Truyền Kỳ Kỵ Sĩ Lloyd

Chương 6: Người Siêu Phàm thứ hai và Bận rộn



Chương 6: Người Siêu Phàm thứ hai và Bận rộn

Danh tính: Mogan Karoly

Tuổi tác: 77

Chức nghiệp: Du hiệp - Kẻ Ám Sát

Trạng thái: Bình thường

Đẳng cấp: 22

. . . .

Xác định lão Mogan là hệ Du Hiệp chi nhánh Kẻ Ám Sát.

Ngoài ra, lão ta cũng là Người Siêu Phàm cấp 2 hàng thật giá thật.

Lloyd không vội theo dõi, kiên nhẫn chờ đợi xe ngựa của lão Mogan đi xa mới thong thả ung dung leo lên một chiếc xe ngựa khác, nói với người đánh xe:

"Bám theo chiếc xe ngựa kia cho tôi."

"Được." Người đánh xe không hỏi gì cả.

Trong khoang xe, Lloyd nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn không lo lắng một chút nào. Bởi vì bây giờ là giờ cao điểm, có rất nhiều xe ngựa chạy trên tuyến đường chính, chiếc xe chở lão Mogan cũng không ngoại lệ, tốc độ di chuyển bị chậm lại rất nhiều, có thể dễ dàng bám đuôi.

Cả đường đi, mất hơn nửa giờ.

Khi sắc trời dần tối, đèn đường ở hai bên cũng sáng lên, cuối cùng đến được một ngôi nhà lớn nằm ở khu Floriane. Lúc vừa mới vòng qua, hắn phát hiện thấy đằng sau chỗ này có vườn hoa và bãi cỏ, khác với những căn nhà ở bình thường.

Nhìn xe ngựa từ bên trong đi ra, thấy trong buồng cũng không có người ngồi, vậy nơi này hẳn là nhà ở của lão.

Trả 3 tiền xu đồng tiền xe, Lloyd đứng quan sát hoàn cảnh bốn phía.

Nhà của lão Mogan nằm ở rìa khu Floriane, gần sát khu nội thành Laurence. Từ đây có thể nhìn thấy loáng thoáng bóng dáng của ngọn tháp vĩ đại cao chót vót giữa lòng thành phố.

Đây là tòa tháp của công tước Louis Binoche. Nó là một bộ phận của tòa lâu đài Binoche, là công trình cao nhất thành Triel.

Phía trên đỉnh tòa tháp có phát xạ những tia sáng màu trắng bạc, nó như ngọn hải đăng được xây dựng để thắp sáng bầu trời của khu nội thành Laurence. Nghe nói đó là một pháp trận cổ xưa, chỉ cần có Người Siêu Phàm sử dụng sức mạnh nguyên tố ở trong phạm vi của nó, đều sẽ bị phát hiện.

Nói cách khác, chỉ cần nhìn thấy tòa tháp Binoche thì cũng đã nằm trong phạm vi của pháp trận.

Không còn cách nào, Lloyd chỉ có thể rời đi.

. . . .

Về tới nơi, trăng cũng đã treo cao trên đỉnh đầu.

Quán rượu "Bánh răng và dây cót",

Lloyd gọi một phần cơm thịt hầm cùng với bia, hắn phát hiện đã tối muộn vậy mà vẫn còn mấy người đang đánh bài, hơn nữa trông có vẻ bọn hắn còn muốn quyết chiến đến khi trời sáng.

Ăn thử một miếng, Lloyd cảm giác hương vị cũng không tệ lắm, hắn một bên hưởng thụ bữa tối, một bên quan sát mấy vị khách đang đánh bài.

“Đánh bài thật sự vui tới vậy sao?”

Lloyd không hiểu rõ lắm, nghĩ thầm chờ sau này rảnh rỗi, chính mình cũng chơi thử xem sao.

Ăn được một nửa, thì bất chợt có một người mở cửa bước vào, trông thấy người nọ nữ chủ quán đang đứng lau cốc cũng ngẩn ra, nói: “Marion?!”

“Lâu rồi không gặp, Astrid.”

Marion có chất giọng trầm và vang, anh ta chỉ nhẹ gật đầu, khuôn mặt không biểu tình, có vẻ hơi lạnh nhạt, âm trầm.

Đó là một người đàn ông với thân hình vạm vỡ, trông rất khỏe mạnh, cao khoảng một mét tám. Có mái tóc đen dài được cột lại phía sau lưng, tướng mạo nghiêm túc nhưng cũng cực kỳ anh tuấn.

Hắn mặc một bộ giáp da cũ, có đeo một đai lưng có gắn mấy chai lọ trông rất kỳ quái, phía trước ngực còn có ba vết rách tựa như bị móng vuốt của một con quái thú nào đó cào trúng. Sau lưng thì đặt song song hai thanh kiếm và hai cái chuôi đều nghiêng về phía bên vai phải.

Ánh mắt của Marion rất sắc bén, hắn liếc một vòng xung quanh, bất cứ ai đều không dám đối mặt với hắn, cả quán rượu cúi đầu tránh né.

Lloyd cũng vậy, hắn nhanh chóng cúi đầu, giả vờ đang ăn cơm.

Toàn bộ sảnh bỗng tĩnh lặng lại trong vài giây rồi mới khôi phục bình thường.

Astrid có chút vui vẻ, song lại nghi hoặc nói: “Marion, lần cuối chúng ta gặp nhau là ba năm trước, những năm này anh chạy tới nơi nào, tại sao không hề liên lạc với tôi?”

Marion trầm mặc lắc đầu, tựa hồ không muốn nhắc tới những gì mình đã trải qua.

Hắn đi đến trước quầy, cởi bỏ song kiếm đặt ở trên bàn, dáng vẻ mệt mỏi ngồi xuống, sau đó cầm chén rượu mà Astrid vừa đưa lên, uống một hơi cạn sạch.

Lloyd ngồi ở trong góc, bị tiếng ồn bao phủ khiến hắn không nghe rõ hai người đang nói gì.

Hắn giả vờ lơ đãng đảo mắt về phía Marion, âm thầm sử dụng Số Liệu Hóa.

Năng lượng bị trừ đi 1 điểm, màn hình chỉ số vừa hiện lên, thì đồng tử của Lloyd cũng co rụt lại.

. . . .

Danh tính: Marion Reule

Tuổi tác: 86

Chức nghiệp: Du hiệp - Thợ Săn Quỷ

Trạng thái: Mệt mỏi

Đẳng cấp: 78

. . . .

Quái vật!

Hắn thầm quát to một tiếng trong lòng, mau chóng rời mắt, vùi đầu cố gắng ăn hết chỗ cơm còn thừa.

Gã này lại là Người Siêu Phàm cao đoạn?!

Phải biết rằng Người Siêu Phàm vốn đã rất ít ỏi, trong số đó thì các cường giả lại càng ít hơn.

Người Siêu Phàm cao đoạn cũng được tính là cường giả hàng đầu, bọn hắn nắm giữ tuổi thọ vượt xa thường nhân, có thể sống tới 250 tuổi, trước tuổi 200 sẽ không có dấu hiệu bị già yếu, lại nắm giữ sức mạnh cường đại khó có thể tưởng tượng.

Lloyd chỉ từng gặp qua một vị cường giả cao đoạn trước đây, đó chính là hiệu trưởng của học viện. Vị đó tuy râu tóc đã bạc trắng nhưng khí thế lại rất mạnh, không thua kém Marion một chút nào. Lloyd hoài nghi hiệu trưởng không chỉ là Người Siêu Phàm cấp 7.

Hắn không dám nhìn loạn nữa, chỉ sợ làm cho vị cường giả này khó chịu.

Lloyd xử lý xong cơm tối, sau đó bước nhanh về phòng.

Chỉ là, hắn lại không biết rằng, vị cường giả lạnh lùng đó có liếc mắt nhìn qua bóng lưng của hắn một hồi: “Người trẻ tuổi này có lai lịch gì, cô quen cậu ta?”

“Không tính là quen thuộc, cậu nhóc mới thuê phòng từ hôm qua, có lẽ là do xích mích với gia đình.” Astrid lơ đãng, lại nhịn không được hỏi: “Anh hỏi làm gì?”

“Chỉ là cậu ta có liếc mắt nhìn chúng ta mấy lần.”

Astrid không để ý, “Anh quá nhạy cảm rồi. Đó chỉ là một đứa bé.”

“Không. Đó là một cậu trai thú vị.” Marion thu hồi ánh mắt, lại lóe lên vẻ suy tư.

“Đừng suy nghĩ nhiều.” Astrid xếp cốc vào trong giá, lại lôi một sấp bài từ trong túi ra, nhìn về phía Marion, mỉm cười hỏi: “ Chúng ta làm mấy ván? Ba năm không gặp, để tôi xem kỹ thuật của anh có giảm đi chút nào hay không.”

Marion sắc mặt biến đổi, ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nói: “Cho dù tôi ngủ suốt mấy năm trời, thì cô cũng không có cửa thắng đâu.”

Nói xong, liền thò tay vào trong giáp da, lấy ra một sấp bài rất dày. Ít nhất cũng có một trăm lá.

. . . .

Sáng hôm sau, Lloyd bước xuống lầu, lại nhìn thấy Astrid và Marion đang ngồi đánh bài.

Vị trí ngồi cũng không thay đổi, hiển nhiên là đánh từ tối qua đến bây giờ.

"Quả nhiên là cường giả. Thức một đêm mà tinh lực vẫn dồi dào như vậy." Lloyd cảm khái.

Hắn cũng không quấy rầy hai người, đi lách qua bên cạnh, ăn sáng xong liền bước ra khỏi cửa.

Buổi chiều, Lloyd lại ngồi theo dõi ở quán cà phê, sau đó lén lút bám đuôi Marcus, cuối cùng tìm được địa chỉ nhà của hắn.

Marcus thuê một căn trọ ở khu dân cư gần võ quán, nhưng số lượng người qua lại rất nhiều, Lloyd không tìm được cơ hội động thủ. Hơn nữa, chỉ giết Marcus cũng vô dụng, sẽ chỉ làm kinh động đến lão Mogan, khiến lão thêm phần cảnh giác.

Lloyd cũng không gấp, hắn vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ. Vả lại thời gian cũng còn nhiều.

Hắn không tin hai kẻ này sẽ "rửa tay gác kiếm", gia đình thợ rèn đêm hôm đó chắc chắn không phải là nạn nhân duy nhất và có lẽ cũng sẽ không phải là nạn nhân cuối cùng.

. . . .

Quán rượu "Bánh răng và dây cót",

Lloyd đứng dưới lầu một, gõ nhẹ cửa rồi chờ đợi.

Sau bảy tám giây, tấm gỗ nhỏ trên cửa đột nhiên bị kéo ra, để lộ một đôi mắt màu nâu.

Quan sát thấy người gõ là Lloyd thì cửa mới được mở ra.

Chờ hắn tiến vào trong kho rượu, Bodin đóng cửa, đè thấp giọng nói: "Tôi tìm được độc dược mà cậu muốn. Nó tới từ tay của một gã rất đáng sợ. Chỉ cần bôi một chút lên thân kiếm, nó có thể hạ gục cả một con voi. Nhưng tôi phải cảnh cáo cậu trước, không nên chọc giận đội cảnh vệ, bằng không rất có thể cậu sẽ không thấy được mặt trời ngày mai đâu."

"Tôi cần trả thù lao cho ông chứ?" Lloyd hỏi một cách thành khẩn.

Bodin hài lòng gật đầu: "Tất cả là 2 Ngân Bảng."

Với số tiền này có thể mua được thêm một khẩu súng ngắn nữa. . . Quả nhiên, dược phẩm đều rất quý giá, cho dù là độc dược đi chăng nữa. . . Lloyd lầm bầm một câu, đưa cho Bodin hai viên mệnh giá 1 tiền xu bạc.

Ông ta khập khiễng đi về phía kho chứa đồ, từ chỗ đó lấy ra một bình thủy tinh nhỏ.

Bên trong có chứa một chất lỏng màu xanh lục, nhìn liền biết đó là chất độc.

Cái bình này trông rất quen. . . Nó khá giống với mấy cái bình của Marion. . . Lloyd hơi nghi hoặc, nghĩ thầm trong lòng, nhưng cũng không có nói lung tung.

Mấy cái bình thủy tinh dạng này được bày bán rất nhiều ở ngoài chợ, bất cứ ai đều có thể mua được. Có lẽ là vì giá rẻ cho nên rất nhiều người đều sử dụng loại bình này?

Nhận lấy độc dược, cất kỹ vào trong túi áo, Lloyd quay người đi về phòng.

Khi đi qua lầu hai, hắn cũng không trông thấy Astrid và Marion, có lẽ hai người đã quyết đấu xong, rồi ai nấy về phòng nghỉ ngơi.

. . . .

Sáng hôm sau, khu nội thành Laurence.

Lloyd dừng lại trước một tòa kiến trúc to lớn. Đây là "Câu lạc bộ bắn súng Fanchon". Nơi này vốn là sân luyện bắn của Sở cảnh vệ, nhưng cũng có mở một phần bãi bắn cho người dân để kiếm thêm kinh phí hoạt động.

Sau khi đăng ký thông tin, hắn được người phục vụ dẫn xuống dưới lòng đất, đi vào một bãi bắn được đóng kín.

“Bia mười mét.” Lloyd nói một câu đơn giản với người phục vụ, sau đó cầm khẩu súng lục ở trên bàn lên.

Một lượt bắn tốn 50 tiền xu đồng, rất đắt đỏ, nhưng do nguy cơ vẫn còn trước mắt, hắn mới vội vàng chạy tới đây luyện tập bắn súng.

Lloyd cầm súng bằng hai tay, giơ thẳng lên nhắm tới bia ngắm cách đó mười mét.

Nhưng hắn không vội bắn, mà còn nghiêm túc nhớ lại kinh nghiệm hồi đi nhập ngũ ở kiếp trước.

Sột soạt!

Cả gian phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng quần áo đang ma sát, Lloyd tập ngắm bắn, tập tư thế cầm súng, nghiêm túc đánh giá từng cử động của mình.

Sau nhiều lần tập, hắn lùi về phía sau, nghỉ ngơi một lát.

Hồi tưởng lại tư thế vừa rồi, Lloyd cầm súng trên tay, đứng theo tư thế tiêu chuẩn, bóp cò.

Bàng!

Tay hắn rung lên, thân thể hơi ngửa ra sau, viên đạn bay lệch khỏi bia ngắm.

Bàng! Bàng! Bàng!

Hắn rút kinh nghiệm, lại bắn liên tục thêm mấy phát để điều chỉnh hướng đạn, mãi cho tới khi bắn hết cả sáu viên.

Cuối cùng cũng trúng bia. . . Lloyd lại lui ra sau, ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển hai cái.

Cạch! Hắn mở ổ xoay ra, đổ cho sáu vỏ đạn rơi xuống đất, sau đó lại nhét từng viên đạn đồng thau khác vào trong ổ đạn.

Thả lỏng cánh tay, Lloyd lại đứng lên, hắn tiếp tục luyện tập.

Bàng! Bàng! Bàng!

Tiếng súng vang vọng, bia ngắm rung rung. Lloyd luyện tập rồi nghỉ ngơi, cứ thế luân phiên. Sau một lúc, hắn bắn hết ba mươi viên đạn trong hộp, độ chính xác cũng tăng lên, cứ ba lần bắn thì lại có một lần trúng bia ngắm.

Thể chất của hắn khá tốt nhưng liên tục bắn ba mươi phát cũng khiến cánh tay hơi tê dại, Lloyd trả lại súng lên trên bàn, hắn phủi bụi bặm và khói thuốc trên người, sau đó thoải mái đi ra khỏi bãi bắn chuyên dụng, trở lại đường phố.

Nơi này cách học viện Claire cũng không xa lắm, là một khu dân cư giàu có. Đường phố rộng rãi nhưng cũng khá vắng vẻ.

Ở giữa trung tâm khu dân cư, còn có một đài phun nước. Phía bên trên có điêu khắc một bức tượng làm bằng đá cẩm thạch trắng, miêu tả một nữ sĩ khoác lụa trắng, eo đeo kiếm, tay phải cầm một cuốn sách, tay trái giữ một cán cân. Đó chính là Nữ Thần Chính Nghĩa, một trong ba tín ngưỡng của toàn dân Serylda.

Ở lục địa Bắc, một năm cũng chia làm mười hai tháng, mỗi năm có 365 ngày, hoặc 366 ngày. Một tuần có bảy ngày, ngày cuối cùng trong tuần thì gọi là "chủ nhật".

Trong kiếp trước thì đây chính là thành quả của thiên văn học, nhưng tại nơi đây việc phân chia thời gian lại bắt nguồn từ tôn giáo. Bởi vì theo như truyền thuyết có tồn tại bảy vị thần linh chính thống: Nữ Thần Chính Nghĩa, Đại Địa Mẫu Thần, Thần Trí Tuệ, Hải Thần, Thần Ánh Sáng, Thần Chết và Thần Rèn Đúc.

Ba đại tín ngưỡng của toàn dân Serylda là ba vị thần của nhân tộc: Nữ Thần Chính Nghĩa, Thần Trí Tuệ và Thần Chết.

Đại Địa Mẫu Thần và Thần Ánh Sáng là thần của tiên tộc. Hải Thần là thần của các hải yêu và Thần Rèn Đúc là thần của tộc người lùn.

Tôn giáo len lỏi vào trong cuộc sống của mỗi người. Gia đình Silas cũng vậy, từ mấy đời nay đều tín ngưỡng Nữ Thần Chính Nghĩa.

Lloyd đi dọc trên vỉa hè, suy nghĩ bắt đầu bay xa, hắn nhớ lại lịch sử của thế giới này.

Trong một cuốn chính sử do vương quốc ban hành vậy mà lại xuất hiện các loại quỷ quái, các chủng tộc trong truyền thuyết; chúng nó được người biên soạn miêu tả vô cùng chân thật, làm cho Lloyd cảm thấy rất kỳ lạ.

Hắn không hoài nghi sự tồn tại của quỷ quái hay sức mạnh siêu phàm, chỉ là không thể hiểu nổi, tại sao lĩnh vực siêu phàm lại bị các vương quốc che dấu đối với người bình thường.

Thế giới này có rất nhiều thần thoại, truyền thuyết, được in trong sách vở, hay các tác phẩm văn học, hoặc được truyền miệng qua nhiều người. Đại đa số đều được miêu tả vô cùng chi tiết, chân thật tới quá mức. Lloyd nhớ rõ nhất là một sự kiện lớn trong truyền thuyết, không biết là chiến tranh vẫn là tận thế giáng lâm, nó có liên quan tới quỷ quái, tiên tộc và các thần linh. . . Các đại danh từ phức tạp đều được liên hệ với nhau, kéo cả thế giới cuốn vào một tràng tai nạn.

Mà sau khi biến cố kết thúc đã mấy trăm năm, vương quốc Serylda mới được thành lập từ đống phế tích. Đáng ra, một sự kiện lớn như vậy phải có tư liệu thật tường tận lưu truyền tới nay, nhưng không, tựa hồ chân tướng đều bị các thế lực nào đó phối hợp ăn ý, chung nhau giấu giếm.

Lợi dụng quyền lực và các sức mạnh siêu nhiên, thành công tạo nên một xã hội hài hòa và văn minh.

Tấm màn lịch sử tràn đầy các lỗ hổng, chất chứa các bí ẩn không lời giải đáp.

Chỉ trực chờ các nhà thám hiểm, lịch sử học chuyên gia tới vén mở.

Lloyd mải mê nghĩ ngợi, hồn nhiên không biết bản thân đã tiến vào học khu của học viện, tiếng người ở xung quanh dần nhiều lên, huyên náo, từng thân ảnh tới lui vội vã. Cách khai giảng chỉ còn một tuần, khắp nơi xung quanh đều là các học viên đang vận chuyển hành lí, bao lớn bao nhỏ trông rất bận rộn. Nhân dịp kỳ nghỉ, đại bộ phận mọi người đều lựa chọn trở về nhà, chỉ có số ít người mới ở lại học viện.

Học viện Claire, đây chính là một loạt các kiến trúc tao nhã hào phóng kiểu Châu Âu, phía hai bên cổng chính có dừng đủ loại xe ngựa lớn nhỏ.

Lúc này, Lloyd chợt cảm thấy đau sót, cái trán đụng phải ai đó, thân hình cũng thiếu chút nữa thì ngã xuống, lại thấy người đối diện sắp nhào xuống mặt đất, hắn vô ý thức đưa tay đỡ lấy eo của người nọ.

"A . . ."

Tiếng hét sợ hãi truyền tới, Lloyd cũng đồng thời cảm nhận được xúc cảm mềm mại từ lòng bàn tay.

"Là một nữ sinh!"

Lloyd lập tức phán đoán.


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?