Truyền Kỳ Kỵ Sĩ Lloyd

Chương 2: Nguyên Nhân và Thành Triel



Chương 2: Nguyên Nhân và Thành Triel

Đi xuyên qua bụi cây cạnh bờ sông, một con đường đất đá hiện lên trước mắt.

Lloyd nhớ kỹ con đường này, đi về phía bên tay trái mấy cây số là có thể đến được thành Triel. Khoảng cách từ làng Valentinus đến Triel là khoảng 1 ngày đường trên xe ngựa. Lúc này mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, nơi này cách Triel không xa lắm, nếu đi bộ thì trước buổi có thể tới nơi.

Dọc theo hai bên đường, người và ngựa nối đuôi nhau nhộn nhịp, xung quanh là những chiếc xe ngựa chở đầy hàng hóa cùng rau củ từ các làng trấn lân cận, tất cả đều chuẩn bị được đem bán ở khu chợ thành Triel. Ai nấy đều vội vã với công việc của mình, mong hoàn thành chuyến hàng trước khi trời tối.

Từ trong bụi rậm chui ra, Lloyd yên tĩnh trà trộn vào dòng người đi đường.

. . . .

Đi được 1 dặm đường, Lloyd phát hiện thể lực của mình rất tốt, đi dưới trời nắng lâu như vậy mà không hề đổ mồ hôi. So với hắn ở kiếp trước thì mạnh hơn nhiều, xem ra 3 năm ở học viện không phải là uổng phí, cũng thể hiện rằng người bình thường muốn trở nên siêu phàm thì khó khăn tới bực nào.

Vừa đi, Lloyd vừa quan sát màn hình chỉ số, mặt lộ vẻ trầm tư.

Hắn đang suy nghĩ về nguyên nhân tử vong của mình.

Dù ký ức khá mơ hồ nhưng hắn vẫn rõ ràng thủ phạm gây nên cái chết Lloyd có tất thảy 2 người.

Một trong số đó là Marcus, là một người bạn hắn làm quen được ở học viện,

Một người khác là Mogan, là một Người Siêu Phàm hàng thật giá thật, cũng là kẻ tự tay giết chết Lloyd vào tối ngày hôm qua.

Lloyd không biết nhiều về Mogan, chỉ biết rằng chức nghiệp của hắn rất có thể là "Du Hiệp" hoặc "Tu Sĩ", bởi cả hai nghề nghiệp này tại giai đoạn ban đầu đều có chung đặc điểm tương tự là tốc độ di chuyển rất nhanh. Nếu như không trực tiếp đối đầu hoặc quan sát từ lâu, thì rất khó có thể phân biệt rõ ràng được siêu phàm nghề nghiệp của người khác.

Nửa tháng trước, sau khi xảy ra xích mích với cha, Lloyd muốn tìm công việc để mưu sinh. Nhưng mà ngoại trừ biết chữ và chút kiếm thuật cơ sở, thì hắn không còn đặc điểm nào. Lại không muốn đi làm những công việc mất thể diện như công nhân hoặc người đưa thư, cho nên bốn phía vấp phải trắc trở.

Về sau làm quen bạn mới là Marcus, bởi vì cảm thấy mối quan hệ giữa hai người rất tốt, Lloyd liền kể những khó khăn của mình cho Marcus.

Ngay ngày hôm sau, Marcus đã chủ động giới thiệu cho hắn công việc là làm trợ thủ cho võ quán của Mogan.

Võ quán của Mogan là một trong mấy võ quán dạy kiếm thuật nổi danh nhất trong thành Triel, vì vậy dù chỉ làm trợ thủ thì thù lao cũng vô cùng lớn, gấp mấy lần so với tiền lương của một công nhân bình thường, hơn nữa lại không mất thể diện, lúc đó Lloyd liền không chút do dự đáp ứng, trong lòng phi thường cảm kích Marcus.

Mãi cho đến hôm qua.

Trước khi tan học, Marcus đột nhiên tỏ vẻ thần bí nói cho Lloyd rằng có chuyện quan trọng muốn nói với hắn, hẹn buổi tối hôm đó gặp nhau tại một quán rượu ở gần cổng thành.

Lloyd cũng không suy nghĩ nhiều, hắn đúng giờ tới nơi, gặp mặt Marcus, sau đó lại cùng Marcus lẻn ra cửa sau, đi lên một chiếc xe ngựa xa lạ.

Hai bên cửa sổ đều bị bịt kín bởi một lớp vải đen, khiến người ngồi bên trong không thể nhìn thấy phía bên ngoài.

Marcus thuần thục từ hai bên ghế ngồi lấy ra một bộ giáp da, lại đưa cho Lloyd một thanh kiếm dài, hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị từ lâu.

Lúc đó Lloyd có chút nghi ngờ trong lòng, nhưng vì tin tưởng bạn nên cũng không có hỏi nhiều.

Xe ngựa đi rất lâu, Lloyd không biết đã đi bao lâu, cuối cùng dừng chân trong một con ngõ vắng vẻ.

Mogan cũng mặc một bộ giáp da màu đen, trên lưng đeo hai thanh vũ khí, một dài một ngắn, còn đeo một tấm khăn đen che hết nửa khuôn mặt, không nhúc nhích đứng ở trong góc tối. Nếu như không phải hắn chủ động đi ra, Lloyd đều không thể phát hiện sự tồn tại của hắn.

Tiếp đó Mogan bắt đầu phân công nhiệm vụ cho từng người.

Khi đó, Lloyd mới rốt cuộc hiểu rõ mình đang làm gì. Mogan muốn lẻn vào nhà giết người! Mục tiêu của bọn hắn là một gia đình trong con hẻm này!

Hắn không rõ vì cái gì Mogan lại muốn kéo hắn nhập bọn, lúc đó trong đầu chỉ có sợ hãi, mong muốn rời đi.

Nhưng mà Mogan không cho hắn cơ hội từ chối, lại để cho Marcus đứng ở cửa ngõ coi chừng, Lloyd rất muốn chạy trốn đi, thế nhưng hắn vô cùng rõ ràng, nếu như bây giờ nói muốn rời đi, thì nạn nhân đầu tiên trong vụ án mạng này có lẽ sẽ là hắn, thế là chỉ có thể nhắm mắt cùng Mogan leo tường lẻn vào trong nhà.

Sau đó, cuộc thảm sát để lại cho Lloyd rất nhiều áp lực tâm lý.

Mục tiêu của Mogan là một vị thợ rèn, xuất thân giàu có, nhưng không phải là Người Siêu Phàm. Thậm chí, hai tên hộ vệ trong nhà cũng không phải là Người Siêu Phàm, cho nên khi đối mặt với Người Siêu Phàm là Mogan thì không có một chút sức lực để phản kháng.

Chỉ ngắn ngủi vài phút, máu tươi đã chảy đầy sàn, trong đó bao quát vị thợ rèn xấu số kia, cùng với vợ của hắn và hai đứa bé; năm, sáu cái người hầu, hộ vệ, cơ hồ toàn bộ đều thê thảm chết đi.

Chỉ có một hộ vệ là do Mogan cố ý lưu lại, bẻ gãy hết tứ chi, sau đó yêu cầu Lloyd tự mình động thủ kết liễu.

Sau một phen giày vò cùng giãy giụa, vì mạng sống, cuối cùng Lloyd vẫn dùng một kiếm đâm xuyên qua trái tim, đưa tiễn người hộ vệ kia.

Kế tiếp, Mogan gọi Marcus tiến vào, hai kẻ xấu xa thay nhau vơ vét một vòng xung quanh nhà của thợ rèn, cướp được một lượng lớn tiền tài. Kinh nghiệm của bọn hắn rất phong phú, cho dù giấu giếm bí ẩn đến đâu cũng sẽ bị bọn hắn tìm ra, rõ ràng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.

Lloyd không giúp đỡ ăn cướp, hắn vẫn còn hãi hùng vì lần đầu tiên giết người.

Mogan mang theo túi vải căng phồng trở lại trên xe ngựa, lần này hắn muốn cùng hai người ngồi chung xe trở về.

Trên đường về, Lloyd không nói một lời. Marcus thì liên tục an ủi hắn, còn cam đoan sau khi phân chia lợi ích cũng sẽ chia cho hắn một phần, đầy đủ cho hắn nộp học phí, khả năng vẫn còn thừa, khi đó liền có thể thoải mái học tập tiếp, tranh thủ thời gian trở thành Người Siêu Phàm, không còn bị tiền bạc làm chậm trễ.

Lúc Marcus nói chuyện với hắn, Mogan một mực ở bên cạnh nhìn chằm chằm, khiến Lloyd áp lực rất lớn.

Hắn không lập tức đáp ứng, mà cả người ngơ ngơ ngác ngác về tới quán rượu kia, sau khi thay xong quần áo liền rời đi.

Trên đường về quán trọ, Lloyd cuối cùng cũng phản ứng lại.

Sự việc đêm qua kỳ thực chính là một cái bẫy, Marcus và Mogan muốn kéo mình xuống nước, trở thành một phần của bọn hắn. Nếu như lần này đáp ứng, chứng tỏ từ đây sa đọa, đi lên con đường tà đạo, tương lai sẽ không thể quay đầu.

Lloyd lập tức quyết định, hắn muốn tố cáo!

Mặc dù hắn bị ép giết chết một người hộ vệ, nhưng mà là do bất đắc dĩ, cho dù phải chịu thẩm phán, tội danh cũng sẽ nhẹ một chút, dù sao thì đầu thú cũng so với việc bị bắt sau đó bị chém đầu tốt hơn nhiều. Hơn nữa, tố cáo Mogan cùng đồng bọn cũng là một phần công lao, đầy đủ giúp hắn xóa đi tội giết người.

Thế là, Lloyd chuyển hướng thẳng đến giáo đường của "Chính Nghĩa Giáo Hội".

Nhưng mà chưa đi được bao xa, tại một cái góc rẽ, Lloyd bỗng trông thấy Mogan ở phía xa xa, hắn bị dọa đến mất hồn mất vía, đang định quay người chạy trốn liền bị người đánh ngất xỉu từ phía sau.

Sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang bị một cái túi vải trùm vào đầu, cái gì cũng không nhìn thấy, miệng cũng bị bịt lại, chỉ có thể nghe được tiếng chửi mắng điên cuồng của Marcus, sau vài giờ bị đánh đập, ký ức cuối cùng của Lloyd chính là hắn bị một vật sắc nhọn như lưỡi kiếm đâm xuyên ngực trái, vỡ nát trái tim mà chết.

Lần tỉnh lại tiếp theo, "thi thể" của Lloyd đã bị quăng ở bờ sông, linh hồn bên trong cũng bị thay thế thành Lâm.

Lloyd hồi tưởng lại hết thảy, không khỏi thở dài một tiếng.

Tiền thân còn quá trẻ, chỉ có mười sáu tuổi, chưa biết lòng người hiểm ác, thiếu thốn kinh nghiệm đối phó.

Tố cáo Mogan là đúng, nhưng mà hắn tỉnh ngộ quá muộn, đáng ra phải làm bộ bị tiền tài che mắt, đáp ứng trước lời mời của Marcus.

Tại vì hắn liên tục từ chối, không chịu nhập bọn, đã khiến Mogan và Marcus sinh lòng nghi ngờ, sau khi hắn rời đi quán rượu, chắc hẳn đã bị hai người yên lặng bám đuôi ở phía sau mà không hề hay biết.

Chờ Lloyd lộ ra ý định muốn đi tới "Chính Nghĩa Giáo Hội", Mogan lập tức phát giác được mục đích của hắn, hiển nhiên sẽ không cho hắn cơ hội.

Trên thực tế, dù cho Lloyd thành công tố giác tội ác của Mogan và Marcus, thì hắn cũng sẽ không có kết cục tốt. Bởi Người Siêu Phàm có địa vị siêu nhiên, nhưng lại dám tùy ý giết người ở trong thành như Mogan thì hầu như không có, khả năng rất lớn là có một thế lực cường đại ở phía sau chống lưng cho Mogan làm việc!

Nếu hắn may mắn thoát khỏi, không bị thẩm phán, thì cũng vào một ngày nào đó, đột nhiên "thư thái" rời đi thế giới này.

Chỉ do dự chốc lát, Lloyd lập tức hạ quyết tâm: "Có chút phiền phức. Tuy nhiên, Lloyd của trước kia đã chết, nhưng Lloyd của bây giờ vẫn còn muốn tiếp tục sống. . . Cho nên, lão Mogan và Marcus nhất định phải biến mất, triệt để biến mất!!”

Trước mắt, ưu thế lớn nhất của mình là lão Mogan và Marcus vẫn chưa biết rằng mình vẫn còn sống, địch ở ngoài sáng ta ở trong tối. Mặc dù Marcus biết địa chỉ nhà trọ, nhưng mà hắn tự mình giết người vứt xác, sau đó để tránh người khác hoài nghi thì tuyệt đối sẽ không chạy đến nhà trọ của ta để kiểm tra.

Giả thiết ta không xuyên qua, hoặc không nhập vào cơ thể của Lloyd, thì hẳn là sau khi có người phát hiện ra thi thể, báo cáo cho toà thị chính, tòa thị chính lại phái quan trị an tới điều tra, rồi bởi vì manh mối không đủ nên cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

“Nếu như ta là Marcus, chắc chắn sẽ không chủ động báo án, thời gian thi thể bị phát hiện càng lâu thì càng có lợi cho hắn.”

Lloyd phán đoán.

“Hiện tại là giữa tháng, tới cuối tháng chủ thuê nhà phát hiện khách trọ mất tích, nhất định sẽ báo cáo, sau đó cảnh vệ mới tới võ quán của lão Mogan để điều tra.”

"Khai giảng cũng bắt đầu vào tháng tới. Như vậy, trong nửa tháng này, bọn hắn sẽ không nghĩ rằng mình vẫn còn sống.”

“Nhưng mà ta cũng không thể tiếp tục ở lại nhà trọ, sợ rằng nếu tình cờ bị phát hiện ra ta vẫn còn sống ở chỗ này, sẽ rất nguy hiểm.”

"Cũng không thể nhờ vào các giáo viên, họ cũng không thể bảo vệ mình cả một đời, trừ khi ta không bao giờ bước chân ra khỏi học viện."

“Ta cần trốn ở trong tối, chờ đợi thời cơ thích hợp, khi bọn hắn lơ là cảnh giác . . . Nhất kích tất sát!!”

Xác định kế hoạch, Lloyd lập tức cảm thấy kiên định. Sợ hãi, bối rối và bất an đã bị dẹp vào một xó.

Đột nhiên, một tiếng quát lớn từ phía sau truyền đến, kéo theo là tiếng vó ngựa.

"Mau tránh ra!!"

Lloyd quay đầu nhìn lại, đó là một chiếc xe ngựa màu đen do hai con ngựa kéo, có treo rèm đỏ ở hai bên trông rất quý phái, ngồi ở phía đằng trước là một xa phu đang không ngừng xua đuổi xe ngựa và người đang chắn đường, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, tựa hồ đang vội vã muốn vào thành. Hai bên và phía sau xe có ba tên hộ vệ đang cưỡi ngựa đi theo sau, cả ba người đều mặc giáp nhẹ, eo đeo kiếm, bộ dáng thành thạo bảo trì khoảng cách với xe ngựa, tùy thời bảo hộ chủ nhân trên xe.

Trên đường bỗng chốc trở nên hỗn loạn, các nông phu vội vàng tấp xe ngựa vào bên lề, mọi người nhao nhao lui tránh ở hai phía.

Lloyd cũng nhanh chóng tránh sang một bên.

Rất nhanh, xe ngựa liền chạy qua trước mặt hắn, bụi bay tứ tung, chỉ để lại vết bánh xe và dấu vó ngựa trên mặt đất.

Nhìn đám người rời đi, Lloyd không khỏi thổn thức.

"Quả nhiên, thời nào cũng vậy. Đám người giàu đều rất kiêu căng."

. . .

Càng tới gần thành trì thì con đường càng ngày càng rộng, người đi đường cũng dần dần tăng nhiều, đồng ruộng hai ven đường trải dài như vô tận, không thể nhìn thấy điểm cuối, giữa ruộng lúa còn có mấy nông dân đang canh tác.

Nơi đây là khu vực ngoại thành của Triel, ngoại trừ đồng ruộng còn có tháp canh, vườn trồng trọt, nông trường, cùng với trang viên tư nhân của quý tộc.

Không lâu sau đó, một tòa thành thị khổng lồ xuất hiện tại trước mắt Lloyd.

Thứ đầu tiên hắn thấy là những bức tường,

Chúng bao quanh tòa thành và cao khoảng 7 đến 8 mét, trông rất vững chắc.

"Dừng lại."

Bất chợt, có hai người lính gác tiến tới chặn đường.

Lloyd lập tức hiểu rõ, quần áo trên người hắn còn chưa khô, lại bám đầy bụi đất, không nghi ngờ đã thu hút sự chú ý của binh sĩ gác cổng.

“Thưa ngài, tôi khởi hành từ sáng sớm, trời quá tối cho nên không nhìn rõ đường, lại bất cẩn rơi xuống sông .”

Lloyd chủ động giải thích, đồng thời móc một tấm thẻ màu trắng ở trong túi ra.

Đây là "thẻ căn cước" học viện, vô cùng cứng rắn, khó mà phá hư, phía bên trên có in ảnh chân dung của Lloyd, cùng với thông tin cá nhân. Phía đằng sau còn có mấy cái lỗ nhỏ, có thể dùng để phân biệt thật giả.

Thẻ căn cước của học viện là vật rất quý giá, người bình thường khó mà lấy được, nó có thể tượng trưng cho địa vị, tại bất cứ đâu đều có tác dụng, chỉ cần lấy ra tấm thẻ liền sẽ được cho qua.

Quả nhiên, binh sĩ vừa nhìn thấy tấm thẻ thì liền hạ cảnh giác, sau khi xác nhận ảnh chân dung phía bên trên đúng là Lloyd, liền lập tức nhường đường.

Lloyd cất kỹ tấm thẻ, cất bước tiến vào trong thành.

Ở phía đằng sau, binh sĩ cũng không kiểm tra toàn bộ xe ngựa hoặc tất cả mọi người đang ra vào thành, chỉ ngẫu nhiên ngăn lại mấy người rồi hỏi thăm vài câu liền cho đi.

oOo

Đường trong thành rất rộng rãi, ba chiếc xe ngựa có thể chạy song song, phía hai bên còn có một hàng đèn đường trải dài, cứ mấy chục mét lại có một cái.

Đường trong thành đều được lát đá, hai bên phòng ốc san sát nối tiếp nhau, thấp có hai đến ba tầng, cao thì đến năm sáu tầng, tất cả đều là tường trắng mái ngói đỏ, lối kiến trúc vô cùng thống nhất.

Đá trắng và đá cẩm thạch là những vật liệu được lựa chọn trong việc xây dựng các tòa nhà ở Triel, khiến cho khắp mọi nơi đều sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Số lượng lớn kiến trúc tạo thành một tòa thành thị mênh mông vô bờ, Càng đến gần trung tâm thì phòng ở lại càng cao. Dọc theo lan can và nóc những tòa nhà còn cắm những ngọn cờ màu đỏ bay phấp phới.

Thành Triel quả đúng là một trong số những thành trì lớn nhất Serylda, quả là một nơi nhộn nhịp.

Xung quanh cổng thành, giao thông ở đây chảy bất tận, và một khi tiến vào trong, hắn thấy ngay một hàng các nhà trọ và chuồng ngựa.

Người dân đang hòa lẫn cùng với các thương gia, có cả người mặc giáp đi ngang qua, toàn bộ nơi đây trông giống như một thế giới fantasy từ một cuốn truyện nào đó.

Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?