Truyền Kỳ Kỵ Sĩ Lloyd

Chương 7: Celine xui xẻo và Phát hiện bất ngờ



Chương 7: Celine xui xẻo và Phát hiện bất ngờ

Lloyd mười sáu tuổi, chiều cao đạt tới một mét bảy mươi hai, vậy mà cô gái trước mắt lại không hề thấp hơn hắn tẹo nào, khả năng còn nhỏ tuổi hơn hắn, cô có khuôn mặt rất đẹp nhưng phong cách thời trang lại khá lập dị.

Quần dài ống rộng, áo khoác lông cũng thùng thình, đầu tóc thì rối bời, còn đeo một bộ kính gọng đen trông rất dày. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng toát lên vẻ sợ hãi lẫn rụt rè, đôi mắt to đen tràn đầy thần sắc lo lắng; điển hình cho đám người chuyên bị mấy học sinh xấu ức hiếp.

Ý nghĩ vừa hiện lên, Lloyd liền cảm thấy hắn chính là cái miệng quạ đen trong truyền thuyết, nói người nào người đó xui xẻo.

Bởi vì chỉ sau một lát, có mấy bóng dáng xuất hiện trước mắt hắn, kéo theo mấy tiếng cười nhạo làm người ta chán ghét.

"Đây không phải là Celine xui xẻo sao, rốt cuộc cảm thấy mình quá cô đơn, cho nên bắt đầu đi kiếm bạn trai rồi? Cảm giác thế nào? Lần đầu được bạn trai ôm ấp có thoải mái hay không hả?"

"Celine xui xẻo cuối cùng đã biết yêu, bắt đầu chủ động rồi."

"Là một kẻ đáng thương, còn chưa khai giảng đã bị Celine để mắt tới."

Người nói chuyện là ba nữ sinh rất xinh đẹp, vừa nhìn liền biết đây chính là đám nữ sinh được các nam sinh hoan nghênh nhất trong trường. Chỉ là mấy nữ sinh này rất kiêu ngạo, nói năng lại khiến người ta khó chịu.

Lloyd nhận ra ba cô gái này, đây là ba nữ sinh trong nhóm năm người hắn bắt gặp trên xe ngựa lúc tiến về khu Button. Hắn còn biết cô gái đứng bên tay phải tên là Cateline.

Lúc này, một cô gái tóc vàng đứng ở giữa, hẳn là người cầm đầu đám nữ sinh tiến tới. Mỉm cười ranh mãnh, lại cố ý dùng giọng nói nhẹ nhàng:

"Celine, cậu vẫn muốn gia nhập hội của bọn mình chứ?"

Cô gái đang mải mê nhặt mấy cuốn sách bị rơi trên mặt đất, nghe được lời nói của nữ sinh tóc vàng, trên mặt liền hiện lên vẻ kích động, nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó, lại chần chờ, nhưng rồi vẫn rụt rè đáp.

"Mình muốn. . ."

"Rất tốt, nếu cậu muốn gia nhập, vậy thì còn một cửa ải cuối cùng cần phải hoàn thành. Tôi nhớ rằng cậu vẫn còn nụ hôn đầu, đúng chứ?"

"Như vậy đi, nếu như bây giờ cậu trao nụ hôn đầu của mình cho nam sinh đó, tôi sẽ cho phép cậu gia nhập hội, thế nào?"

"A. . ."

Vừa nghe xong, Celine lập tức giật mình.

Sau đó, do do dự dự sợ hãi nói: "Catherine. . . tớ. . . tớ không thể. . ."

Catherine thấy Celine do dự, trên khuôn mặt tinh xảo liền hiện lên vẻ ranh ma, cô tiến đến bên tai Celine, thấp giọng nói:

"Celine thân yêu, đây chính là cơ hội cuối cùng của cậu, nếu như không thể hoàn thành, bọn tôi sẽ không cho cậu nhập hội, hơn nữa toàn bộ học viện Claire sẽ không có ai muốn làm bạn với một kẻ xui xẻo đâu, cậu hiểu chứ?"

Nghe Catherine uy hiếp, Celine đều sắp bật khóc.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô gái, đám nữ sinh chẳng những không hề tỏ vẻ đồng tình, lại còn cười lên sung sướng, vẻ mặt thích thú như là trò đùa dai đã thành công vậy.

Chứng kiến khung cảnh bắt nạt học đường diễn ra ngay trước mắt, ngoài ra còn vô tình trở thành đạo cụ cho mấy nữ sinh xấu tính. Lloyd không vui vẻ chút nào.

Hắn lắc đầu, quay người muốn rời khỏi học viện.

Đối với sự tình này, Lloyd không có một chút hứng thú. Đây chỉ là trò đùa dai của đám trẻ con tuổi mới lớn. Hắn còn nhiều việc phải làm, không có thời gian để phí phạm ở đây.

Nhưng mà, có người lại không cho hắn rời đi.

"Đứng lại!"

Catherine hét lên, cô chạy tới chắn đường của Lloyd, phía trước ngực còn phập phồng hai ngọn núi rất sinh động.

Cô cười nhẹ, tựa hồ là cố ý đem phong cảnh đẹp mắt để lộ cho hắn nhìn: "Anh cũng là học sinh của học viện đúng không? Bây giờ tôi muốn nhờ anh giúp một việc, đừng lo, không hề khó khăn đâu, là chuyện tốt đấy nha."

"Nói không chừng sau này anh sẽ còn có một cái danh hiệu là 'Nam sinh đen đủi bị Celine xui xẻo hôn', nghe rất thú vị đúng không."

Catherine vừa nói xong, mấy cái nữ sinh cười càng thêm vui vẻ, mấy đám học sinh đi ngang qua cũng bị thu hút sự chú ý, dần xúm lại quan sát. Nhưng mà không có ai ra tay giúp đỡ cả.

Lloyd tùy ý liếc nhìn, phát hiện đại đa số các học viên đều có vẻ sợ hãi khi nhìn về phía Catherine, đặc biệt là các nữ sinh, còn các nam sinh thì ngoại trừ sợ hãi còn mang theo vẻ ái mộ. Hắn không có bất ngờ, đây chính là hiện tượng bình thường.

Trong trường học luôn tồn tại ba kiểu người.

Đại bộ phận đều là kiểu người thứ nhất, học tập một cách quy củ, là một học sinh bình thường.

Kiểu người thứ hai, là một đám thiểu số có gia thế khủng, khuôn mặt xinh đẹp hoặc thiên phú cực tốt. Tuy nhiên, nhóm người này lại có tính cách rất ác liệt, chuyên môn bắt nạt kiểu người thứ ba.

Kiểu người thứ ba cũng chính là người đang đứng bên cạnh hắn, một Celine rụt rè, với dáng vẻ quê mùa.

Kiểu người này thì bất luận là nam hay nữ đều sẽ bị bắt nạt.

Lloyd vốn là kiểu người thứ nhất, hắn từng nỗ nực để trở thành kiểu người thứ hai, cho nên bỗng nhiên gặp tình huống này, Lloyd cảm thấy vận mệnh thật chớ trêu.

Nhưng mà trông thấy người xung quanh vây xem càng ngày càng nhiều, Lloyd thầm nghĩ không tốt, hắn không để ý tới Catherine, lách người qua, muốn mau chóng rời khỏi.

"Này, cậu kia. . ."

Từ bên trong đám đông bỗng chui ra một người, chặn trước mặt của hắn. Là một nam sinh cao lớn gần một mét tám, mái tóc vàng, khuôn mặt điển trai, bất thình lình chính là một nam sinh trong năm người hôm nọ.

Jullien vươn bàn tay lớn nắm lấy bả vai của Lloyd, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lời lẽ bá đạo nói:

"Tôi thấy cậu rất lạ mặt, lại không mặc đồng phục, hẳn là học viên năm nhất rồi. Như vậy đi, cậu làm theo lời của Catherine, cho mọi người quan sát một tiết mục thú vị, với tư cách là học trưởng, tôi có thể giúp đỡ cậu trong mấy năm tới, cậu thấy thế nào?"

Bị cuốn vào một chuyện phiền toái, lại liên tục bị ngáng đường. Lloyd trông có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã nổi nóng.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của Jullien, gằn từng chữ nói: " Xin nhường đường!"

Ngay tại lúc này, bỗng nhiên năng lượng bị trừ mất 1 điểm.

Lloyd chỉ cảm thấy có một nguồn sức mạnh truyền vào hai mắt.

Jullien ở phía đối diện đang định mở miệng nói gì đó lại cảm giác choáng váng. Hắn cảm thấy như bị búa tạ đập mạnh vào đầu, toàn thân bị tê liệt không còn chút sức lực. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lloyd tùy ý đẩy hắn sang một bên, sau đó rời đi mất.

Một màn này khiến đám người vây xem trở nên sôi trào.

Hiển nhiên là kết quả của cuộc "quyết đấu" này, vượt xa khỏi dự liệu của họ.

Jullien có gia thế khủng, thiên phú cũng rất tốt, được dự đoán là có cơ hội trở thành Người Siêu Phàm trước tuổi mười tám. Ngoại trừ các giáo viên trong trường thì đến cả các học trưởng khóa trên cũng phải cho hắn chút thể diện. Đương nhiên, do học viện chỉ miễn học phí cho các học viên trong ba năm đầu cho nên luôn có mấy người như Lloyd ở khóa trên nhưng không biết tới Jullien vì bận rộn kiếm tiền trả học phí.

Đối với đám người Jullien mà nói, thì cảnh tượng vừa rồi không nên phát sinh.

Cảm giác như bọn hắn không đủ bá đạo, không đủ hung hãn.

Nhất là khi Celine phản ứng lại, thừa dịp lúc mấy nữ sinh đang ngây người, ôm lấy sách vở cúi đầu chạy như một cơn gió ra ngoài, đuổi theo hướng của Lloyd. Điều này khiến họ cảm thấy rất mất mặt.

"Hừ. . ."

Catherine lạnh lùng liếc mắt Jullien một cái, sau đó hừ lạnh rồi vẻ mặt bất mãn kéo theo hai nữ sinh kia quay người rời đi.

Đám người vây xem cũng giải tán.

"Không, Catherine. Anh. . ."

Jullien khóc không ra nước mắt, muốn giải thích cái gì đó, nhưng rồi lại không mở lời được.

Hắn có thể đoán trước được, không quá 30 phút, tin tức 'nam sinh Jullien danh tiếng khóa 83 bị một học đệ vô danh khóa 85 dọa sợ' sẽ truyền khắp toàn bộ học viện.

Đối với việc này, hắn không có cách nào vãn hồi, thậm chí không có ý định đuổi theo đối phương, hắn hoài nghi mình gặp ảo giác nhưng không có dũng khí xác nhận lại.

Chỉ có thể dùng ánh mắt khó hiểu, ai oán nhìn bóng lưng của người kia.

Còn tâm điểm của trò đùa dai - Lloyd đang tiến vào nhà vệ sinh công cộng của học viện.

Khuôn mặt rất bình bĩnh, nhưng nếu nhìn vào mắt hắn, sẽ thấy phía dưới sự bình tĩnh đó là ầm ầm sóng dậy.

Lloyd vội vàng tới nơi này là để xác nhận chuyện vừa rồi.

Lúc này, trong nhà vệ sinh cũng không có nhiều người.

Lloyd trực tiếp đi tới trước tấm gương, giả vờ như đang sửa soạn tóc tai. Hắn hồi tưởng lại cảm xúc vừa nãy, cảm giác quen thuộc lập tức xuất hiện, một dòng nước ấm từ sau đầu chảy về phía hai mắt.

Năng lượng bị trừ 1 điểm .

Tròng mắt màu xanh lam cũng sáng lên, toát ra khí tức lạnh lẽo.

Lloyd có thể tưởng tượng được, người bình thường nếu như bị hắn nhìn phải, đều sẽ bị hù choáng váng.

"Đây là? Không có kỹ năng mới xuất hiện."

"Chẳng lẽ là. . ."

Đoán được điều gì đó, Lloyd khẽ nhắm hai mắt lại, sau đó lại mở ra, đôi mắt quay trở lại bình thường. Nếu như không chủ động muốn dừng lại thì hắn cảm giác năng lực này còn có thể duy trì liên tục trong 20 giây. Hắn lại nhìn về phía tay phải, tập trung tinh thần, cảm giác vừa rồi lại hiện ra, có một dòng nước ấm di chuyển về phía cánh tay.

Năng lượng bị trừ 1 điểm.

Nắm chặt bàn tay, Lloyd cảm nhận được lực lượng vô cùng lớn, hắn cảm giác mình có thể dễ dàng đấm vỡ gạch đá mà không bị thương tổn gì, nhưng một khi vung ra cú đấm sẽ tiêu hao hết lực lượng, liền phải vận sức lại từ đầu.

"Quả nhiên."

"Dòng nước ấm đó hẳn là 'Khí' rồi, mình vậy mà lại có thể điều khiển năng lượng nguyên tố trong cơ thể để cường hóa bản thân?! Mình rõ ràng vẫn là người bình thường, chưa từng trở thành Người Siêu Phàm mà? Tại sao lại có thể sử dụng năng lực của Người Siêu Phàm chứ?"

"Chẳng lẽ là do màn hình chỉ số đang tác quái?!"

Lloyd trầm mặc một lát, có chút vui mừng nhưng cũng tràn đầy nghi hoặc.

"Bây giờ ta cũng có thể tính là nửa cái Người Siêu Phàm rồi? Tuy rằng số lượng năng lượng nguyên tố chỉ bằng một nửa so với Người Siêu Phàm bình thường, nhưng 'Khí' vẫn là 'Khí', hẳn là không có gì khác biệt quá nhiều, cho dù số lượng ít nhưng vẫn thuộc lĩnh vực siêu phàm, không phải là thứ mà người bình thường có thể chống lại."

. . . .

Các tòa nhà dạy học to lớn và cao vút, với những bức tường phủ đầy dây thường xuân.

Trong một hành lang,

Sau một hồi, Lloyd cũng hiểu được tác dụng khi vận 'Khí' truyền vào mắt.

Ngoại trừ có thể chấn nhiếp kẻ yếu hơn mình, thì tác dụng thật sự của nó là khiến đôi mắt có thể nhìn thấy được một số tồn tại vô hình như linh hồn.

Đây có thể coi là một kỹ năng phụ trợ rất hữu hiệu.

Đột nhiên, khóe mắt khẽ động, Lloyd ngoài ý muốn trông thấy một người.

Đó chính là nữ sinh đã va chạm với hắn lúc vừa rồi, lại khiến cho hắn bị cuốn vào sự kiện bắt nạt học đường, Celine xui xẻo.

Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, Celine hơi ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy là Lloyd liền sững sờ một chút, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.

Đúng là một nữ sinh nhát gan. . .Lloyd mỉm cười đứng tại chỗ, khẽ gật đầu tỏ vẻ lễ phép.

Có lẽ là chưa từng được đãi ngộ như vậy, cô gái bị nụ cười của hắn làm cho có chút luống cuống tay chân, khuôn mặt bị kính đen che lấp lại càng đỏ thẫm như máu, đầu thì cúi xuống, cố giấu vào trong lồng ngực.

Hắn cũng không quá để ý tới cô gái, ánh mắt xuyên qua một ít chướng ngại vật, trực tiếp nhìn về phía cổng học viện, ở nơi đó có mấy thanh niên cao to đang đứng chờ đợi, liếc qua vài lần, thế mà phát hiện một người quen: nam sinh trẻ tuổi với khuôn mặt điển trai, có mái tóc vàng mắt xanh. Cậu ta không mặc áo khoác ngoài, sơ mi cũng chẳng thèm bỏ vào trong quần, trông rất là phóng túng không chịu theo khuôn phép.

Lloyd nhớ tên của đối phương hẳn là Leo, chính là nam sinh còn lại trong năm người hắn bắt gặp trên xe ngựa vào hôm nọ.

"haizz ya. . ." Hắn bất đắc dĩ thở dài.

Bị một đám học sinh chặn đánh ở cổng trường, Lloyd có chút đau đầu, hắn cũng không lo lắng mình bị mấy nam sinh đánh cho tơi bời, chỉ là nếu bị người quen phát hiện thì không tốt cho lắm.

Ngay lúc Lloyd còn đang do dự, thì bỗng nhiên một bóng hình quen thuộc đi ngang qua, sợi tóc lộn xộn lướt qua chóp mũi của hắn, lại có âm thanh êm tai yếu ớt truyền đến: "Đi theo tôi."

Nói xong, cô chạy ra ngoài hành lang, tiến về một góc hẻo lánh.

Lloyd sững sờ tại chỗ một chút, nhưng phản ứng cũng rất nhanh, cười nhẹ một tiếng, không do dự chạy theo sau.

. . . .

Celine vô cùng quen thuộc các ngõ ngách, dẫn theo Lloyd, chỉ hai ba lần rẽ ngoặt liền xuyên qua học khu phức tạp, tránh được đám nam sinh đang chắn ở cổng.

Con đường này hẳn là con đường giúp Celine lẩn tránh đám học sinh xấu, Lloyd đoán chừng cô gái biết một lối khác dẫn ra khỏi học viện.

Cọt kẹt. . .

Hai người đi qua một cánh cổng rỉ sắt. Đây là một cánh cửa nằm ở bên hông của học viện. Có rất ít học viên ra vào bằng con đường này.

Nguyên nhân thì không cần phải đoán, bởi vì hoàn cảnh nơi đây có thể nói rõ hết thảy.

Mặt đất tràn ngập nước bẩn cùng rêu xanh, phía trên bờ tường là mấy hình vẽ xấu xí, ở góc hẻo lánh còn có mấy túi rác rưởi đang bốc mùi hôi thối.

Đi ngang qua đống gạch vỡ, Lloyd có chút kinh ngạc, ở gần học viện lại tồn tại một nơi như thế này.

Nhớ lại vị trí trên bản đồ, hắn liền biết nơi này là địa phương nào.

Nếu không có đoán nhầm thì nơi này hẳn là khu Button. Học viện Claire nằm ở bên rìa phía đông của khu nội thành, cho nên có một đoạn đường tiếp giáp với khu Button.

Nhưng muốn tới nơi này, khả năng hai người đã xuyên qua toàn bộ học viện.

Tuy là học viên năm tư nhưng Lloyd cũng không biết rõ sự tồn tại của cánh cổng này.

Mà phía bên kia, đang có một đôi mắt lén lút trộm nhìn biểu tình của hắn, bời vì dáng vẻ suy nghĩ trông khá nghiêm túc, lại làm cho Celine hiểu nhầm rằng Lloyd đang ghét bỏ nơi này.

Mặc dù hắn chỉ mặc một bộ trang phục tầm thường, nhưng do cách ứng xử lễ phép của Lloyd cùng thái độ không hề sợ hãi khi đối mặt đám con nhà giàu, khiến cô mặc nhiên cho rằng hắn có gia cảnh không tầm thường.

Lại cộng thêm sự việc xảy ra ở trước cổng học viện, làm cho một nữ sinh thường xuyên bị bắt nạt như Celine rất có thiện cảm với Lloyd, đó cũng là lý do mà cô nguyện ý mạo hiểm dẫn hắn tới nơi này.

Đáng tiếc, bởi tâm lý tự ti trong thời gian dài, khiến cô nàng không dám mở miệng hỏi tên của hắn.

Chỉ là sắc mặt có chút u ám, nhẹ giọng nói một câu:

"Còn phải đi thêm một đoạn nữa. Ở cuối con đường này đi về phía tay trái có một bến xe ngựa công cộng, còn mấy phút nữa sẽ có chuyến tiếp theo, lần sau. . .gặp lại."

Nói xong, Celine quay người chạy sang phía bên kia đường, có lẽ là do quá hoảng hốt hoặc do quần quá rộng, khiến cô xuýt nữa thì té ngã.

Lảo đảo giữ thăng bằng, sắc mặt càng thêm trắng xám, phía dưới kính đen, đôi mắt như sắp khóc tới nơi.

Bước chân vội vàng tăng nhanh, chỉ phút chốc đã biến mất ở cuối đường.

Một loạt thao tác của Celine làm cho Lloyd nhìn ngây người, cô gái này cũng quá nhạy cảm đi, tựa như một chú thỏ con lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi, hắn cảm giác một linh hồn tới từ thời đại khác cũng không thể nào theo kịp các tư tưởng đang diễn ra trong tâm trí của cô.

Lắc lắc đầu, Lloyd đi về hướng bến xe, ý định hôm khác gặp lại sẽ giải thích với Celine rằng mình không hề ác ý.

Nhưng chưa đi được bao lâu, có một đôi nam nữ chạy ra từ một con hẻm, vội vàng đi tới phía bến xe. Vừa chạy người đàn ông vừa thúc giục: "Chạy nhanh lên, trời sắp tối muộn rồi, khi đó cảnh vệ đều sẽ tập trung trị an ở các khu khác, nếu gặp phải bọn du côn, lưu manh ở đây thì hai chúng ta ai cũng không chạy thoát được."

Người phụ nữ ở phía sau không nói gì, chỉ cầm theo đôi guốc trên tay, vội vã đuổi theo người đàn ông ở phía trước.

Cùng lúc đó, mấy căn nhà ở xung quanh đều "kẽo kẹt" đóng, khóa cửa lại.

Lloyd dừng bước, liếc mắt nhìn xe ngựa công cộng đang chạy tới, khuôn mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, quyết đoán quay người, chạy về hướng Celine vừa rời đi.

Mặc dù hai người chỉ mới gặp nhau lần đầu, nhưng dù gì cũng là bạn học cùng trường, hắn cảm thấy mình nên giúp đỡ cô bé một phen.

Lý do mấu chốt là, Lloyd có ấn tượng rất tốt với Celine.

Vậy là đủ rồi.


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?