Truyền Kỳ Kỵ Sĩ Lloyd

Chương 11: Tra hỏi



Chương 11: Tra hỏi

Lloyd bước tới bờ sông, dừng lại tại vị trí cách Marcus khoảng ba mét.

Hắn không nói gì, chỉ nhìn một cách chăm chú, quan sát mỗi một chi tiết nhỏ xíu của đối phương.

Sau đó lại nghiêng đầu, đưa mắt nhìn về phía con sông.

Nước chảy rất xiết, chạy thẳng xa hút tầm mắt, là một dòng chảy không có chỗ nước cạn, không có đá cuội ở giữa lòng sông hay ván cầu bắc ngang qua. Loáng thoáng phía xa xa là bụi cỏ xanh rì nằm giữa những hàng cây và dòng nước.

Lloyd phát hiện nơi đó chính là chỗ bụi cỏ mà hắn trông thấy lúc mới xuyên qua, bây giờ lại quay trở lại, nhưng mà hoàn cảnh đã thay đổi hoàn toàn trái ngược, thật sự có chút tức cười.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía bóng người trước mặt.

Marcus đang quỳ ở đó, hai tay giơ cao qua đỉnh đầu, không dám cử động dù chỉ một chút.

Gã chứng kiến Lloyd đánh ngang tay với lão Mogan, lúc này lại có thể đuổi kịp gã, chắc chắn Mogan đã bị giết chết.

Chỉ có Người Siêu Phàm mới có thể giết chết Người Siêu Phàm, gã đoán vị này nhất định chính là cường giả bên trong đám Người Siêu Phàm!

Đêm nay trời nhiều mây, ánh sáng không đủ rõ, Marcus chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen ở trước mặt.

Đối phương đứng một chỗ không nói gì, lại mang đến áp lực cực kỳ đáng sợ. Cộng thêm vết thương ở phía sau lưng không ngừng rỉ máu, làm cho gã cảm giác thật khó thở, mồ hôi lạnh đã thấm đẫm trán, gió sông chỉ thổi ngang qua tai, lại khiến toàn thân không kìm được mà run rẩy.

"Bí mật là gì?" Lloyd tra hỏi, để lộ âm thanh của một người trẻ tuổi.

Marcus sững sờ một chút, gã cảm giác giọng nói này quen thuộc một cách khó hiểu, dường như nghĩ tới điều gì đó.

Hình ảnh vụt lóe, Marcus tỉnh táo, gã hiểu vì sao mình cảm thấy quen thuộc với giọng nói của đối phương.

Sau đó, theo bản năng kêu lên: “Lloyd?”

Gã tuyệt đối sẽ không nghe lầm, đây rõ ràng là giọng của Lloyd.

Học cùng nhau 3 năm tại học viện, quan hệ giữa hai người cũng không tệ, về sau lại chính tay giết chết hắn, gã không thể nào quên mất Lloyd.

Đáng tiếc đối phương lại không biết điều, gã có ý tốt giúp đỡ hắn vậy mà lại bị Lloyd phản bội. Thiếu chút nữa thì bị lộ, may mắn lão Mogan tính tình cẩn thận, nếu không thì hậu quả sẽ không thể lường được.

Trong bóng tối, Marcus càng nhìn càng quen mắt, gã tin tưởng suy đoán của bản thân là chính xác.

Marcus ngạc nhiên, lộ vẻ khó tin, hỏi: "Là Lloyd phải không?"

Bàng!

Trả lời cho câu hỏi của gã là tiếng súng đanh thép, tia lửa lóe lên ngay trước mắt, cảm giác bỏng rát kinh khủng dần truyền tới từ bàn tay phải, Marcus phát hiện viên đạn đã khoét một cái lỗ trên tay gã, máu tươi đang rỉ ra ngoài, làn da tại nơi vết thương bị sưng lên giống như một vết phồng rộp, nhưng dữ dội và đau đớn..

"A. . ."

Marcus kêu thảm thiết.

Gã dùng tay trái ấn lên tay phải, ý định cầm máu, nhưng lại không có nhiều tác dụng, thế là nhanh chóng dùng miệng cắn xé một lớp vải trên áo, quấn chặt vết thương, giúp giảm bớt một chút đau đớn.

Lloyd không tiếp tục nổ súng, nhưng vẫn không hề thả lỏng cảnh giác, luôn giữ vững trạng thái có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.

Hắn biết rõ đám người Marcus là mấy tên khốn đáng chết, vì vậy cũng không hề do dự ra tay. Coi như là để trả thù cho bản thân hắn cũng như những nạn nhân xấu số kia.

"Bây giờ có thể nói sao?" Lloyd từ tốn hỏi.

Khuôn mặt gã tái nhợt, Marcus nhìn về phía Lloyd, không còn dám nói lung tung. Trong lòng đã tuyệt vọng, biết rằng Lloyd sẽ không bỏ qua gã, thế nhưng lại không cam tâm cứ chết đi như vậy. Marcus cố gắng suy nghĩ, tìm kiếm biện pháp để có thể sống sót.

"Sự kiên nhẫn của tao là có hạn." Lloyd lên tiếng gián đoạn suy nghĩ của gã.

"Đừng, đừng nổ súng!"

Marcus vội vàng giơ hai tay lên, cầu xin tha thứ: "Tôi nói."

"Lão Mogan là thành viên của tổ chức khủng bố Joella. Bọn hắn vừa di chuyển tới thành Triel từ tháng sáu năm ngoái, khả năng đang thực hiện nhiệm vụ bí mật nào đó."

Lloyd cau mày, có chút ngoài ý muốn.

Hắn từng suy đoán phía sau lưng Mogan có chỗ dựa, nhưng không nghĩ tới lại là Joella.

Đây là tổ chức khủng bố nổi tiếng nhất vương quốc Serylda, thậm chí còn lan tới các quốc gia láng giềng, danh tiếng cực kỳ xấu, là thủ phạm của vô số đại án. Nghe nói mỗi thành viên của Joella đều là Người Siêu Phàm, bọn hắn tự xưng là 'hội những người dũng cảm và bác ái', với biểu tượng là thanh kiếm cùng con mắt ở phía chuôi, đề cao trí tuệ và sức mạnh của con người.

Quốc vương đã từng nhiều lần ban lệnh tiêu diệt tổ chức này, nhưng đều không thành công, bởi vì đại đa số các thành viên đều làm vô số nghề, ẩn nấp tại bên cạnh mọi người, rất khó bị phát hiện.

Nghe đồn rằng Joella có thờ phụng một vị Tà Thần, và tổ chức này thực ra cũng chỉ là 'vũ khí' của một tà giáo!

"Nhiệm vụ bí mật?" Lloyd gật đầu, chờ đợi đối phương giải thích rõ ràng.

"Tôi không biết."

Marcus lắc đầu, lại thấy hắn không nói gì, sợ hãi vội vàng giải thích:

"Đừng vội, tôi thực sự không biết rõ. Việc quan trọng như vậy, lão Mogan nào có thể để lộ bất cứ tin tức gì. Chỉ là, trong một lần làm việc cho lão, tôi mới suy đoán ra được."

"Lão hứa rằng sẽ giúp tôi thực hiện nghi thức tấn thăng siêu phàm, nhưng đổi lại, tôi cần phải thu thập tin tức của học viện cho lão."

"Khả năng vẫn còn mấy người khác nữa, nhưng chúng tôi đều không biết nhau."

"Khoảng ba tháng trước, lão Mogan từng bí mật thương lượng chuyện gì đó với một người đeo mặt nạ, tựa hồ địa vị rất cao. Lúc đó, tôi đứng đợi ở ngoài cửa, chỉ nghe được mấy câu có nhắc tới học viện Elverne."

Nghe tới đây, Lloyd không khỏi ngạc nhiên.

"Mục tiêu của Joella là học viện Elverne?!"

Thành Triel có rất nhiều học viện và trường học khác nhau, nhưng lại chỉ tồn tại hai Học Viện Siêu Phàm.

Cái đầu tiên là trường học của Lloyd và Marcus - học viện Claire, đây là học viện siêu phàm dưới danh nghĩa của hoàng gia, phân bố rất nhiều chi nhánh trên khắp Serylda với mục đích là để bồi dưỡng và thu nạp nhân tài. Ngoại trừ đào tạo Người Siêu Phàm, còn có mười mấy cái chương trình chuyên ngành. Bao quát ngữ pháp, nghệ thuật, ngôn ngữ, pháp luật, lịch sử, kiến trúc, gia công máy móc, . . . Định kỳ còn có bài kiểm tra để khảo sát năng lực của học viên.

Dù sao, 'sức mạnh càng lớn thì trách nhiệm càng cao', Người Siêu Phàm không có nghĩa là không cần học văn hóa, để một kẻ khờ sở hữu sức mạnh siêu phàm là vô cùng nguy hiểm đối với xã hội.

Mà phương thức tuyển sinh của học viện Claire cũng rất đặc biệt, chỉ cần cảm giác được nguyên tố thì đều có thể nhập học, cho nên hầu hết các học viên đều có thiên phú và gia cảnh không tương đồng, việc quý tộc học cùng với thường nhân là chuyện rất bình thường ở đây. Hàng năm, tỷ lệ có học viên trở thành Người Siêu Phàm của học viện lại rất thấp, chỉ bằng một phần mười tổng số học viên.

Nhưng do số lượng học viên rất đông đảo, thành ra số lượng Người Siêu Phàm của học viện lại là nhiều nhất, chiếm tổng số sáu mươi phần trăm trên toàn quốc.

Còn cái thứ hai, là học viện Elverne, hay còn được gọi là học viện nhà Binoche.

Bởi vì học viện Elverne được thành lập bởi công tước Louis Binoche, ngài cũng đồng thời là viện trưởng của học viện.

Nghe nói học viện Elverne chỉ tuyển các học viên có thiên phú thi pháp, và một khi nhập học thì chẳng những miễn toàn bộ học phí, còn có học bổng mỗi tháng cho học viên có thành tích xuất sắc, tương đương ba tháng tiền lương của một công nhân bình thường. Tuy điều kiện ưu đãi là vậy nhưng số lượng học viên của Elverne còn không bằng một nửa của học viện Claire, rất ít người có thể trúng tuyển thành công.

Lloyd cũng từng ao ước trở thành học viên của Elverne cho nên đã tìm hiểu qua về học viện này.

Các học viên sau khi tốt nghiệp đều có cơ hội gia nhập vào Thủ Thành Đội - lực lượng vũ trang tư nhân của công tước.

Nói cách khác, học viện Elverne kỳ thực chính là cái nôi nhân tài của Thủ Thành Đội.

Nếu như lời của Marcus là thật, vậy thì tổ chức Joella có mưu đồ với Thủ Thành Đội, thậm chí là nhằm vào bản thân công tước Louis Binoche!

Đây có lẽ sẽ là sự kiện chấn động toàn bộ vương quốc Serylda.

Bởi vì thân phận của công tước không hề tầm thường, chẳng những là hậu duệ của một trong mười hai vị anh hùng khai sinh lên vương quốc, mà còn là bác ruột của nữ hoàng hiện tại đang trị vì Serylda.

Chưa nói tới vương quốc, chỉ tính riêng thành Triel thì khó có thể tìm được nhân vật nào càng tôn quý hơn công tước Louis.

Nghĩ nghĩ, Lloyd khẽ lắc đầu, tầng thứ cao như vậy cách hắn quá xa, dù cho công tước bị ám sát đi chăng nữa thì cũng không tới phiên chính mình nhúng tay vào.

Thủ thành đội và tổ chức khủng bố, hai thế lực lớn tranh đấu, chỉ cần có chút liền lụy, đều vô cùng nguy hiểm.

Đây đúng là một bí mật lớn, nhưng mà không có quan hệ gì với mình.

Hắn không muốn biết quá nhiều về sự kiện này nữa, từ tốn nói:

"Có lời cuối nào muốn nói không?"

Marcus bị dọa cho run lẩy bẩy, sắc mặt biến đổi, lớn tiếng nói:

"Lloyd, đừng giết tôi! Van cầu cậu!"

"Chuyện đêm hôm đó, tất cả đều là do lão Mogan ép buộc, tôi vốn không muốn giết cậu đâu. . . Chỉ là, nếu tôi không ra tay, lão ta sẽ không để cho tôi yên ổn!"

"Lloyd, tôi có lỗi với cậu! Làm ơn tha cho tôi đi!"

"Chúng ta đã học chung với nhau suốt ba năm trời, cậu hiểu tôi cũng là bị bất đắc dĩ mà, mẹ tôi bệnh nặng nhiều năm, cha thì nợ tiền đánh bạc, cho nên tôi mới đi theo lão già đó làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng mọi chuyện đều không phải là điều tôi muốn. . ."

Nước mắt chảy thành dòng, Marcus mếu máo khàn giọng van xin, bộ dáng trông rất thê thảm, chỉ là, gã lại lén lút cầm một nắm cát ở trong tay, hai đầu gối bò lê trên mặt đất, ý định tiến gần về phía trước.

Lloyd mặc dù cũng không thấy rõ lắm, nhưng hắn vẫn đoán được đối phương định làm gì.

Thế là, hắn không do dự dí họng súng về phía đầu của Marcus.

Bàng! Bàng! Bàng!

Nhìn chăm chú vào kẻ địch, bắn liền 3 phát.

Âm thanh vang lên, tiếng gào thét cũng im bặt, toàn bộ bờ sông lại trở về yên tĩnh trong màn đêm.

Lloyd thấy phần đầu của đối phương phồng lên sau đó nổ tung như trái dưa hấu, hỗn hợp đỏ, trắng, đen văng đầy đất.

Hắn hạ súng xuống, há miệng thở dốc, trên mặt hiện ra nụ cười.

Đến lúc này mới được coi là báo thù thành công, Lloyd cảm giác gió nhẹ lướt qua khuôn mặt, hít sâu một hơi lại chậm rãi thở ra, có một loại cảm xúc khoan khoái không sao diễn tả được đang quanh quẩn trong lồng ngực.

Trước mặt hắn, thi thể không đầu của Marcus lay động, ngã xuống mặt đất.

Nhìn nhìn, Lloyd tự giễu cười nói:

"Chuyện trộm tiền, mình còn quên chưa tính sổ với hắn đâu."

Thế là hắn tiến lên lục soát một phen, sau khi tìm thấy túi tiền, liền quăng xác của Marcus xuống sông.

Ào. . . ào. . .

Nước chảy rất mạnh, chẳng mấy chốc liền cuốn trôi thi thể đi mất hút.

Trong quá trình này, hắn bất ngờ phát hiện bản thân vô cùng khỏe, trực tiếp nhấc một người bằng hai tay được luôn, hệt như lực sĩ chân chính vậy!

Phù. . . Khoảng cách trở thành Người Siêu Phàm lại gần thêm một bước! Ý nghĩ hiện ra trong đầu Lloyd.

. . . .

Lloyd không mất nhiều thời gian liền quay trở lại bên cạnh xe ngựa, hắn trông thấy thi thể của lão Mogan vẫn còn nằm ở dưới ruộng lúa.

Sau đó nhìn quét qua xung quanh, cảm thấy không có gì thay đổi so với lúc hắn vừa rời đi.

Hẳn là không có ai tới qua.

Lại thỉnh thoảng nghe thấy tiếng tru tréo, Lloyd quay đầu nhìn, hóa ra con ngựa kia vẫn chưa chết, chân của nó bị gãy làm đôi, khả năng không thể tiếp tục kéo xe nữa rồi. Xác người đánh xe còn nằm ở đằng kia đâu.

Hắn rút kiếm ra, dứt khoát đâm xuyên qua xương đầu con ngựa, kết thúc sự thống khổ của nó.

"Đánh giết con ngựa, điểm Kinh Nghiệm cộng 1."

"Xem ra, chém giết gia súc bình thường chỉ cho rất ít điểm kinh nghiệm, thậm chí còn không cho điểm tiềm năng."

Không để ý nhiều, Lloyd tiếp tục tiến tới lục soát xe ngựa, nhưng không tìm được thứ gì có giá trị.

Sau đó hắn lại tìm được túi tiền của lão Mogan, bèn nhét vào túi áo.

"Cả trang viên chỉ có bốn người?" Lloyd nghi hoặc, cảm thấy có gì đó quái lạ.

Hắn không chần chừ, liền đi bộ dọc theo đường nhỏ tiến về phía trang viên.

Lúc này, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể vang ra xa, Lloyd trốn ở bụi cỏ phía bên ngoài, kiên nhẫn chờ đợi mười mấy phút, cũng không thấy có gì bất thường, bèn cả gan đi về hướng cổng sắt.

Hắn cầm kiếm trên tay, lưng dựa sát tường, từng bước từng bước tới gần cánh cổng.

Trang viên cũng không lớn lắm, đứng từ ngoài nhìn vào liền có thể bao quát hết toàn bộ, đứng quan sát trong chốc lát, không thấy bóng dáng của ai mới thoáng yên tâm lại.

Hắn khẽ mở cổng, bước vào căn nhà trống vắng.

Cạch.

Cửa không khóa, Lloyd đẩy nhẹ một cái liền mở ra.

Đập vào mắt của hắn lúc này, không phải là một căn nhà giàu có với đầy đủ nội thất, mà giống như một gian nhà kho chất đầy tro bụi.

"Nơi này là nhà hoang?"

Lloyd càng thêm nghi hoặc.

Hắn quan sát xung quanh, thấy một số cửa sổ còn đang bị đóng kín bởi mấy tấm ván gỗ, thiếu ánh sáng khiến căn phòng trông khá u ám.

Lloyd tìm được một bấc đèn dầu rơi ở dưới mặt đất cùng với một bao diêm, suy đoán có lẽ là đồ của đám người lão Mogan mang theo.

Xì. . .

Bấc đèn lóe lên ánh lửa lờ mờ, tuy vẫn khá tối, nhưng đủ để nhìn rõ.

Đi lại quanh nhà một vòng, Lloyd có chút thất vọng, ngoại trừ một chút gia cụ bỏ đi thì không còn những thứ khác.

"Nếu không có gì bất thường, vậy tại sao đám người kia lại ở bên trong lâu như vậy?"

Hắn không tin nơi này thực sự không có thứ gì đáng giá, cho nên càng thêm tỉ mỉ tìm kiếm.

Sau một hồi, hắn phát hiện chút vết tích trong một gian phòng nhỏ ở góc tường.

Lượng bụi bám trong căn phòng này ít hơn hẳn so với những phòng khác, cộng thêm dấu chân của đám người kia đều vô tình kéo dài tới trước tủ quần áo, không khỏi quá đáng nghi.

Rầm rầm

Đẩy tủ quần áo sang một bên, để lộ ra mấy bậc thềm đá nối thẳng xuống dưới hầm ngầm.

Đưa bấc đèn rọi vào trong, cảm nhận được có gió thổi ngược lên bàn tay, ánh lửa cũng thỉnh thoảng lắc lư một chút, Lloyd nhìn xuống phía dưới, vậy mà lại không thể nhìn thấy điểm cuối.

"Bên dưới có giấu thứ gì?"

Lloyd nghi hoặc chốc lát, song lại quay người ý định bỏ trốn khỏi nơi này.

Hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm, cũng biết mấy kẻ tò mò thường chết rất thảm, cho nên không do dự liền muốn chạy đi trước khi bị cuốn vào mấy chuyện rắc rối.

Hả. . .

Ngay lúc này, Lloyd vô tình phát hiện tại trên bấc đèn có phản chiếu một cái bóng từ điểm mù ở phía sau đang nhích lại gần mình, dọa hắn kinh hãi một phen, sau đó liền không chút nghĩ ngợi, quay đầu vung kiếm chém qua.

Ai ngờ, người kia cũng không bó tay chịu trói, thấy bị hắn phát hiện, liền rút kiếm vọt tới trước mặt Lloyd, tốc độ nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Lloyd biến sắc, lộ vẻ nghiêm nghị, hắn không ngờ đối phương lại nhanh như vậy!

Tuy nhiên kiếm thuật bậc thầy cũng không phải là chuyện đùa, bằng trực giác kinh người, hắn vẫn bắt được quỹ tích lưỡi kiếm của đối phương.

Không chút do dự, chuyển đổi từ công thành thủ, đồng thời lùi về phía sau nửa bước để giữ vững khoảng cách, hai chân tạo thành thế tấn, bắp thịt toàn thân đều truyền về phía hai tay.

Keng!

Một tiếng vang giòn, dưới bóng đêm có tia lửa lóe lên sáng rực.

Lực lượng khổng lồ truyền tới từ thân kiếm khiến bàn tay của Lloyd cảm thấy đau nhức, nhưng vẫn còn trong giới hạn chịu đựng của hắn.

Bước chân lại khẽ động thêm lần nữa, Lloyd hơi nghiêng người điều chỉnh tư thế, cầm kiếm chém ngang người giống như nhìn trước tương lai, trùng hợp va chạm phải lưỡi kiếm, thành công ngăn cản thế công của kẻ địch.

'Coong' một tiếng vang dội, không ngừng lại dù chỉ một chút, Lloyd cấp tốc quay người nhìn về phía trước, vung kiếm đón đỡ, giữ vững trọng tâm bất biến.

Bên trong căn nhà hoang, tiếng lưỡi kiếm chạm nhau vang lên không dứt, cơ hồ nối thành một chuỗi tạp âm.

Keng! Keng!

Hai lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng của bấc đèn dầu, không ngừng lập lòe dưới màn đêm, trông thật đẹp mắt nhưng cũng tràn đầy nguy hiểm.

Sau một hồi đấu tranh, Lloyd cảm thấy áp lực chợt giảm, 'kẻ địch' bỗng nhiên lui lại phía sau, đình chỉ công kích.

"Sao lại không đánh nữa?" Hắn thở hổn hển hỏi.

Mặc dù trận so đấu này rất gian khổ, nhưng Lloyd cảm thấy mình còn chưa đạt đến cực hạn, nếu tiếp tục còn có khả năng tìm được cơ hội phản kích.

Trọng yếu hơn là, trong lúc vừa nãy hắn đã thấy rõ bộ dáng của đối phương, vậy mà lại chính là Marion, đồng thời cảm giác anh ta cũng không muốn hại mình, cho nên không hề sợ hãi.

Marion lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ khó tin.

"Vô nghĩa, nếu chỉ dùng kiếm thuật, tôi rất khó có thể đánh bại cậu."

Gã nhìn về phía Lloyd, giống như đang nhìn một con quái vật, sâu trong ánh mắt lại có thêm mấy phần tò mò, tán thưởng nói.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc