Từ Hôm Nay Trở Đi Nuôi Cổ

Chương 11: Phường Thị !



Editor: Kingofbattle

Vấn đề tiền tài thì khỏi cần nhắc đến, mặc dù chỉ là Tụ Linh kỳ, nhưng hiện hắn chính là phú ông, tiền tài đủ đè chết người.

Về phần nguồn gốc của cải rất dễ giải thích, cũng không cần hắn nói ra, chỉ cần lấy ra đồ vật có nguồn gốc từ Vương đan sư, tất cả mọi người sẽ đều nghĩ rằng hắn ăn trộm của Vương đan sư, sẽ không sinh lòng nghi ngờ.

......

Phường thị cũng không cách Phong gia trại quá xa, dưới sự dẫn dắt của Phong Vô Nguyệt, hai người vừa đi vừa trò chuyện, trong vòng hai canh giờ đã đến nơi.

Còn chưa đến gần, Phong Vân đã nghe thấy tiếng ồn ào, đứng từ xa vẫn nghe thấy tiếng Cổ Sư đang lớn giọng mặc cả, rất náo nhiệt.

"Đi thôi, ở đằng trước, khẳng định phía trước có gian hàng chuyên bán Linh khí trữ vật, nói không chừng có thứ mà ngươi muốn. " Phong Vô Nguyệt mỉm cười.

Hắn cũng thuận miệng nói ra, mặc dù phường thị là nơi dễ mua được thứ tốt, nhưng tuyệt đối là dược viên di động không thể xuất hiện ở chỗ này.

Phong Vân cũng không nhịn được mà hưng phấn, bước nhanh đến gian hàng.

Phường thị tụ tập đủ loại Cổ Sư đến từ các đại gia tộc trong trùng cốc, mặc đủ loại trang phục quái dị, mỗi người mỗi vẻ, Phong gia trại ưa thích ngân sức, cho dù chưa gặp bao giờ cũng rất dễ dàng tìm được tộc nhân. ( ngân sức : trang sức bằng bạc)

Quầy hàng trải dài, chen chúc với nhau, cho dù địa phương này rất lớn cũng không đủ chứa.



Phong Vân đi dạo một lát, cuối cùng dừng lại kế bên một quầy hàng bán đủ loại đồ vật.

Quầy hàng này bán rất nhiều đồ vật, nhưng bên trong có một lò luyện đan cực lớn rất bắt mắt, lập tức thu hút sự chú ý của hắn.

Luyện Đan Sư là nghề nghiệp hiếm thấy, tự nhiên lò luyện đan kia cũng sẽ không bình thường, thứ này cũng không dễ gì mua được, hôm nay xem như hắn gặp may mắn.

Có Thần Đỉnh trong tay thì hắn không lo thiếu tài liệu, hắn đã sớm muốn học luyện đan.

Nhưng mà lò luyện đan thuộc về luyện chế phẩm, căn bản là Thần Đỉnh không thể nào nhân đôi, cho dù hắn trộm lò luyện đan của Vương đan sư vứt vào trong Thần Đỉnh cũng vô dụng, hôm nay rốt cục nhìn thấy lò luyện đan thứ hai, làm sao hắn có thể buông tha?

"Ngươi là người Phong gia trại , muốn xem lò luyện đan sao? "

Chủ quán là một thiếu nữ có gương mặt trẻ con, giọng nói êm dịu, nàng đang ngồi ở trên đất, có chút đáng yêu.

Thấy Phong Vân đang chăm chú nhìn vào lò luyện đan, nàng liền biết thần tài gõ cửa, lập tức lên dây cót tinh thần.

"Làm sao ngươi biết ta là người của Phong gia trại ? "

Phong Vân hơi sững sờ, tộc nhân Phong gia trại ưa thích đeo ngân sức, thường xuyên mang một thân ngân sức cồng kềnh đi ra ngoài, nhưng thân là người có tư tưởng hiện đại, hắn cũng không có thói quen mang ngân sức đi rêu rao khắp nơi.

"Đồng bạn của ngươi nhìn rất chói mắt, có gì mà khó đoán? Nếu như ngươi muốn mua lò luyện đan này thì sẽ được ưu đãi, nhưng mà ta không muốn linh thạch, chỉ cần đồ vật có thể gia tăng cảnh giới. " Thiếu nữ nhoẻn miệng cười.



Phong Vân lườm Phong Vô Nguyệt đang đứng kế bên, cổ, cánh tay, trước ngực, một thân ngân sức, trên đầu còn đội cái mũ bạc vừa to vừa nặng, khó trách lai lịch của mình bị bại lộ.

"Hai mươi gốc Tụ Linh Thảo 100 năm thì như thế nào? " Phong Vân nghĩ một lát, bắt đầu trả giá.

Hắn cũng hết cách, lò luyện đan chính là đồ vật vừa hiếm vừa đắt đỏ, không xuất ra một ít linh dược trăm năm là không thể đổi lấy được.

Về phần tại sao hắn lại có nhiều linh dược trăm năm như vậy, tự nhiên là công lao của Thần Đỉnh, chỉ cần Vương đan sư có linh dược trăm năm, thì hắn có thể biến ra vô số.

Nếu ăn tươi Tụ Linh Thảo có thể gia tăng linh lực trên phạm vi lớn, gần đây hắn vẫn luôn dùng, bởi vậy còn giữ không ít, ở bên trong Túi Dục Trùng còn có một đống lớn.

Hắn biết rõ, nếu một lần lấy ra nhiều linh dược trăm năm như vậy có chút khác thường, nhưng cũng hết cách, căn bản là dùng vật cùi bắp không đổi được lò luyện đan, hắn cũng không thể vứt bỏ cơ hội ngàn năm như thế này, nếu không lần sau muốn nhìn thấy lò luyện đan thì không biết phải chờ đến bao giờ.

Nếu có người hỏi cứu trả lời lấy bên trong dược viên của Vương đan sư, mà trong dược viên của Vương đan sư lại không mất linh dược trăm năm nào, cho dù có người tố cáo thì Vương đan sư cũng không tin.

Hai mươi gốc linh dược 100 năm vừa ra, sắc mặt nữ chủ quán liền lộ ra mừng rỡ, hai mắt sáng rực.

Tụ Linh Thảo là linh dược có thể nâng cao cảnh giới Tụ Linh kỳ cùng Cổ Sư nhất giai, ngàn vàng cũng khó cầu, nàng đang rất cần thứ này, huống chi còn là 100 năm.

Lúc này Phong Vô Nguyệt đứng cạnh đã trợn mắt há mồm, khóe miệng liên tục co giật, vội vàng áp miệng sát bên tai Phong Vân dùng giọng nói hoảng sợ: "Có phải ngươi bị điên không? Dám trộm nhiều linh dược trăm năm của Vương đan sư như vậy, ngươi không muốn sống nữa sao? Đừng nói là ngươi nhổ sạch dược viên của Vương đan sư rồi chứ? "

Một màn này đã khiến Phong Vô Nguyệt sợ tới mức hú hồn, không thể nào bình tĩnh nữa, dùng ánh mắt khó tin liếc nhìn Phong Vân.