Truyền Kỳ Kỵ Sĩ Lloyd

Chương 3: Một Số Thường Thức và Gặp Gỡ



Chương 3: Một Số Thường Thức và Gặp Gỡ

Đi bộ trong thành thị, Lloyd tò mò quan sát bốn phía.

Hắn liên tưởng đến thành thị Châu Âu thời trung cổ.

Tuy nhiên cả hai lại có sự khác biệt rất lớn. Đầu tiên, nơi này vệ sinh rất tốt, ven đường đều có mương thoát nước, mặt đất thì được lát đá bằng phẳng, lúc trời đổ mưa tuyệt đối sẽ không có vũng bùn, không khí cũng trong lành. Nghe nói người dân Châu Âu thời trung cổ tuy có vẻ bề ngoài trông rất đẹp song vì có những thói quen "mất vệ sinh" khiến cho khắp mọi nơi đều bốc mùi khó chịu.

Thứ hai, kiến trúc của nơi này không giống kiến trúc Châu Âu thời trung cổ.

Nhưng Lloyd không hiểu nhiều về kiến trúc, cũng không biết khác biệt ở nơi nào.

Vẻn vẹn từ cảm quan cá nhân mà nói, kiến trúc của Triel, hay thẩm mĩ của Serylda đều ưa thích sử dụng những tảng đá lớn, phòng ở thì luôn luôn phải rộng rãi, tạo cảm giác trang nghiêm, thu hút ánh nhìn.

"Trông như chỗ này được xây có chủ đích." Lloyd thầm nghĩ.

Đi khắp thành Triel, ta có thể dễ dàng nhìn thấy những công trình kín cổng cao tường, những con phố nhỏ, những cánh cổng cao ngất và tường thành khổng lồ,… tạo nên một mê cung khổng lồ giữa lòng thành thị. Đến cả những căn nhà tầm thường nhất cũng được xây dựng như một pháo đài. Cả tòa thành là một hệ thống phòng thủ hoàn hảo khi mà binh lính và cư dân có thể chặn đánh kẻ địch ở từng ngã rẽ. Nếu có kẻ thù ở gần, những binh lính sẽ phòng thủ, trong khi đó các cư dân có thể bỏ trốn vào trung tâm thành thị, hoặc đi theo hướng ngược lại.

Truyền thuyết kể rằng 1500 năm trước, nơi này đã từng là một trong những tuyến phòng thủ cuối cùng trong cuộc chiến chống lại Tà Thần. Là một thành trì có lịch sử lâu dài.

Khoảng 400 năm trước, khi mới lập quốc, Serylda bị đe dọa từ mọi phía bởi nhiều kẻ thù khác nhau, và cư dân nơi đây đã phải không ngừng chiến đấu để bảo vệ lãnh thổ và mở rộng biên cương.

Trong nhiều thế kỉ, nhiều phần của tòa thành cổ và pháo đài đã được người dân xây dựng và cải tạo lại, nhiều con phố phủ lên nhau hết lớp này tới lớp khác, một số còn được xây trong lòng đất – tạo nên một cấu trúc đa tầng độc đáo.

Ùng ục! Ùng ục!

Bất chợt bị cơn đói đánh ngắt suy nghĩ, Lloyd lấy tay xoa bụng.

Mùi đồ ăn thơm phức bay ra từ những hàng quán xung quanh như đang mời gọi.

“Đáng chết, tiền của mình đều bị Marcus lấy đi rồi.”

Hắn sờ hai bên túi trống không, khó chịu nói.

Đối với hắn, lúc này bất cứ thứ gì cũng không thể tiến vào trong não, chuyện quan trọng nhất lúc này là phải ăn no!

Chỉ khi nào ăn no rồi mới có thể nghĩ cách! Mới làm việc được!

Nuốt nước miếng, Lloyd chỉ có thể lén lút trở về nhà trọ của mình.

Trong trí nhớ, trước đó hắn có giấu một khoản tiền phía bên dưới giường ngủ, tuy không nhiều nhưng đủ cho hắn sinh hoạt một đoạn thời gian.

Nhà trọ của hắn nằm ở số 23 khu Messer, cách cổng thành không xa lắm.

Cư dân sống ở quanh đây đều chỉ là người bình thường, nhưng tốt hơn khu dân nghèo một chút, giá phòng không đắt lắm, cho nên hắn mới có thể gánh nổi.

Sau mười mấy phút, Lloyd đã chạy tới phía sau nhà trọ, thấy ngõ hẻm không người, hắn mới trèo lên ban công tầng 2, từ cửa sổ lẻn vào trong phòng của mình.

Gian phòng không lớn lắm, nội thất cũng rất đơn giản, chỉ có một cái giường cùng một bộ bàn ghế, thêm một tủ quần áo nằm bên cạnh phòng vệ sinh.

Lloyd cởi bỏ quần áo ướt ném xuống đất, cầm lấy bánh mì trên bàn, trực tiếp nhét vào trong miệng.

Đồng thời hắn chạy tới chạy lui, bắc bếp đun một siêu nước nóng.

"Cái loại bánh mì này vừa lạnh vừa cứng, nếu mà ăn không thì nghẹn chắc luôn!"

Lloyd chưa bao giờ cảm thấy đói như thế này, hắn ăn nguyên hai ổ bánh mì. Vốn dĩ đây là bữa sáng trong 3 ngày tới của hắn, nhưng bây giờ lại ăn sạch sẽ, không chừa lại tí nào.

Bất quá, ít nhất cũng tiêu được cơn đói bụng, thể lực cũng khôi phục dần dần.

Màn hình chỉ số hiện lên trước mắt, quả nhiên, năng lượng hồi trở lại 4 điểm, trạng thái cũng thay đổi thành bình thường.

Cơn đói đã tiêu, lúc này Lloyd mới đi vào phòng vệ sinh, thoải mái tắm rửa một hồi mới nhẹ nhàng khoan khoái đi ra.

Đi đến trước tủ quần áo, hắn đang định với lấy tay nắm cửa, lại phát hiện có một tấm gương cao cỡ nửa người phía trên cánh tủ, có thể thấy rõ ràng bộ dáng của hắn.

Lloyd dừng động tác lại, nghiêm túc quan sát bản thân bên trong gương.

Chiều cao khoảng chừng 1m72, dáng người hơi gầy gò, lại cân xứng, cơ bắp cũng lộ ra tương đối rõ ràng.

Lloyd liếc mắt nhìn 6 múi bụng cùng với "tạo vật khủng bố" ở phía dưới, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

Nhìn một lúc, rồi nhớ tới nhát kiếm đoạt mạng của Marcus, hắn lại nghiêm túc xem xét ngực trái, cố gắng không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Sau khi kiểm tra mấy lần, hắn phát hiện làn da vẫn hoàn hảo, thậm chí không có lấy một vết xước.

Hắn giơ tay ấn lên ngực trái, cảm nhận trái tim đang đập rất mạnh, rất nhanh, hừng hực sức sống. Lại ngó nhìn toàn thân, vết thâm tím do bị đánh đập nay đã hoàn toàn biến mất.

"Là vì mình xuyên qua đúng lúc nên vết thương đều được phục hồi?"

Lloyd trầm ngâm một lát, sau đó thay một bộ quần áo vải màu nâu sẫm. Hắn cúi người xuống, từ dưới gầm giường lấy ra một túi vải.

Tiếp đó đổ tiền trong túi ra bàn.

Số tiền này không nhiều, chỉ có một sấp nhỏ tiền mặt màu xám trắng cùng với mười mấy đồng xu.

Hệ thống tiền tệ của Serylda khá phức tạp, vừa in ấn tiền giấy, đồng thời lại lưu thông tiền xu của tộc tiên.

Truyền thuyết kể rằng, từ xa xưa, tiên tộc cực kỳ cường đại, rừng rậm phủ kín hai phần ba đất liền, Tiên Vương dẫn dắt tộc nhân đánh bại rất nhiều chủng tộc, trong đó có nhân tộc. Sau lại thành lập tinh linh vương triều, tên gọi Ottey. Tiền xu của tiên tộc cũng từ đó lan truyền khắp thế giới, trở thành loại tiền tệ thông dụng nhất.

Tiền xu bao gồm 3 loại, tiền xu làm bằng đồng, tiền xu làm bằng bạc và tiền xu làm bằng vàng. Tiền xu có ba mệnh giá là một, năm và mười. Một tiền xu vàng đổi được 1000 tiền xu đồng hoặc 10 tiền xu bạc.

Tiền mặt thì có 2 loại, là "Ngân Bảng" và "Kim Bảng". Một Ngân Bảng tương đương với 100 tiền xu đồng, có cùng mệnh giá với tiền xu bạc.

Cao nhất trong hệ thống tiền tệ là Kim Bảng. Kim Bảng có ba mệnh giá là một, năm và mười. Một Kim Bảng tương đương với một tiền xu vàng.

Vì Kim Bảng nhẹ và có thể dễ dàng mang theo số lượng lớn cho nên rất được lòng người dân Serylda. Bất quá, tại các quốc gia xa xôi, không có quan hệ ngoại giao với Serylda hoặc tại một số địa vực thì tiền xu vẫn là tiền tệ được hoan nghênh nhất.

Trong sinh hoạt hàng ngày, mọi người phần lớn sử dụng tiền xu đồng, đôi khi mới dùng tới tiền xu bạc và Ngân Bảng, chỉ có thương nhân mới sử dụng Kim Bảng thường xuyên.

Lloyd giở tờ tiền ra, ngửi thấy mùi mực in đặc thù rất nhạt.

Đây là mùi của tiền.

Lloyd tràn đầy thích thú ngắm nhìn hoa văn trên những tờ tiền, cho dù đã xuyên qua thế giới khác nhưng khát vọng tiền bạc của hắn vẫn chưa bao giờ thay đổi, nên trong khoảnh khắc này Lloyd cảm thấy mình yêu những tờ tiền này sâu sắc.

Hãy nhìn đi, hoa văn của chúng mới đẹp đẽ làm sao, thậm chí vòng lúa mạch trên những đồng xu cũng tràn đầy tinh tế. Trên tiền mặt có in ấn hình ảnh một số hoàng đế trong các thời kỳ của Serylda, còn tiền xu thì càng đơn giản, đều là vương miện dây leo của Tiên Vương.

Nghe nói mọi loại tiền tệ trên thế giới đều có biện pháp để chống làm giả, cho dù có làm giả thành công thì giá thành cũng sẽ gấp mấy lần giá trị của đồng tiền đó.

Sau mấy chục giây thưởng thức, Lloyd thử đếm qua một lần, tất cả có 1 tờ mệnh giá 5 Ngân Bảng và 2 tờ 1 Ngân Bảng, cùng với 3 xu mệnh giá 1 tiền xu bạc và 5 xu mệnh giá 10 tiền xu đồng.

"Tổng cộng là 1 Kim Bảng và 50 tiền xu đồng."

Đây là số tiền tiết kiệm của hắn, tương đương với 2 tháng lương của một công nhân bình thường. Đủ cho hắn sinh hoạt tại Triel một khoảng thời gian.

Nhưng lại nghĩ tới học phí của học viện, 1 năm tốn khoảng chừng 10 Kim Bảng. Lloyd không khỏi đau đầu, lấy hai ngón tay nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương.

Đối với một gia đình bình thường thì 10 Kim Bảng là một số tiền lớn, cho dù ở trong thành Triel, thì cũng không có nhiều gia đình có thể chịu được học phí cao như vậy.

Cất kỹ tiền vào trong túi, Lloyd xử lý dấu vết của mình, sau đó bỏ quần áo ướt vào túi rác, lại mang thêm 2 bộ quần áo.

Hắn nhìn lại mình trong gương, sau đó lấy mũ áo sau lưng trùm lên đỉnh đầu, sau khi chắc chắn dung mạo đã bị che khuất, Lloyd mới thừa dịp không ai chú ý, lẻn ra ngoài từ ban công.

. . . .

An toàn rời khỏi nhà trọ, Lloyd tiếp tục đi bộ cách nhà trọ khoảng 300m, hắn mới tiện tay vứt túi rác vào thùng rác ở ven đường.

Lloyd tiếp tục đi về phía tây, hắn nhớ được ở đó có một nhà ga.

Một lúc sau,

Ô.....!

Tiếng còi hơi vang vọng từ xa, đầu tàu hơi nước như một con quái vật to lớn kéo theo hơn hai mươi khoang tàu, chậm rãi ngừng lại.

Lloyd từ xa ngước nhìn đoàn tàu hơi nước phía trên cao, hắn xách theo túi quần áo, đi lại trên đường phố.

Hắn biết trình độ công nghiệp của thế giới này không hề thấp, thậm chí nếu chỉ xét riêng về ứng dụng của các cỗ máy hơi nước trong đời sống, có thể hơn xa địa cầu hiện đại, nhưng mà sau khi tận mắt chứng kiến toa tàu khổng lồ hiện lên trước mắt, Lloyd mới cảm thấy rung động.

Tựa như phương hướng phát triển bị lệch ra, bao phủ cả thế giới không phải là các công nghệ kỹ thuật cao mà chính là các cỗ máy khổng lồ được cấu tạo từ các bánh răng được lắp ráp đầy tinh vi!

“Có thể chế tạo được tạo vật như thế này, tốc độ lại rất nhanh, cũng thật là thần kỳ.”

Không lâu lắm, một chiếc xe ngựa hai tầng do 4 con ngựa kéo dừng lại tại một bến đỗ.

Ngoại hình trông khá công kềnh, có hai tầng trên dưới, 24 cái cửa sổ đều không có kính, nếu ngồi đầy, có thể đủ chỗ cho 70 đến 80 người. Chính là "xe buýt" công cộng phiên bản dị thế giới.

Lloyd chen lên xe, từ trong túi móc ra 2 tiền xu đồng đưa cho người xoát vé.

Hắn không bắt chuyện với ai, trực tiếp đi về hướng một cái ghế trống.

Mà hắn cũng không cần nói địa điểm mình muốn đi, vì các trạm dừng xe đều đã được ghi sẵn ở các bến đỗ, ngay trên xe cũng có một tấm bản đồ chỉ hướng đi của xe ngựa, hắn chỉ cần xuống đúng bến đỗ là được.

Xe ngựa chạy thẳng về hướng đông, trạm cuối là khu Button, là khu vực nghèo khó nhất thành Triel, nơi bị các quý tộc miệt thị là khu dân nghèo.

Thành Triel có tổng cộng năm khu vực lớn, trong đó nằm ở trung tâm là khu nội thành Laurence, bốn khu vực còn lại phân theo thứ tự đông tây nam bắc là Button, Floriane, Messer và Riviera.

Khu nội thành đương nhiên chính là khu vực lớn nhất, tụ tập nhiều người giàu có nhất; và cũng là trung tâm quyền lực, chính trị của toàn thành Triel. Cư dân ở đây đa phần là con em quý tộc hoặc các phú hào hàng đầu. Học Viện Siêu Phàm của Lloyd cũng nằm ở khu vực này.

Bốn khu còn lại cũng được "phân chia" khá rõ ràng, dựa theo giai cấp trong xã hội, mỗi tầng lớp sẽ cư trú ở một khu vực nhất định; khu Botton là nơi hội tụ của người nghèo và dân chạy nạn; khu Floriane thì là khu vực của giai cấp tư sản như các chủ xưởng, chủ nhà máy và các thương nhân giàu có; khu Messer có lịch sử lâu dài, nhưng đa phần là người dân bình thường sinh sống; mà khu Riviera là nơi tụ tập của giai cấp tiểu tư sản như thợ rèn, thầy thuốc, . . .

Ban đầu, phần lớn cư dân của khu Button là các công nhân nghèo tới từ ngoại thành, họ vào thành để làm việc cho các nhà máy, nhưng do không có đủ tiền để thuê nhà, họ tập trung lại ở phía đông Triel - nơi chỉ còn là đống đổ nát sau chiến tranh, và xây lên những căn nhà tạm bợ, dần dần tạo thành "khu dân nghèo".

Thời gian trôi qua, từ nghèo đói sản sinh trộm cắp, nơi đây trở thành cái nôi của tội phạm.

Nghe nói, mỗi cuối tuần rác thải của toàn thành thị sẽ được tụ tập lại ở khu Button trước khi được vận chuyển ra ngoài thành, số lượng lớn rác thải ùn ứ và chất thành đống khiến cho bầu không khí ở nơi đây luôn thoang thoảng mùi hôi thối. Tòa thị chính đã nhiều lần ra quyết định xử lý các bãi rác ở Botton nhưng đều bị đám dân nghèo lẻn vào trộm cắp rác thải làm công tác xử lý bị đình trệ. Tình trạng trị an ở nơi đây cũng là kém nhất, là nơi tụ tập của những kẻ vô gia cư, các băng nhóm xã hội đen, tội phạm bị truy nã, dân thất nghiệp và hàng trăm ngàn người nghèo, có rất nhiều nhân vật nguy hiểm đang lẩn trốn ở đây, cơ hồ mỗi ngày đều xảy ra các vụ án mạng, và những vụ giao dịch phi pháp.

Chỉ cần có chút tài sản, bất cứ ai cũng không muốn sinh hoạt ở Button.

Đây chính là mục đích của Lloyd, hắn không muốn gặp gỡ các bạn bè trong học viện, vì lo sợ làm lộ thông tin khiến Marcus phát giác. Mà đa số học viên đều có gia cảnh tương đối khá giả, không có lý do phải mạo hiểm đi tới khu dân nghèo.

"Trước hết, trốn ở khu dân nghèo một thời gian, sau đó mới bắt đầu hành động."

Suy nghĩ trong chốc lát, Lloyd liếc qua hàng ghế phía đằng trước.

Ở bến đỗ vừa rồi, có 5 người trông giống học sinh vừa bước lên xe.

Bởi vì không phải giờ cao điểm, trên xe buýt còn trống khá nhiều chỗ ngồi, cách Lloyd khoảng chừng 4 ghế có ngồi 5 học sinh, 2 nam và 3 nữ.

Độ tuổi của cả 5 người đều khá tương đồng, áng chừng 13-14 tuổi, có 1 người trông có vẻ hơi lớn một chút, có lẽ là 15 tuổi. Trang phục của họ cũng cùng một kiểu dáng, giống như đồng phục của quý tộc trong tưởng tượng của Lloyd vậy. Nam mặc áo khoác đuôi tôm màu xanh lam, ở cổ áo có thắt một chiếc cà vạt đen, hai bên ống tay áo và khuy cúc đều được trang trí bằng viền vàng quý phái. Nữ thì mặc váy xếp ly ngắn màu nâu nhạt, áo khoác màu xanh lam được trang trí giống với phái nam, nhưng trên cổ có thắt nơ màu đen, và đeo tất chân dài.

Đặc biệt, cả nam và nữ đều đeo một cái huy hiệu hình tấm khiên bạc ở ngực trái. Phía dưới có ghi dòng chữ "Học Viện Claire".

Lloyd lập tức cảnh giác, trong lòng nghi hoặc không thôi.

Quái lạ, tại sao lại có học viên của học viện lên chuyến xe này? Rõ ràng không có trạm nào đi qua nội thành cả.

Bên trong túi sách của hắn còn đang gấp gọn một bộ đồng phục của học viện cùng với tấm huy hiệu hình tấm khiên bạc, rõ ràng chính là đồng phục của học viện Claire.

Tựa hồ cảm giác được có người đang nhìn mình, một cô bé quay đầu hướng về phía Lloyd khiến cả đám đều dừng lại nhìn hắn.

Lloyd giật giật khóe miệng, giả bộ ngượng ngùng cười cười đáp trả.

Nhưng có lẽ do Lloyd không mặc đồng phục của học viện, cho nên đám học sinh đều chỉ liếc hắn một cái, lạnh lùng nhìn qua liền quay đầu lại tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Tiệm bánh ngọt mới khai trương nằm ở số 153 khu Floriane, chúng ta có thể xuống ở trạm tiếp theo."

"Nghe nói nơi đó có bánh kem vị bơ, vị cherry và cả vị dâu tây nữa!"

"Đừng nói nữa, Leo. Cateline sắp rớt nước miếng ra ngoài rồi." Một nam sinh cười nói.

" Mồ, Jullien học trưởng, làm gì có!!" Hóa ra cô bé lúc vừa rồi nhìn hắn tên là Cateline.

"Ha ha..."

Mấy đứa trẻ ánh mắt sáng ngời, không hề hay biết rằng "kẻ lập dị" trong mắt chúng lại chính là một vị "đàn anh" trong học viện.

Nghe lén một hồi, thấy sự việc không liên quan đến mình, Lloyd mới thu hồi ánh mắt, tựa lưng trên ghế nhựa, quyết định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?