập kích



Chương 10: Tập kích

Lloyd không do dự nữa, hắn rời khỏi trang viên, không tiếc hao phí năng lượng, dùng tốc độ nhanh nhất vào thành rồi quay về quán rượu.

Bên trong phòng trọ, kiểm tra lại súng ngắn và độc dược, xác định không có vấn đề, hắn mới lấp đầy ổ đạn, sau đó nhét khẩu súng vào túi trong của áo khoác cùng với mấy viên đạn còn lại. Vuốt phần ổ xoay kim loại lạnh lẽo, Lloyd cảm giác rất thuận tiện, không ảnh hưởng tới tốc độ rút súng của hắn.

Lại đút súng vào trong túi, Lloyd lấy ra một cái đai đeo vai mà hắn đã mua sẵn từ Bodin để giắt kiếm phía sau lưng.

Quan sát lại toàn bộ trang bị, thấy không có bỏ sót cái gì.

Lloyd dùng tay phải kéo mũ trùm che khuất mặt, đẩy cửa vang ra tiếng kẹt kẹt, rồi đi ra ngoài.

Hành lang vào ban đêm khá u ám, ánh trăng có thể chiếu vào từ chiếc cửa sổ ở cuối hành lang là có hạn. Hắn bước nhanh xuống cầu thang, lúc đi ngang qua quầy rượu, Lloyd có bắt gặp Marion và nữ chủ quán Astrid đang ngồi đánh bài, nhưng hắn chỉ gật đầu chào hỏi một cái, sau đó liền rời khỏi quán rượu.

Không biết rằng Marion vốn đang tập trung, bỗng dưng quay đầu liếc mắt nhìn hướng Lloyd vừa rời đi, vuốt cằm suy nghĩ, nhưng cũng không nói gì.

Lúc này đã gần tháng chín, đang là giữa thu, không gian trở nên lắng đọng cùng thời tiết nhẹ dịu mát. Không ít người muốn xuống đường đi dạo vào ban đêm.

Lloyd tránh đi một số nơi nguy hiểm, một mạch chạy về phía nam, đi ra ngoài thành.

Chỉ dùng thời gian rất ngắn, hai chân của hắn đã giẫm lên đá phiến bên ngoài trang viên.

Lloyd móc đồng hồ bỏ túi ra.

Hiện tại mới chỉ 10 giờ tối, đám người Mogan và Marcus vẫn ở bên trong.

“Mình có nên chủ động lẻn vào trang viên?” Lloyd nghiêm túc cân nhắc một vài giải pháp có sẵn.

Nhưng hắn nhanh chóng phủ định cái ý tưởng này.

"Không, mình cũng không biết được bên trong trang viên có bao nhiêu Người Siêu Phàm hay thiết kế cạm bẫy gì, số lượng ra sao… Dù thành công ám sát lão Mogan thì vẫn rất nguy hiểm, nếu bị bao vây thì chết chắc."

"Hơn nữa, mình ở trong tối, bọn hắn ở ngoài sáng. Ta hoàn toàn có thể phục kích bất ngờ, sau đó rời đi trước khi người bên trong trang viên kịp phản ứng."

Lloyd đảo mắt qua trang viên, lại nhìn hoàn cảnh bốn phía, suy nghĩ dần sắp thành mạch.

Trước đó, hắn đã ghi nhớ toàn bộ địa hình xung quanh nơi đây, trong đầu cũng hình thành các tuyến đường nhỏ, chỉ cần xảy ra biến cố, liền có thể chạy trốn dễ dàng hơn một chút.

Dù sao, hiện thực cũng không phải là trò chơi.

Trong chớp mắt sơ sẩy, thợ săn đều có thể trở thành con mồi.

Sau vài phút, Lloyd chọn một nơi có địa thế cao, bụi cỏ rậm rạp để ẩn nấp.

Hắn không biết lão Mogan sẽ ra ngoài vào lúc nào, nhưng bởi vì chỉ có một tuyến đường nối từ trang viên tới thành Triel, cho nên nếu muốn vào thành thì xe ngựa của lão chắc chắn sẽ đi ngang qua nơi đây.

Ngoài ra, vị trí nơi này cách trang viên khoảng bốn trăm mét, nằm khá gần với đường lớn, phía bắc và phía tây đều là ruộng lúa, tầm mắt vô cùng thoáng đạt, chỉ cần đứng người dậy liền không có chỗ che thân.

Lão Mogan là Kẻ Ám Sát, hắn có tốc độ di chuyển rất nhanh và có thể ẩn thân trong bóng tối, nhưng lại phải phụ thuộc khá nhiều vào địa hình mới phát huy được tác dụng lớn nhất.

Chỉ cần lão chạy xuống ruộng lúa, thì khả năng ẩn thân liền sẽ phế đi. Mà Lloyd kiêng kỵ nhất chính là tốc độ di chuyển của lão, nhưng nếu như kéo dài được khoảng cách thì vẫn có phương pháp ứng đối.

Lloyd lại bắt đầu cặm cụi, hắn đào mấy cái hố ở giữa đường đi, cũng không sâu lắm, chỉ khoảng 20 cm, sau đó nhặt lá cây phủ lên trên, rắc thêm một chút bùn đất, nhìn qua rất khó phát hiện. Loại hố này hắn đào bảy tám cái phân bố xung quanh đường đi, lúc xe ngựa đi ngang qua, chỉ cần đạp phải một cái trong đó thì con ngựa sẽ bị giật mình khiến xe ngựa khựng lại, thậm chí là bị lật cả xe.

Bố trí hoàn tất, Lloyd trở lại vị trí cũ, hắn nằm xuống, dùng mấy cái lá khô phủ lên trên thân.

Trong nháy mắt, bóng dáng của hắn biến mất trong màn đêm.

. . . .

Mấy tiếng sau.

Lúc này trăng đã lên đến đỉnh đầu, từng áng mây đen lãng đãng trôi trên bầu trời.

Lộc cộc. . . lộc cộc. . .

Nghe thấy tiếng động, Lloyd cẩn thận nghiêng đầu nhìn sang phía con đường nhỏ. Hắn thấy bóng dáng một chiếc xe ngựa đang tiến tới gần.

Chiếc xe này đi dọc theo ven đường, có lẽ bởi vì trời quá tối, cho nên tốc độ cũng không nhanh. Trên mui xe còn treo lủng lẳng một chiếc đèn bão tỏa ra quầng sáng mờ nhạt, nhưng lại cực kỳ nổi bật giữa màn đêm đen.

Theo khoảng cách càng ngày càng gần, đèn bão trong mắt cũng càng ngày càng sáng.

Lloyd nấp trong bụi cỏ không nhúc nhích.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Trái tim bắt đầu đập nhanh dữ dội, nó co lại rồi đập mạnh lên, khiến cho thân thể cũng khẽ run rẩy theo.

Trong tích tắc, hắn gần như quên mất mình phải làm gì, nên làm gì. Mãi đến khi chiếc xe kia chợt đi ngang qua, nghiêng tai như nghe được tiếng động nào đó.

Máu dồn xuống từ não bộ, Lloyd khôi phục năng lực suy xét, bèn sờ tay vào trong áo, cầm lấy báng súng bằng gỗ của khẩu súng ngắn kia.

Cảm giác cứng và lạnh truyền đến khiến hắn nhanh chóng ổn định cảm xúc, hắn chậm rãi rút súng mà không phát ra tiếng, nhắm thẳng đầu người đang đánh xe.

Nói thực là Lloyd không nắm chắc mình có bắn trúng đối phương không. Tuy rằng lúc trước đã bắn trúng bia khá ổn, nhưng bia ngắm cố định khác hẳn con người, hắn còn chưa tự đại tới mức coi hai thứ đó như nhau.

Trong khoảnh khắc, từng ý nghĩ hiện lên làm cho Lloyd lập tức quyết định. Hắn không phải loại người càng nguy cấp thì càng trấn định, mà là hắn đã dự đoán khung cảnh này từ trước đó rồi.

Phía bên kia, xe ngựa đã gần ngay trước mắt, người đánh xe tay kéo dây cương, chuyên chú nhìn về phía trước, căn bản không phát hiện có người đang ẩn nấp ở ven đường.

Cùng lúc đó, Lloyd vốn đã chuẩn bị trước dùng đầu ngón tay phải bóp cò súng.

Bàng! Bàng!

Tiếng động đột nhiên vang lên giữa cánh đồng.

Hắn bắn hai phát liên tục. Viên đạn vượt qua khoảng cách vài mét mà xuyên thẳng vào cổ người đánh xe. Từng dòng máu chảy ra, nhuộm đỏ da thịt và quần áo.

Người nọ không thể kêu lên, cổ họng chỉ phát ra tiếng 'khạc khạc'.

Bàng! Bàng!

Lloyd tiếp tục bóp cò, bình tĩnh như đang luyện tập hàng ngày.

Trán người đánh xe bỗng xuất hiện một lỗ thủng dữ tợn, dòng máu đỏ trào ra, khiến đôi mắt trở nên ảm đạm.

Con ngựa bị tiếng động làm cho kinh hãi, lập tức mất khống chế lao nhanh về phía trước, nhưng chạy còn chưa được vài mét, đột nhiên vó ngựa đạp vào khoảng không, cả con ngựa té ngã lăn trên mặt đất.

Thân xe phía sau cũng bị trượt xuống ruộng lúa, lại bị quán tính lật nghiêng, rầm, đập mạnh xuống đất.

Tập kích thuận lợi, Lloyd lạnh lùng cúi thấp người, vặn ổ xoay khiến vỏ đạn rỗng lả tả rơi xuống đất.

Hắn thừa dịp người trong xe ngựa còn chưa kịp phản ứng, một lần nữa lấp đầy ổ đạn.

Xe ngựa bị lật, chiếc đèn bão cũng bị rơi vỡ nát, cả cánh đồng chìm trong bóng tối, nghe loáng thoáng tiếng con ngựa kêu thê lương.

Đột nhiên, cửa xe bị người phá vỡ, một bóng đen chui ra từ bên trong.

"Mogan Karoly."

Lloyd nhận ra thân phận của đối phương.

Lão Mogan là Người Siêu Phàm, thể chất vô cùng mạnh, tai nạn xe ngựa cũng chỉ khiến lão bị trầy da một chút, tốc độ vẫn cực kỳ nhanh.

Lão mặc giáp da màu đen, cầm kiếm trên tay, cơ thể hơi ngả về phía trước, tốc độ giống như một con thú săn mồi, lao về phía Lloyd.

"Lão phát hiện ra mình!"

Lloyd không trốn nữa, hắn đứng dậy, rút kiếm phía sau lưng ra.

Súng lúc này là vô dụng, lão Mogan di chuyển quá nhanh, họng súng vừa hướng tới, lão liền có thể đoán được hướng đạn, sau đó né tránh. Lloyd không muốn tốn thời gian làm chuyện vô ích, hắn cầm kiếm bằng hai tay, cảnh tượng trong mắt bỗng chậm dần, thân hình của lão Mogan cũng trở nên trì trệ.

Năng lượng bị trừ 2 điểm.

Lloyd duy trì tư thế phòng thủ, ánh mắt một mực khóa chặt lưỡi kiếm của đối phương, cổ tay xoay tròn, cơ bắp kéo căng.

Đón đỡ, phản kích.

Keng!

"Cái gì?!" Lão Mogan nhịn không được hô một tiếng.

Tia lửa lóe lên, luồng gió phả vào mặt khiến lão cảm thấy đau rát.

Không tới hai giây sau khi lưỡi kiếm chạm nhau, mồ hôi lạnh đã thấm đẫm trán của Mogan, kiếm thuật đáng sợ của kẻ trước mắt tạo nên khí thế khủng bố, liên tục áp bách trái tim cùng thần kinh của lão.

Tuy sức mạnh không lớn nhưng ra chiêu cực kỳ hiểm ác. Đây là sự chênh lệch của kỹ xảo kiếm thuật!

"Thình thịch, thình thịch" tiếng tim đập như nổi trống bên tai, khí huyết quay cuồng trong lồng ngực, adrenaline không ngừng tiết ra.

Lão không dám làm liều, phản ứng cùng kiếm thuật của đối phương quá cao minh, bất đắc dĩ chỉ có thể phòng thủ.

Xoạt!

Bóng kiếm lóe lên, dựa vào bản năng chiến đấu, lão đã sớm lui lại một bước, vậy mà vẫn bị chém trúng, trên vai trái truyền đến cảm giác đau đớn, da tróc thịt bong, máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả quần áo. Mogan quay đầu nhìn lại, vết thương sâu đến tận xương, cả cánh tay trái cơ hồ đã mất đi tri giác.

"Hô, thiếu chút nữa bị mất mạng tại chỗ. . ."

Lạnh gáy, ở cổ họng như có thứ gì nghẹn lại. Lão từng là tín đồ của Thần Chết, nhưng chưa bao giờ cảm giác mình tới gần với Thần như vậy. Tất nhiên, lão không thành tín, cũng không hề thích cảm giác như vậy chút nào.

Mogan nhanh chóng lui về phía sau.

Tâm tình hỗn loạn, nhưng không có thời gian để lão suy nghĩ. Bởi vì phía bên kia, thế công của Lloyd vẫn không hề dừng lại.

Vụt!

Thân hình đối phương đột ngột biến mất trong không khí, một kiếm kế tiếp của Lloyd chém hụt vào khoảng không.

"Đáng tiếc. . ." Hắn lẩm bẩm.

Lloyd liếc nhìn bốn phía, không chút hoang mang.

Tại cánh đồng, trừ phi lão ta đứng bất động, nếu không thì đừng nghĩ có thể tiếp cận hắn.

Quả nhiên, Mogan cũng ý thức được điều này, sau khi ẩn thân, liền đứng ở nơi đó không dám đi lại, chịu đựng vết thương trên cánh tay trái, hô hấp cũng chậm dần, sợ bị phát hiện.

Lloyd không chém bừa một cách ngu ngốc.

Hắn chủ động lui về sau mấy bước, giữ khoảng cách để đề phòng lão Mogan có sử dụng ám khí, cũng chờ cho chất độc phát tác.

Đúng lúc này, có một bóng người chui ra từ trong xe ngựa, thừa dịp hắn không để ý, liều mạng bỏ trốn.

"Marcus?"

Đồng thời, còn có tiếng người truyền tới từ phía trang viên, tựa hồ đang vội vã chạy tới nơi này.

"Có người tới, cần phải kết thúc nhanh."

Lloyd không định để Marcus trốn thoát, hắn rút súng ngắn ra, nhắm chuẩn Marcus, bóp cò.

Bàng! Bàng!

Tiếng súng vang lên, Marcus kêu đau một tiếng, cũng không ngã xuống, lảo đảo tiếp tục chạy trốn, nhưng tốc độ chậm đi rất nhiều.

Lloyd không quan tâm tới Marcus nữa, bởi vì hắn cảm nhận được phía ruộng lúa có tiếng động lạ.

Hắn dám khẳng định lão Mogan sẽ không ngồi chờ chết, nhất định sẽ tìm cơ hội đánh lén hắn, cho nên cố tình bắn Marcus, cũng là để nhử Mogan để lộ ra vị trí của mình.

"Thấy ngươi rồi!"

Lloyd cầm kiếm, phát hiện bên tay phải cách 10 mét có mấy cây lúa đang rẽ sang hai bên, giống như có thứ gì đó tác động vào chúng.

Lloyd không nói một lời, ánh mắt đã khóa chặt khoảng không phía trước.

Lão Mogan cũng vọt tới trong khoảng 5 mét, tốc độ rất đáng sợ.

Một bóng người dần dần hiện ra, Lloyd thậm chí có thể nhìn thấy sát ý tràn ngập bên trong đôi mắt của đối phương.

Xoạt!

Hắn vung kiếm chém về phía trước.

Năng lượng bị trừ 3 điểm.

Vù. . . vù. . .

Luồng gió từ mũi kiếm bắn ra, rít gào ầm ầm tựa sấm dậy, ngang tàng xé nát mọi chướng ngại cản đường, thổi tung mấy cây lúa cùng bụi đất bay đầy trời.

"Người. . . Người Siêu Phàm trung đoạn?!" Lão Mogan kinh hãi, lại đột ngột ho khan, cả thân hình bị đình trệ.

“Khụ! Khụ! Khụ!”

Phộc!

Luồng gió quét tới, thân thể máu thịt lại giống như bọt biển, vừa chạm liền vỡ nát.

Ngực bụng của lão bị gió lớn nuốt mất, tàn thi rơi xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Không thể không nói, sức sống của Người Siêu Phàm thật đáng sợ.

Mặc dù đã bị chém làm đôi, nhưng hai mắt của Mogan vẫn bất lực nhìn về phía trước, rất nghi hoặc đứt quãng hỏi: "Tại sao. . . lại. . . muốn. . . giết ta?"

Lloyd nhìn chăm chú kẻ địch trước mắt, bình tĩnh trả lời: "Chẳng vì gì cả."

"Không. . ." Hai mắt lão trợn lên, khó có thể tin tưởng.

Lão cứ ngỡ vào khoảnh khắc cuối cùng, thời gian sẽ kéo dài đằng đẵng, có đủ thì giờ để hồi tưởng lại khung cảnh tươi đẹp của cuộc đời. Nhưng không, nỗi sợ khủng khiếp và ham muốn sống mãnh liệt dâng trào lên từ tận đáy lòng. Mà cái gọi là hồi ức còn chưa kịp bay thoáng qua, toàn thân lão đã chìm ngập cơn đau tột độ trước khi bị kéo vào bóng tối sâu thẳm.

"Đánh giết Người Siêu Phàm cấp 2, điểm Kinh Nghiệm cộng 220, điểm Tiềm Năng cộng 22."

Lloyd nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, có chút mệt mỏi, nhưng mà mọi việc còn chưa kết thúc.

Hắn âm thầm cộng 5 điểm Tiềm Năng vào năng lượng, lấy trạng thái hoàn hảo nhất nghênh đón kẻ địch tới từ trang viên.

Loạt xoạt. . . loạt xoạt. . .

"Động thủ!"

Có hai người đàn ông tay cầm đèn bão vội vàng chạy tới, bọn hắn vừa nhìn thấy Lloyd, liền không có nhiều lời, một người đàn ông cao lớn xông lên phía trước, người còn lại ở sau lưng thò tay vào trong áo, ý định rút súng bắn.

Năng lượng bị trừ 2 điểm.

Phộc!

Lloyd lướt sang phía bên phải người đàn ông cao to, xoay eo, cánh tay tựa như cối xay gió vung mạnh, trước vẻ mặt khó tin của đối phương, một kiếm xẹt ngang qua cổ.

Bịch!

Người đàn ông ngã xuống đất, yết hầu bị cắt đứt, lại thêm hô hấp dồn dập khiến máu tươi phun ra ngoài, rất nhanh liền tạo thành một vũng máu dưới đất, gã lấy hai tay muốn chặn lại vết thương, cả người nằm co rúm lại như con cá giãy giụa khi mắc cạn.

Giờ phút này, tuy đẳng cấp của Lloyd mới chỉ lv5.

Nhưng có bậc thầy kiếm thuật cùng Khí hỗ trợ, khiến chiến lực của hắn có thể coi là lv20. Đó là còn chưa tính tới chiến lực cộng thêm của hai thiên phú.

Sau đó, Lloyd tiến đến bên cạnh người đàn ông còn lại, tại trước ánh mắt hoảng sợ của đối phương, vung mạnh lưỡi kiếm thép.

Năng lượng bị trừ 1 điểm.

Phộc!

Máu tươi bắn tung tóe.

"Đánh giết Người Siêu Phàm cấp 1, điểm Kinh Nghiệm cộng 100, điểm Tiềm Năng cộng 10."

"Đánh giết nhân loại, điểm Kinh Nghiệm cộng 10, điểm Tiềm Năng cộng 2."

Cứ việc tố chất thân thể của Người Siêu Phàm rất mạnh, hơn xa người thường, nhưng cũng không thể nào chống lại uy lực của đạn.

Mà Lloyd còn chưa phải là Người Siêu Phàm chân chính, cho nên hắn nào dám để đối phương rút súng thành công.

"Tìm đường chết."

Lloyd hừ lạnh, rồi xoay người rời đi, hắn đuổi theo hướng Marcus vừa bỏ trốn.

Marcus bị trúng đạn, chạy không được bao xa.

Mấy phút sau, một thân hình xuất hiện phía trước mắt Lloyd.

Hắn tăng tốc đuổi theo, Marcus quay đầu nhìn thấy hắn, bị dọa mất hồn mất vía.

Gã hoảng hốt chạy bừa về hướng nam, tiếp đó lại chui vào rừng cây ở ven đường, chạy xuyên qua được năm phút, cuối cùng bị chặn lại phía trước một con sông, không còn đường đi.

Tay không tấc sắt, người cũng bị thương, thể lực cơ hồ hao hết.

Marcus tuyệt vọng quỳ xuống đất, giơ hai tay lên, hét lớn:

"Đừng giết tôi, tôi có giá trị, tôi biết bí mật của Mogan."

Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc